Hoàng hậu thích diễn của bạo quân

Tưởng thị: “Nương nương sống tốt là ta yên tâm rồi.”
 
Bà ta dùng khăn tay lau khóe mắt, làm ra dáng vẻ đau thương: “Lúc nương nương ở trong phủ, ta rất yêu thương người, trong nhà còn chuẩn bị sẵn của hồi môn cho nương nương, chỗ này đều được ta chuẩn bị khi vừa mới được đại phu khám ra mình mang thai, ta muốn nương nương được nở mặt nở mày, gả đi với của hồi môn dài mười dặm. Không ngờ nương nương vừa vào cung đã may mắn như vậy, thật là cảm ơn trời đất quá.”
 
Khi Tưởng thị nói chuyện, giọng điệu phải nói là vô cùng chân thành, thân thiết, dường như bà ta thực sự rất yêu thương Thẩm Lăng, chuẩn bị sẵn của hồi môn cho nàng vậy. Khiến cho thái giám dẫn đường nghe xong thì cảm thấy tin vào những gì bà ta nói, cảm thấy Tưởng thị thật là một người mẹ tốt yêu thương Thẩm Lăng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hắn ta thầm nghĩ ắt hẳn tình cảm giữa Tưởng thị và Thẩm Lăng rất tốt, mẹ hiền con ngoan và hiếu thảo. Để lấy lòng bà ta, hắn ta đã kể thêm rất nhiều chuyện của Thẩm Lăng ở trong cung.
 
Hắn ta muốn làm hài lòng tấm lòng nhân hậu của Tưởng thị.
 
Tưởng thị: “…” Không cần thiết phải vậy đâu.
 
Thái giám: “Bệ hạ rất yêu thương nương nương, buổi tối đều sẽ phái người đi mời nương nương đến Thái Cực điện thị tẩm, thỉnh thoảng cũng sẽ truyền ra tiếng cười của bệ hạ. Nương nương là người hầu hạ bệ hạ tốt nhất mà nô tài từng thấy.”
 
“Bệ hạ ban thưởng cho nương nương rất nhiều món đồ quý giá và hiếm có, nghe nói Trường Nhạc cung của nương nương đã không chất nổi nữa rồi. Lụa Minh Cẩm mà Giang Nam cống nạp đã bị nương nương cắt đi làm trâm cài tóc, ngọc trai quý hiếm thì bị nương nương rải xuống đất để nghe âm thanh va chạm giòn giã của nó…”
 
Tưởng thị: “…”
 
Nụ cười trên mặt bà ta sắp không duy trì nổi nữa rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rốt cuộc Thẩm Lăng sống cuộc sống như nào vậy?
 
Trong một mái đình có mái hiên ở bốn góc, Tĩnh phi vừa quạt mát vừa ngắm nhìn đàn cá bơi lội trong hồ nước, mắt liếc nhìn thấy phía trước có bóng người, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện là một quý phụ mà nàng ta không quen biết.
 
Tĩnh phi: “Người kia là ai?”
 
Cung nữ hầu hạ bên cạnh Tĩnh phi nhìn qua, nhưng không hề nhận ra Tưởng thị, trả lời: “Nô tỳ chưa từng gặp qua vị phu nhân kia ạ.”
 
Tĩnh phi bĩu môi, nói với giọng ghét bỏ: “Hỏi ngươi cái gì ngươi cũng nói không biết, ta cần ngươi có ích gì hả? Một chút cũng không bằng Chu ma ma…”
 
Giọng nói nàng ta bỗng im bặt, động tác quạt mát cũng dừng lại.
 
“Ta nghe nói hôm nay người nhà của Bảo phi nương nương kia đưa thẻ bài vào cung rồi, không lẽ người kia là mẫu thân của Bảo phi nương nương.”

 
Đôi mắt Tĩnh phi sáng bừng, nàng ta nhìn về phía Tưởng thị, hỏi: “Ngươi mau đi gọi bà ấy đến đây, ta muốn gặp bà ấy!”
 
“Vâng ạ, nương nương.” Cung nữ trả lời.
 
Trên con đường, Tưởng thị nhìn thấy một cung nữ đứng trước mặt mình, bèn hỏi: “Ngươi nói Tĩnh phi nương nương muốn gặp ta?”
 
Cung nữ gật đầu: “Vâng ạ.”
 
Tưởng thị biết Tĩnh phi, phụ thân của nàng ta là Dương Tả tướng. Tuy bà ta không biết tại sao Tĩnh phi lại muốn gặp mình, nhưng suy nghĩ đến Dương Tả tướng và ý muốn chơi đùa Thẩm Lăng, nên Tưởng thị đồng ý: “Ngươi dẫn đường đi.”
 
Nhác thấy Tưởng thị muốn đi theo cung nữ này đến gặp Tĩnh phi, thái giám ngơ ngác.
 
Hắn ta vội vàng nhắc nhở: “Phu nhân, người còn chưa gặp Bảo phi nương nương đó.” Tưởng thị không vội đi gặp Thẩm Lăng, mà đồng ý đi gặp Tĩnh phi làm gì? Hắn ta cảm thấy hơi khó hiểu hành động này.
 
Tưởng thị chau mày: “Tĩnh phi có lời mời, nếu ta đã biết Tĩnh phi ở gần đây, sao có thể không đến thỉnh an được? Ta đi gặp Tĩnh phi nương nương xong sẽ trở lại, ngươi ở đây đợi ta trước đi.”
 
Nói xong, bà ta liền đi theo cung nữ.
 
Thái giám: “…”
 
Hắn ta nhìn bóng lưng rời đi của Tưởng thị, đưa tay lau mặt. Tưởng thị có biết là mỗi lần người ngoài cung vào thăm các phi tần trong cung thường có rất ít thời gian không?
 
Bà ta lãng phí thời gian vào việc gặp mặt Tĩnh phi, còn đủ thời gian nói chuyện với Bảo phi nương nương sao?
 
Tĩnh phi nhìn thấy Tưởng thị, sau khi bà ta hành lễ xong nàng ta mới lên tiếng: “Mau đứng dậy đi, chỗ ta không cần những lễ nghi phức tạp đó đâu.”
 
Tưởng thị mỉm cười, nói: “Quy củ vẫn nên làm thì hơn.”
 
Nếu Tĩnh phi thật sự không thích người khác hành lễ với mình, nàng ta sẽ không đợi đến khi Tưởng thị hành lễ xong mới lên tiếng nói lời này.
 
Lời nói nghe qua loa là được, đừng coi là thật.
 
Tĩnh phi kéo tay Tưởng thị nói: “Quan hệ giữa hai nhà chúng ta tốt đẹp, phụ thân đã từng nói với ta, ông ấy thực sự rất xem trọng Thẩm Thượng thư, người trong hai gia đình cũng nên đi lại nhiều mới phải.”

 
Tưởng thị biết trước đây Thẩm phủ của bọn họ và Tả tướng phủ không có quan hệ, nhưng hiện giờ Tĩnh phi đã nói như vậy, nên bà ta cũng đành chấp nhận. Bà ta cảm thấy bắt nối được quan hệ với Dương Tả tướng là chuyện chỉ lợi chứ không hại.
 
Tưởng thị nói: “Nương nương vào cung đã lâu, công dung ngôn hạnh đều rất nổi bật. Bảo phi vừa mới vào cung, còn có rất nhiều thứ không hiểu. Nương nương yên tâm, đợi ta gặp được Bảo phi nương nương sẽ nói cho con bé biết, bảo con bé thường ngày nên ngoan ngoãn nghe lời người.”
 
Vẻ mặt Tĩnh phi trông rất vui vẻ, nàng ta vô cùng hài lòng với lời nói của Tưởng thị, tưởng nàng ta gọi Tưởng thị đến đây chỉ để gặp mặt thôi sao? Thứ nàng ta muốn chính là thái độ như vậy của Tưởng thị! Muốn Tưởng thị đi dạy dỗ Thẩm Lăng!
 
