Hoàng tẩu (h·cường thủ hào đoạt)


Tới cuối tháng, đại quân liền xuất chinh ra trận, Hoa Ly không hề đi tiễn Nguyên Đình. Bây giờ trong bụng nàng đã được chẩn đoán là mạch song thai, hắn không cho phép nàng bước ra khỏi cung nửa bước. Cho dù khi hắn đi, cũng dặn dò Hoa thái hậu phải trông chừng nàng.
 
“Cái bụng này nhìn thì có vẻ chỉ lớn hơn những phụ nữ mang thai khác một chút, nhưng cô mẫu làm thế nào cũng chưa từng nghĩ tới sẽ là song sinh, chuyện vui mừng như thế, đúng thật là…”
 
Thể chất Hoa Ly yếu ớt, cơ thể vốn đã gầy yếu, bây giờ lại mang song thai, cái bụng nhỏ đã to ra rất rõ ràng rồi. Nàng cũng không dám vuốt ve quá nhiều, chỉ nhìn Hoa thái hậu rồi điềm đạm cong lên khóe môi.
 

 
“Đây là ý trời, đều là vận may của A Ly, đứa trẻ ngoan, bây giờ con đã là hoàng hậu, mình lại mang thai con vua, sau này những chuyện nên quên cũng nên quên dần đi, hà tất phải làm khổ mình chứ.”
 
Làm khổ mình sao? Hoa Ly không biết, nàng chỉ là không muốn cứ sống tiếp với Nguyên Đình như thế, với ai mà nói cũng đều là khổ đau và bi thương. Lòng căm hận vẫn chưa tiêu tan hết, vì đứa nhỏ này lại không thể không lùi nửa bước. Nàng quả thật không muốn làm tổn hại tới đứa con trong bụng mình như lần trước nữa.
 

“Cô mẫu không cần lo lắng, A Ly biết nên làm thế nào.”
 
Hoa thái hậu vui vẻ gật đầu, khóe miệng chất chứa ý cười, nhẹ nhàng vỗ vào tay Hoa Ly, nói: “Được, có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.”
 
Khi cái thai được sáu tháng, bởi vì là song thai nên Hoa Ly vô cùng vất vả. Thái y sợ là khi đẻ khó khăn liền dặn dò cung nữ mỗi ngày đều dìu nàng vận động nhiều hơn. Bây giờ đã qua lập hạ, trong hoa uyển cây cũng vừa đúng dịp nở hoa rực rỡ, nàng cũng đi ra ngoài Minh Hoa cung dạo quanh.
 
“Nương nương.”
 
Cung nữ bên cạnh nhẹ nhàng gọi một tiếng, Hoa Ly chậm rãi quay đầu, liền nhìn thấy Nguyên Khải đứng dưới gốc cây, y phục trắng thuần khoác trên người càng khiến hắn trở nên cao lớn thanh quý. Khi hắn ôn nhu mỉm cười, Nguyên Thiện trong hồi ức lại hiện lên trong đầu khiến Hoa Ly nhíu mày.
 

 
“Mọi người đều lui xuống đi, khi bổn cung gọi thì các ngươi hãy qua.”
 
“Vâng.”
 

Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
 
Các cung nhân đều cúi đầu không nhìn, chậm rãi lui về nơi cách đó xa hơn. Nhìn thấy nàng bảo cung nữ lui xuống, Nguyên Khải mới đi tới đây. Hoa Ly đang nhìn hắn, không thể không nói nhất cử nhất động của hắn đều mô phỏng rất giống, đặc biệt là ánh mắt,  giống nhau như đúc khiến Hoa Ly không dám nhìn tiếp nữa.
 
“Ngài không cần như thế, cho dù giả vờ có giống hơn nữa thì rốt cuộc cũng không phải huynh ấy, ta cũng không thể làm chuyện gì cho ngài được.”
 

Nàng đi thẳng vào vấn đề, khiến Nguyên Khải có hơi bất ngờ. Nữ nhân trước mặt đang đúng độ xuân thì tươi đẹp nhất, nàng chỉ yên lặng ngồi dựa vào lan can thôi cũng xinh đẹp kiều diễm khiến trời đất phai màu. Đôi mắt mĩ lệ lạnh lùng chẳng buồn nhìn hắn một cái. Nụ cười trên mặt Nguyên Khải vì thế cuối cùng cũng trở nên lạnh nhạt.
 
“Ta cho rằng hẳn là cô nên hận hắn, hoàng huynh chết bi thảm như vậy, thật sự có thể quên được hay sao?”
 
Mấy tháng trước hắn to gan nhét mảnh giấy nhỏ vào trong tay nàng, muốn hẹn nàng cộng tác, nhưng ngoài dự liệu lại đợi tới hôm nay cũng không nhận được tin tức gì của nàng. Nguyên Khải thất vọng, nhìn cái bụng đã nhô lên của nàng, khóe miệng nở ra nụ cười trào phúng.
 
Hoa Ly sửng sốt, trên khuôn mặt tinh tế ấy vẫn chưa có nhiều thay đổi, nàng quay người lại, đồng tử đen láy như mực lạnh lùng nhìn hắn. 
 
“Nhớ thì thế nào? Quên đi thì thế nào? Ngài trăm phương ngàn kế mô phỏng theo huynh ấy, ta đúng là có lòng trắc ẩn nhưng chỉ có thể khuyên ngài nên sớm ngày rời kinh đi, nhất cử nhất động của ngài, Nguyên Đình đều nắm trong lòng bàn tay, những tâm tư đó nhân lúc còn sớm nên cắt đứt đi.”
 
Cho dù bây giờ Nguyên Đình đem quân ra trận, Hoa Ly cũng hiểu rất rõ thủ đoạn của hắn. Chỉ cần Nguyên Khải có động tĩnh, ngày mai ắt hẳn sẽ có một trận mưa gió máu tanh. Chuyện loại trừ đi những thứ khác thường, Nguyên Đình luôn rất nóng nảy.
 
Nguyên Khải thất vọng nắm chặt tay, mưu đồ bao nhiêu năm của hắn đương nhiên là muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế kia. Cho dù có chuẩn bị ổn thỏa hơn nữa hắn cũng không dám manh động, thế nên mới muốn liên kết với Hoa Ly trong cung, nhưng biết làm sao được…
 
“Cô quả thật rất là bạc tình. Bản vương nghe nói hoàng huynh bị đầu độc qua đời, không phải từ nhỏ cô đã chỉ yêu mình huynh ấy sao? Sao thế, bây giờ cam tâm tình nguyện nuôi dưỡng đứa con cùng với người có thù giết phu quân mình sao?”
 

Hoa Ly đứng dậy, một tay đỡ eo, váy phượng hoàng khẽ đung đưa theo từng bước đi của nàng.
 
“Đó là chuyện của ta và Nguyên Thiện, cho dù ta có hận hắn, cũng sẽ không để ngươi lợi dụng, Yến vương, ngài nên đi rồi.”
 
“Cô!”
 
Không muốn nhiều lời với hắn nữa, Hoa Ly đỡ eo chậm rãi đi qua người hắn, lần này thậm chí nơi khóe mắt nàng cũng chẳng còn bóng dáng hắn nữa. Nguyên Khải phẫn nộ giơ tay ra định giữ chặt tay áo nàng, nhưng không biết vũ khí sắc nhọn không biết từ đâu bay tới cắt ngang tay hắn, hắn đau đớn lùi lại.
 
Còn Hoa Ly đã đi rất xa rồi.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận