Trong căn phòng nhỏ, nha hoan vừa nãy chải tóc cho Tưởng thị đóng cửa lại, nàng ta chau mày quay người lại nhìn nha hoàn khóc mãi từ lúc trở về phòng đến giờ, giọng nói khó chịu: “Thu Cúc, ngươi bảo ta nên nói ngươi thế nào mới phải đây? Với cả, ngươi đừng khóc nữa, khóc đến người ta phiền lòng. Ngươi chỉ biết khóc thôi, vậy thì có ích gì chứ?”
Thu Cúc: “Hu hu hu…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ngươi xem thử bản thân đã làm những gì, chọc ai không chọc, lại to gan đi chọc phu nhân không vui! Đám nha hoàn chúng ta hầu hạ trong nội viện không phải con cái của nô tỳ trong phủ, mà là ký khế ước chết, mạng của chúng ta là sống hay chết đều dựa vào một câu nói của chủ tử. Ngươi ăn phải gan cọp hay gì mà lại dám đi dụ dỗ lão gia, đã vậy còn làm trước mặt phu nhân nữa, ngươi đó!” Thật là ngu chết đi được!
“Bộ quần áo bó sát người này của ngươi, sao trước đây ta chưa từng thấy ngươi mặc qua, là tự ngươi lấy vải làm thành phải không, ngươi còn son môi nữa, hôm nay đặc biệt ăn diện. Nếu ngươi đổi một thời gian khác, nói không chừng lão gia sẽ tiếc thương ngươi thật, vậy cũng là chuyện tốt của ngươi. Nhưng Thu Cúc này, ngươi thật sự cho rằng dụ dỗ lão gia là chuyện tốt sao? Thường ngày ở trong phủ ngươi có thấy lão gia đến chỗ các di nương thông phòng kia qua không?”
Thu Cúc đỏ bừng mắt, lắc đầu: “Chưa thấy qua.”
“Bọn họ đều bị phu nhân đè ở trong khu viện nhỏ của mình, không cho phép ra ngoài, còn bắt bọn họ dù biết chữ hay không biết chữ cũng phải tự tay chép kinh Phật. Mỗi cuối tháng sẽ bảo Trịnh ma ma đi kiểm tra, nếu ai lười biếng không chép, hoặc làm giả thì phu nhân sẽ phạt bọn họ quỳ về hướng từ đường, còn là quỳ trên mặt đất lạnh lẽo, cứ mấy ngày như thế, đầu gối cũng gần hỏng rồi.”
“Hả?” Thu Cúc sợ hãi.
“Phu nhân sẽ không phạt ta như vậy chứ.”
“…” Nha hoàn thở dài, tuy Thu Cúc có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng nàng ta thật sự không có đầu óc. Có điều, nếu Thu Cúc có não thì tối nay nàng ta cũng sẽ không đi dụ dỗ lão gia rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thân phận của các di nương thấp hèn, nhưng trên danh nghĩa thì bọn họ là người của lão gia, mà ngươi chỉ là một nha hoàn, có hiểu chưa?” Tưởng thị muốn dạy dỗ các di nương cũng chỉ dùng thủ đoạn ngoài mặt mà thôi. Bà ta bảo các di nương chép kinh Phật với lý do là để bọn họ cầu phúc cho lão gia, còn Thu Cúc là cái hạng gì? Nàng ta thậm chí còn không đủ tư cách để chép kinh Phật.
Thu Cúc nói: “Nha hoàn thì đã sao? Nếu giành được sự yêu thương của lão gia, nha hoàn cũng có thể trở thành di nương, Chu di nương trong phủ có xuất thân từ nha hoàn đấy thôi.”
“…”
Con người này hết chữa được rồi.
Nàng ta không còn muốn nói chuyện với Thu Cúc nữa: “Ta đi nấu canh gừng.”
Một lúc sau, nàng ta bưng hai chén canh gừng trở về phòng, đưa đến trước mặt Thu Cúc: “Của ngươi này, uống hết đi.”
Thu Cúc bĩu môi: “Ta không muốn uống, ta có bị phong hàn đâu.”
Nha hoàn liếc nhìn Thu Cúc, nhấn mạnh từng chữ: “Đây là phu nhân căn dặn, bà ấy muốn ta nhìn người uống hết mấy chén canh gừng này.” Nàng ta nhấn mạnh chữ “mấy chén”.
Nghe thấy là lời dặn của Tưởng thị, Thu Cúc chỉ đành nhận lấy chén canh, xụ mặt uống hết hai chén: “Trong chén không sót một giọt nào, ngươi hài lòng rồi chứ. Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
“…” Tức giận với nàng ta làm gì? Nàng ta cũng chỉ làm việc theo lời dặn của Tưởng thị thôi mà.
“Đùng—“ Cánh cửa bị người ta đẩy từ bên ngoài ra.
Đôi mắt sắc lạnh của Trịnh ma ma quét qua một vòng, cuối cùng dừng ở trên người Thu Cúc: “Thu Cúc, đi theo ta, ta tiễn ngươi đi sống cuộc sống tốt đẹp.”
Thu Cúc vui mừng, nói: “Là lão gia sai bà đến đón ta sao?”
Trịnh ma ma cười chế giễu: “Ngươi đi theo ta là biết có phải hay không ngay.”
Thu Cúc nghe xong, gật đầu. Nha hoàn ở bên cạnh sau khi nhìn thấy Trịnh ma ma liền cảm nhận được điều bất thường, bởi vì Trịnh ma ma là ma ma đi theo Tưởng thị từ nhà mẹ đẻ đến đây! Nàng ta hé miệng muốn nhắc nhở Thu Cúc, dù gì Thu Cúc cũng ở chung một phòng với nàng ta, ngày thường có đồ ăn ngon gì cũng để lại cho nàng ta một phần, nàng ta không muốn trở mắt nhìn Thu Cúc ngơ ngác bị Trịnh ma ma dẫn đi như vậy.
Miệng nàng ta vừa mới hé ra…
Ánh mắt Trịnh ma ma lạnh lùng như một cây kim đóng trên người nàng ta khiến nàng ta sợ hãi im miệng lại, lòng thầm nói: “Thu Cúc à, đây đều là số mệnh cả, mong rằng sau khi ngươi bị dẫn đi vẫn còn sống.”
Thu Cúc vốn tưởng rằng Trịnh ma ma muốn dẫn nàng ta đi gặp Thẩm Khang Chính, kết quả nàng ta phát hiện con đường bọn họ đi càng ngày càng lệch hướng. Thu Cúc dừng bước, nghi ngờ nói: “Ma ma, đây không phải đường đến tiền viện, bà muốn dẫn ta đi đâu?”
Trịnh ma ma không thèm quan tâm nàng ta, chỉ nâng cằm, liền có hai nha hoàn sực lực to lớn đẩy nàng ta tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng Trịnh ma ma dừng ở chỗ chuồng ngựa, có một nam nhân da dẻ sần sùi, cong lưng nói: “Ma ma, sao bà lại đến đây giờ này?”
Trịnh ma ma chỉ Thu Cúc: “Tên nhóc nhà ngươi may mắn lắm đấy, phu nhân nói năng lực nuôi ngựa của ngươi không tồi, là một người giữ đúng bổn phận. Chỉ là mấy năm nay để ngươi ở trong phủ nuôi ngươi, chậm trễ mất cơ hội tìm vợ. Phu nhân tốt bụng, nên ban tặng một nha hoàn cho ngươi, ngươi dẫn nàng ta đi đi.”
Thu Cúc ngạc nhiên kêu lên: “Không! Ta không muốn, ta…”
Trịnh ma ma không vui: “Bịt miệng nàng ta lại cho ta, ồn ồn ào ào, còn ra thể thống gì nữa!” Bà ta lại nhìn nam nhân kia: “Nha hoàn này giao cho ngươi đó.”
“Vâng, vâng.”
Ma ma nói với Thu Cúc: “Đừng tìm cách chết, nếu ngươi chết, cả nhà ngươi đều phải đến bồi thường thay ngươi.”
Thu Cúc tuyệt vọng, được giao vào tay nam nhân nuôi ngựa, khoé mắt nàng ta rơi một giọt lệ, nàng ta không nên mơ tưởng hão huyền đi dụ dỗ Thẩm Khang Chính, càng không nên ngu ngốc tin lời đám nha hoàn nói Tưởng thị là người có tấm lòng tốt bụng, hiền hậu, nàng ta hối hận rồi.
…
Ngày hôm sau.
Thẩm Hi đến viện chính thỉnh an Tưởng thị, bước qua cửa thì nhìn thấy một ma ma trông già đi vài phần, vẻ mặt không giấu nổi nét bi thương. Thẩm Hi nheo mắt, nếu nàng ta nhớ không nhầm thì vị ma ma này ngày thường rất thích cười, mà lúc bà cười lên hệt như Phật Di Lặc, khuôn mặt càng khiến người ta yêu thích.
“Bà ấy bị sao thế?”
Nha hoàn bên cạnh trả lời: “Bà ấy bị bắt đến trang viên, cả gia đình đều phải rời đi theo bà ấy.”
Thẩm Hi: “Bà ấy phạm lỗi gì?” Nàng ta cho rằng sáng nay ma ma xảy ra chuyện ở viện chính, cho nên nàng ta muốn hỏi cho rõ ràng, như vậy thì lát nữa khi gặp Tưởng thị, nàng ta còn biết tính toán.
Ngón tay Thẩm Hi hờ hững kéo khăn tay, nếu đổi là trước đây, nàng ta mà làm chuyện như vậy sao? Suy cho cùng nàng ta cũng không phải con gái ruột của Tưởng thị, cho dù Tưởng thị coi trọng nàng ta hơn Thẩm Lăng, thì thái độ của Thẩm Hi đối với Tưởng thị vẫn có chút thay đổi. Nàng ta sẽ không ngừng tốn tâm tư nịnh nọt, lấy lòng Tưởng thị, tăng thêm tình cảm giữa hai người.
Nha hoàn: “Nô tỳ nghe nói con gái Thu Cúc của bà ấy gây ra chuyện, nên ma ma bị liên luỵ theo. Tối qua Thu Cúc ở bên người lão gia không yên phận, bị phu nhân nhìn thấy. Phu nhân tốt bụng, không bắt Thu Cúc phải quỳ, chỉ bảo Trịnh ma ma dẫn nàng ta đi thành thân với người đánh xe ngựa trong phủ.”
Thẩm Hi “ồ” một tiếng, không nhìn ra được sự khác biệt trên khuôn mặt: “Đi thôi.”
Trong mắt nàng ta lướt qua một ý tứ sâu xa, nàng ta vẫn còn rất nhiều chỗ phải học tập Tưởng thị. Tưởng thị làm như vậy mới gọi là giết người không thấy máu, sự trừng phạt như đâm nhói vào xương, phạt quỳ làm sao có thể sánh được. Đối với nha hoàn tên Thu Cúc kia, chi bằng nàng ta chết quắt cho xong.
Phải biết rằng một nha hoàn đang hầu hạ ở viện chính, cho dù là gả cho những quản sự trong nhà cũng không phải là không được, không ngờ đến cuối cùng lại gả cho một người đánh xe ngựa, nàng ta sống phải khó chịu biết bao nhiêu đây!
Thẩm Hi nhìn thấy Tưởng thị mặc bộ đồ cáo mệnh, ngây người: “Mẫu thân, người…”
Tưởng thị: “Hi Nhi đến rồi à.”
“Ta phải vào cung một chuyến, phụ thân con bảo ta mang bạc vào cho vị nương nương ở trong cung kia, lo lắng nó không có bạc dùng.”
Thẩm Hi mím môi, vị nương nương ở trong cung kia…
Nàng ta không hiểu nổi, rốt cuộc Thẩm Lăng phải may mắn như thế nào mới trở thành nương nương được vậy?
Vốn dĩ Thẩm Hi cho rằng Thẩm Lăng có thể làm được quý nhân là khoảnh khắc huy hoàng nhất đời này của nàng rồi. Kết quả, Thẩm Lăng còn được bệ hạ sắc phong làm Bảo phi! Hừ, mạng tốt thật đấy, cảm thấy chiếm mất vị trí đích nữ Thẩm phủ của nàng ta vẫn chưa đủ, Thẩm Lăng còn muốn nàng ta quỳ gối với mình nữa à!
Thẩm Hi cười giễu chợt trong lòng, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ ngỡ ngàng, nói: “Sao tỷ tỷ lại thiếu bạc được chứ? Tỷ ấy là tiểu thư của Thượng thư phủ chúng ta đó. Mẫu thân, người nói xem, nếu như để người ngoài biết được, nói không chừng người ta còn cho rằng người bạc đãi tỷ ấy nữa, con cảm thấy ấm ức thay cho mẫu thân, rõ ràng người yêu thương tỷ ấy thế kia mà.”
Tưởng thị nghe đến sắc mặt khó coi, trước giờ bà ta luôn duy trì hình tượng hiền hậu đối với bên ngoài, rất coi trọng mặt mũi của bản thân. Khi Thẩm Lăng được đón về Thẩm phủ đã khiến bà ta mất mặt trước các phu nhân ở kinh thành một lần rồi, khiến bà ta trở thành chủ đề nói chuyện trong miệng của đám phu nhân kia. Không lẽ hiện giờ Thẩm Lăng còn muốn khiến bà ta mất mặt thêm lần nữa sao?
Nhưng bạc là Thẩm Khang Chính đặc biệt đề ra, muốn bà ta mang vào trong cung. Tưởng thị không thể không làm theo.
Thẩm Hi bày ra tư thế dịu dàng đặt tay lên vai Tưởng thị, nói: “Thực ra người cũng không cần phải lo lắng làm gì, nếu thật sự bị người ta biết được, muốn lấy lý do đó để nói những lời khó nghe với người thì người nói là con và tỷ ấy cãi nhau, giành mất số bạc mà người và phụ thân chuẩn bị cho tỷ ấy rồi. Như vậy thì ánh mắt của người ngoài sẽ đổ dồn hết lên người con.”
Tưởng thị vỗ đầu Thẩm Hi, vẻ mặt yêu thương: “Con đó, chuyện gì cũng ôm hết lên người mình, thật là một đứa trẻ ngốc.”
Thẩm Hi ngọt ngào nói: “Con chỉ ngốc trước mặt người mà thôi, mẫu thân.”
Tưởng thị suy nghĩ: “Hi Nhi à, chuyện này không cần con phải đứng ra chắn giùm ta. Các vị nương nương ở trong cung đều nhận được bạc của gia đình mang vào. Nếu thật sự có người nói ta mang bạc vào cung là ngược đãi nó, vậy thì người này không những đắc tội với ta, mà còn đắc tội với những gia tộc của các vị nương nương kia, cho nên chuyện này không xấu như con tưởng tượng đâu, suy nghĩ thoáng một chút. Vả lại, hiện giờ chuyện hôn sự của con vẫn chưa bàn bạc xong, con là con gái của ta, sao ta có thể làm tổn hại đến danh tiếng của con được? Phu thân con bảo ta mang bạc cho Thẩm Lăng là vì có ích cho ông ấy, và cũng rất có ích đối với con. Dù gì nó đã là Bảo phi nương nương, con là muội muội của nó, cho dù chúng ta gả cho Vương gia, Hầu gia thì cũng được làm vợ cả.”
Vốn dĩ Thẩm Hi nghe được Tưởng thị nói chuyện thành thân của nàng ta phải dựa vào Thẩm Lăng thì có chút không vui, Nhưng đến khi nghe xong lời nói phía sau, nàng ta chớp mắt. Vợ cả, đúng vậy, nàng ta có thể làm vợ cả. Còn Thẩm Lăng dù có là nương nương, nàng cũng chỉ là thiếp mà thôi!
Thẩm Hi nở nụ cười dịu dàng.
Tưởng thị rời khỏi Thẩm phủ, ngồi trên xa ngựa đến cổng cung điện, sau đó được người hầu trong cung dẫn vào Hoàng cung.
Tưởng thị mới vào cung lần đầu, cung đình nguy nga tráng lệ này, Thẩm phủ không thể nào sánh được. Bà ta là cáo mệnh phu nhân, là người có tư cách vào Hoàng cung trong những ngày trọng đại, tham gia yến hội được Hoàng hậu chủ trì. Nhưng Hoàng hậu đã bị Tạ Nguyên Tuần giết từ lâu, nên Tưởng thị cũng không có cơ hội vào cung.
Trên đường đi, thái độ của thái giám dẫn đường đối với Tưởng thị rất tốt, bởi vì bà ta là mẫu thân của Bảo phi nương nương, dẫn đường cho người như vậy là chuyện tốt, là công việc mà hắn ta tốn rất nhiều công sức mới giành được.
Thái giám nói: “Nương nương đối xử khoan dung với mọi người, rất được bệ hạ yêu thương, cung điện nàng ở là Trường Nhạc cung, là nơi cách tẩm điện của bệ hạ gần nhất. Phu nhân không cần phải lo lắng cho nương nương, nàng sống trong cung rất tốt.”
Tưởng thị: “…” Bà ta không hề lo lắng.
Tưởng thị mỉm cười, cho dù trong lòng nghĩ như thế nào, vẻ mặt bà ta biểu hiện ra bên ngoài đều là tấm lòng nhân hậu của người mẹ đối với Thẩm Lăng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...