“Ngươi nhắc đến Bảo phi muội muội, đúng lúc ta có lời muốn nói. Ta biết muội ấy được bệ hạ yêu thương, nhưng muội ấy lại quá vô tư, tùy tiện rồi. Người trong cung đều đã đồn khắp nơi là muội ấy suốt ngày dính lấy bệ hạ, cũng có cung phi cảm thấy không hài lòng về muội ấy. Nếu không phải ta đè xuống những tin đồn và những cung phi kia, nói không chừng tin đồn về muội ấy đã đồn khắp bên ngoài cung rồi.” Tĩnh phi đặt điều.
 
Rất rõ ràng Tĩnh phi đã quên mất chuyện nàng ta từng dẫn theo đám người Giang Tiệp Dư có ý xấu với Thẩm Lăng đến Trường Nhạc cung gây chuyện.
 
Nếu trong cung thật sự có tin đồn, Tĩnh phi nhất định là một trong những người đầu têu, chẳng qua có Tạ Nguyên Tuần ở đây nên bọn họ không có gan gây chuyện lung tung mà thôi.
 
Gây chuyện là phải chết, ai mà dám chứ?
 
Không ai cả!
 
Tưởng thị thở dài một hơi, sau đó bà ta nhìn Tĩnh phi bằng ánh mắt cảm kích, nói: “Thật sự rất cảm ơn Tĩnh phi đã bảo vệ cho Lăng Nhi.”
 
Tĩnh phi: “Cảm ơn gì chứ, chuyện nhỏ thôi mà. Nếu như ngươi thật sự muốn cảm ơn, chỉ cần bảo muội ấy ngoan ngoãn nghe lời ta, là lời cảm ơn tốt nhất đối với ta rồi.”
 
Tưởng thị nói: “Nương nương yên tâm.”
 
Tĩnh phi nở nụ cười vì đã làm được chuyện như ý muốn, liếc mắt nhìn về phía Trường Nhạc cung, lòng thầm nghĩ: Ngươi đừng tưởng rằng ngươi trở thành phi tử thì có thể đè trên đầu ta, hừ!
 
Trên thế gian này còn có một pháp bảo gọi là : Mẫu thân ngươi!
 
Tĩnh phi không tin Thẩm Lăng sẽ không nghe lời mẫu thân Tưởng thị của mình.
 
Thẩm Lăng: Ha ha.
 


 
Trường Nhạc cung.
 
Thẩm Lăng tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, nàng được Lưu Châu hầu hạ trang điểm, thay quần áo. Nàng nhớ ra hôm nay Tưởng thị phải vào cung, bèn hỏi: “Hiện giờ là canh mấy rồi?”
 
Lưu Châu: “Giờ mùi ạ.”
 
Thẩm Lăng nhướng mày: “Mẫu thân ta, Thượng thư phu nhân còn chưa đến sao?”
 
“Chưa ạ.” Lưu Châu lắc đầu, sau đó lại nhìn Thẩm Lăng, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ cho người ra ngoài nghe ngóng, từ trong miệng thái giám dẫn đường biết được bà ấy đã bị Tĩnh phi mời đi, đến bây giờ họ vẫn còn đang nói chuyện vui vẻ trong mái đình.”
 
Thẩm Lăng: “…” Thao tác quái quỷ gì thế này?
 
Tưởng thị và Tĩnh phi sát lại với nhau rồi?
 
Lưu Châu hỏi: “Nương nương, có cần nô tỳ cho người đi mời phu nhân đến đây không?”
 
Thẩm Lăng xua tay: “Không cần, nếu bọn họ đã nói chuyện vui vẻ như thế, chúng ta không cần phải đến làm phiền đâu.”
 
Thẩm Lăng không có tình cảm gì với Tưởng thị cả, nàng căn bản không muốn ở trong điện trơ mặt chờ đợi Tưởng thị, cũng không muốn quan tâm chuyện Tưởng thị đi gặp Tĩnh phi. Đối với Thẩm Lăng, Tưởng thị có vào cung hay không, đều không làm thay đổi nhịp sống của nàng chút nào. Nàng nên chơi thì chơi, nên ngủ trưa thì ngủ, nên đi gặp Tạ Nguyên Tuần thì đi gặp.
 
“Ta phải đến chỗ bệ hạ rồi.” Thẩm Lăng nói, nếu nàng không đi tìm Tạ Nguyên Tuần mà đợi hắn đến tìm nàng, ha ha, không biết hắn sẽ gây chuyện gì nữa đây.
 
Mỗi lần Tạ Nguyên Tuần đến tìm nàng đều không có chuyện tốt. Thẩm Lăng nhớ lại, lớp da mỹ nhân, gấu trúc bị chết… Hắn quả thực là vô cùng xấu xa!
 
Vốn dĩ Thẩm Lăng còn muốn gặp Tưởng thị một chút rồi mới đi gặp Tạ Nguyên Tuần, nhưng nếu Tưởng thị đã không nể tình, có việc khác phải làm, thì thôi cứ mặc bà ta vậy, dù sao…
 
Nàng cũng không hẳn thích gặp Tưởng thị cho lắm.
 
Thẩm Lăng đẫn đám người đi về phía Thái Cực điện.
 
Đến khi tìm được Tạ Nguyên Tuần, Thẩm Lăng thấy hắn đang bắn cung, bộ quần áo màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, mỗi mũi tên hắn bắn ra đều chứa đầy sát khí.
 
- Cái này mà nhắm vào người bắn, chắc chân mềm nhũn luôn quá.
 
Thẩm Lăng nhấc chân: “Bệ…”
 
Tạ Nguyên Tuần lấy ra một mũi tên đặt lên dây cung, quay người, sau đó nhắm mũi tên sắc bén về phía Thẩm Lăng.
 

Thẩm Lăng: “…”
 
Không phải chứ, xảy ra chuyện gì vậy? Sao hắn lại chĩa mũi tên về phía nàng? Thẩm Lăng ngơ ngác.
 
Tầm mắt của Tạ Nguyên Tuần nhìn về hai chân của Thẩm Lăng, chậc…
 
Chân nàng có mềm nhũn đâu.
 
Cơ thể Thẩm Lăng cứng đờ, đầu nàng trở nên trống rỗng, không thể nghĩ được gì nữa, suốt quá trình đều là trạng thái ngơ ngác. Bầu không khí xung quanh cũng rất yên tĩnh, đám nô tài cung nữ đều cúi thấp đầu.
 
Tạ Nguyên Tuần nói: “Qua đây.”
 
Thẩm Lăng ngờ nghệch đi qua, nàng không biết bản thân nhấc chân đi như thế nào nữa! Nếu muốn tìm nguyên nhân, có lẽ là:
 
Đầu óc nói: Sợ hãi, không dám cử động.
 
Chân nói: Ta đã cử động rồi.
 
Đầu óc: …
 
Tuy Tạ Nguyên Tuần không thấy nàng mềm nhũn chân như kết quả mà hắn muốn, nhưng khi thấy Thẩm Lăng có thể bước đi bình tĩnh, không phát ra tiếng kêu sợ hãi, Tạ Nguyên Tuần vẫn cảm thấy khá hài lòng.
 
Thẩm Lăng: Cái đó không phải là bình tĩnh! Là tê liệt!
 
Tâm trạng hắn không tệ, hỏi: “Nàng biết bắn cung không?”
 
Thẩm Lăng lắc đầu: “Không biết.” Không còn mũi tên nhắm về phía mình, đầu óc trống rỗng của Thẩm Lăng cũng đã trở lại bình thường. Vẻ mặt của nàng rất bình thường, không có sợ hại. Tuy cảm thấy khoảnh khắc giữa sống và chết rất khủng bố, nhưng nàng đã gặp phải rất nhiều điều khủng bố ở chỗ Tạ Nguyên Tuần rồi, việc này dẫn đến cảm xúc sợ hãi của Thẩm Lăng đến nhanh, đi cũng nhanh.
 
Tạ Nguyên Tuần: “Cái này mà nàng cũng không biết?”
 
Thẩm Lăng: “…”
 
- Ta biết gõ gậy gỗ! Là gậy chuyên gõ lên đầu người đó!





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận