Hoàng tẩu (h·cường thủ hào đoạt)

Hai tháng vội vã trôi qua, tới thời khắc cuối năm, trong cung tổ chức yến tiệc. Năm nay vẫn chưa kịp thu hoạch gì, chiến sự Tây Bắc đang đúng lúc căng thẳng, tộc người Man du mục khó đánh bại hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Đại quân trước đây mặc dù chưa từng bại trận nhưng cũng chưa từng thắng lớn.
 
Thế nên không khí trong triều lúc này có chút lắng đọng.
 
Sắp trở thành tân hậu, Hoa Ly đương nhiên phải xuất hiện trong yến tiệc. Nàng ngồi ở vị trí mà tất cả mọi nữ nhân trong thiên hạ đều mong muốn, ung dung đoan trang, rất có phong thái của mẫu nghi thiên hạ. Ngồi cùng hàng với nàng trong bữa tiệc còn có Hoa  thái hậu.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Gần vị trí phượng tọa, mắt nhìn thấy Hoa Ly bưng chén rượu định uống, Hoa thái hậu hơi nhíu mày.
 
“A Ly, bệ hạ nói mấy ngày gần đây sức khỏe con không được thoải mái, đừng uống rượu.”
 
Hoa Ly hơi dừng lại, ngọc châu trên tóc khẽ lay động, cũng nghe lời cô mẫu, đặt chén rượu xuống. Cung nữ vội đổi nước mật ong cho nàng. Mấy ngày gần đây quan hệ giữa nàng và Nguyên Đình hòa hoãn hơn nhiều. Hôm nay có thể xuất hiện ở đây, thậm chí là ngồi ở phượng vị hoàng hậu này cũng coi như là bước tiến lớn rồi.
 
“Bắt đầu yến tiệc thôi.”
 
Nàng dặn dò một tiếng, cung nữ trong cung tấp nập dâng cao lương mĩ vị vào điện, tiếng âm nhạc nổi lên, toàn bộ cung điện cũng náo nhiệt hẳn lên.

 
“Nương nương, đây là hoa nở phú quý, đây là năm mới vạn thọ, đây là gấm vóc quanh năm, đây là…” Thượng cung lần lượt giới thiệu tên các món ăn may mắn, lại có người dâng lên một đĩa, đặt tới trước mặt Hoa Ly.
 
Nàng gắp một miếng cá trắng không có xương, mới cho vào trong miệng, một cảm giác tanh tưởi tràn đầy khoang miệng, lập tức muốn nôn ra, nhưng nhìn thấy người trong đại điện lại vội dùng khăn che miệng, nhíu mày khó chịu.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phát hiện ra điều bất thường, Hoa thái hậu thấp giọng hỏi: “A Ly?”
 
“Cô mẫu, con thấy hơi không thoải mái.”
 
Hoa thái hậu liền nhìn thượng cung bên cạnh nàng ra hiệu, mấy người cần thận dìu Hoa Ly ra sau điện. Vừa đi vừa cho truyền thái y tới. Hoa Ly rời khỏi nơi rượu tiệc kia vẫn không thoải mái, bịt miệng muốn nôn nhưng lại chẳng nôn ra được gì. Cung nữ dìu nàng ngồi lên sạp mềm.
 
“Tháo mấy thứ trên đầu ta xuống đi, rũ xuống khiến ta đau đầu.”
 
Máu tóc đen của nàng vốn rất dày, búi tóc không cần dùng tóc giả, có điều theo lễ nghi, trâm cài đầu đung đưa quá nhiều, kéo da đầu nàng rất đau. Mấy người vội vàng thay nhau tháo từng chiếc xuống cho nàng. Mái tóc dài như nước được thả xuống, lúc này nàng mới thoải mái hơn chút.
 
“Nương nương, thái y tới rồi, nô tì đã cho người đi bẩm báo bệ hạ rồi.” Thượng cung hình như hiểu được chút gì đó, khi nói cũng không giấu được ý cười.
 
Thái y bắt mạch cách một tấm lụa mỏng, lại hỏi thêm mấy câu, lúc sau liền mỉm cười, quỳ xuống đất liên tục chúc mừng.
 
“Nương nương, người mang thai rồi! Đã được hơn hai tháng rồi.”
 
Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Ly hơi đờ ra, hai tháng rồi? Nàng bỗng dưng nhớ tới cái ngày hai người ở trong điện hoang đường mà điên cuồng ấy, bàn tay đang đặt trên đệm đột nhiên thu lại rồi nắm chặt, tâm tư đã loạn cào cào rồi.

Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại lustaveland.com
 
Nàng với Nguyên Đình lại có con rồi….

Cách đại điện không gần, người đưa tin lại chạy đi một lần nữa. Vẫn là bên thái hậu tới trước, tâm trạng vô cùng vui vẻ mỉm cười đi tới bên cạnh Hoa Ly.

 
“A Ly tốt, đây là chuyện đại hỷ đó. Cô mẫu trông mong mãi cuối cùng cũng có rồi. Lần này nhất định không được sơ xuất nữa.” Hẳn là vô cùng vui vẻ, trong đôi mắt phượng của bà ấy lấp lánh nước mắt, yêu thương vuốt ve mái tóc của Hoa Ly, đặc biệt vui vẻ.
 
“Cô mẫu….” Hoa Ly thấp giọng gọi một tiếng, mềm mại tới mức gần như không nghe được.
 
Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng, lần này không còn sợ hãi mâu thuẫn như lần trước nữa. Thậm chí đến cả chán ghét cũng không có nữa. Nàng vô thức vuốt ve bụng nhỏ qua lớp y phục, nơi trống trải trong lòng có chút khó chịu.
 
Nguyên Đình hình như là chạy tới đây, người trong điện hoảng hốt đều quỳ tất xuống đất, hắn lại như không nhìn thấy chạy thẳng tới chỗ Hoa Ly. Hoa thái hậu tránh sang một bên, hắn liền ôm chặt lấy nữ nhân đang ngồi trên ghế.

Trên người hắn còn có chút men rượu nồng đậm, Hoa Ly vội vàng dùng tay đẩy hắn.
 
“Được rồi, cô mẫu còn đang ở đây.”
 
Nhưng hắn làm gì nỡ buông tay chứ. Hắn sợ vừa buông lỏng tay, nàng lại dùng lời nói quyết liệt làm tổn thương hắn, càng sợ hắn vừa buông tay, nàng lại không cần đứa con này của hắn nữa. Hai vai lại dùng sức ôm càng mạnh hơn.
 
Hoa Ly bị hắn ôm tới mức hít thở khó khăn, hơi giãy ra, không biết làm sao đành nhẹ nhàng nói bên tai hắn: “Mau buông tay, rượu trên người chàng quá nồng, ta ngửi sẽ không tốt đâu.”
 
Người mà một giây trước còn đang gắt gao ôm chặt, một giây sau bỗng nhiên thả lỏng tay, sau khi đứng lên lại quay trước quay sau ngửi mùi rượu trên cơ thể mình, rồi hắn hơi nhíu mày, muốn bước lên phía trước mấy bước nhưng lại chần chừ không dám.
 
“A Ly, trẫm về thay y phục trước.”
 

Hắn đang định đi, bàn tay buông thõng bên người bỗng nhiên bị nắm chặt, ấm nóng mềm mại chỉ thuộc về riêng Hoa Ly, nàng kéo hắn lại, mặc dù không nói gì nhưng rõ ràng là có ý muốn hắn ở lại.
 
Nguyên Đình có chút cứng đờ hơi quay người lại, trong đầu là sự khó tin và vui mừng khôn xiết.
 
Hoa thái hậu đã cười cười dẫn mọi người ra ngoài, để lại hai người trong điện.
 
“Chàng ngồi gần một chút.” Nhìn thấy hắn không định tiến lại gần, Hoa Ly chỉ có thể mở miệng: “Vừa nãy là chàng ôm chặt khiến ta khó thở thôi, giờ không sao rồi.”
 
Nguyên Đình lúc này mới ngồi lên sạp, để nàng nắm tay hắn đặt lên bụng nhỏ. Mặc dù chỉ mới có hai tháng, nhưng bên trong quả thật là đứa con của hai người. Tay hắn hơi run rẩy, đứa con trước hắn còn chưa biết tới sự tồn tại thì đã mất rồi. Lần này….
 
Nhìn thấy hắn vui vẻ cẩn thận như thế, Hoa Ly cười khổ.
 
“Đứa con này, ta sẽ sinh nó ra.”
 
----------------------------------
 
Rye: Bắt đầu đổi xưng hô từ chương này nhé vì đã hết ngược rồi!!!!!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận