Phương Hạo Vân cười thản nhiên, nhìn Bạch Quý, lại nhìn nhìn Long Du đang tỏ vẻ vô đối, cũng không trả lời câu hỏi của Hà Thanh, mà chỉ chậm rãi đi lên trên bục cao.
Hà Thanh tức giận cắn chặt răng, giậm chân lẩm bẩm : "Đàn ông không có phong độ..."
"Phương thiếu gia không thích cô đâu... từ bỏ đi..." Kim Phi xuất hiện đúng lúc phía sau Hà Thanh, bỏ lại một câu, rồi rời đi.
Hà Thanh dở khóc dở cười, có trời đất chứng giám, cô thật sự không có ý gì với Phương Hạo Vân cả, chỉ là Kim Phi sao cứ không chịu tin.
Lúc này Trần Thiên Huy cũng đã gọi điện thoại xong, cũng lên trên bục ngồi. Thấy Phương Hạo Vân đi lại, ông vội vàng ngoắc, ý bảo Phương Hạo Vân ngồi bên cạnh ông.
Lần đặt cược này, đối với Trần Thiên Huy có một ý nghĩa vô cùng lớn. Bởi vì nếu thua thì sẽ trả giá bằng cái mạng của ông ta.
Phương Hạo Vân ngồi xuống bên cạnh Trần Thiên Huy, nhỏ nhẹ nói ; "Chú Trần không cần lo lắng, con đã thu xếp thỏa đáng rồi, thắng lợi cuối cùng vẫn thuộc về chúng ta..."
Các đó không xa, Tần Tử Hoa cũng le lén chạy lại gần Kim Phi, khẽ vuốt tóc của cô một cái, Kim Phi đang muốn mở miệng chửi thì Tần Tử Hoa đã lẩn đi mất.
Kim Phi chỉ là một phụ nữ bình thường, đương nhiên không có khả năng đuổi theo Tần Tử Hoa có công phu được.
Tức giận trừng mắt nhìn bóng người rời đi, Kim Phi đột nhiên ý thức được trên tóc của mình có vướng cái gì đó, cô dường như hiểu được, vội vàng làm ra vẻ vuốt tóc, lấy tờ giấy trong tay xuống, vừa nhìn, có ba chữ, chính là :Có mai phục!
Kim Phi biết sắc, trong lòng biết Tần Tử Hoa đang mật báo cho mình.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng đi đến bên cạnh Phương Hạo Vân, làm ra vẻ thân mật, đem ý của Tần Tử Hoa nói cho Phương Hạo Vân biết.
Phương Hạo Vân mỉm cười : "Tốt lắm, tin tức của cô đến đúng lúc lắm.."
Hai bên đã khởi động xong, lẳng lặng đứng nhìn đối thủ của mình, nhìn chằm chằm bằng cặp mắt lạnh lùng.
Xuất phát từ lễ phép, Bạch Quý chấp tay nói : "Hân hạnh, hân hạnh...."
Long Du cũng lạnh lùng đáp lại.
"Keng!"
Một tiếng, thời gian luận võ của hai người đã đến.
Trọng tài đảm nhiệm lần luận võ này chính là phó hội trưởng hiệp hội võ thuật Hoa Hải, là truyền nhân đời thứ ba mươi hai của quyền pháp Nam Phái Kiều Sĩ Quý, nghe nói người này nổi tiếng luôn công bằng công chính, nhân phẩm vô cùng tốt, nhân duyên cũng tốt. Lần này mời ông ta đến đây để đảm nhận chức trọng tài, hai bên không ai phản đối cả.
Kiều Sĩ Quý dùng giọng nói khàn khàn của mình tuyên bố quy định luận võ, sau khi xác định là hai bên nghe hiểu, ông ta liền cho người lấy ra hai cái hợp đồng.
Cái hợp đồng này là lời nói lúc trước của Trần Thiên Huy và Long Chiến, chẳng qua bây giờ nó đã thành dạng văn bản rồi. Trước đó Trần Thiên Huy và Long Chiến cũng đã tự tay soạn thảo ra, đưa cho hai người ra trận xem và ký tên.
Làm như vậy, mục đích hoàn toàn là vì uy tính.
Sau khi xem lại hợp đồng một lần nữa, không nói hai lời, liền tự tay kí tên của mình vào, còn ấn cả dấu tay vào nữa. Lúc này, Kiều Sĩ Quý lấy hai bản hợp đồng lại, tự mình cất giữ.
Rốt cục, tất cả trình tự đã tiến hành xong, Kiều Sĩ Quý lúc này đã tuyên bố bắt đầu.
Ngay lập tức, bốn phía vang lên những tiếng hò hét rung trời, anh em họ Vương cùng sáu mươi thuộc hạ của mình cũng bắt đầu cổ vũ cho giáo quan.
Nhìn thấy thuộc hạ của mình lúc này vẫn duy trì kỷ luật, khóe miệng của Bạch Quý lộ ra một nụ cười, đây mới chính là lính do ông đào tạo ra. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Long gia chiến đấu trên sân nhà, mặc dù không cố ý chuẩn bị, nhưng mà người ủng hộ vẫn nhiều hơn. Chỉ là tiếng hò hét áo náo loạn và hỗn loạn vô cùng, không thể nào so sánh với anh em họ Vương. Long Du đứng trên lôi đài cảm thấy rất là mất mặt, đáng tiếc là hắn chỉ có thể trơ mắt ra mà nhìn, không thể thay đổi được cái gì.
Dần dần, Long Du bị tiếng hò hét ồn ào kia làm cho bực bội, hơn nữa trước đó cũng đã dùng thuốc, trong cơ thể của hắn cũng đã bắt đầu điên lên, cần phải xả ra ngay.
"Giết!!!!!!!!!!!!"
Long Du quát lớn một tiếng, đôi mắt trở nên đỏ rực ngay, vọt đến hướng của Bạch Quý, vẻ mặt đầy sát khí.
Bạch Quý thấy Long Du biểu hiện như vậy, cũng biết hắn đã cắn lắc vào, không còn do dự nữa, dựa theo lời dặn của Phương Hạo Vân, cắn luôn viên thuốc nhỏ kia.
Chỉ trong nháy mắt, Long Du đã đến trước người, chân phải đá ra một phát, Bạch Quý vội vàng đưa tay lên đỡ, hai người chỉ tiếp xúc ngắn ngủi với nhau xong rồi đồng thời lui ra.
Một đòn này chỉ là để thử nhau, không ai xuất ra toàn lực cả.
Trong mắt của Long Du tràn ngập sát khí, sau khi thử xong, hắn phát hiện đối phương không kém hơn mình, chiến ý trong đầu tăng lên, lại bắt đầu tấn công.
Bạch Quý bây giờ vẫn chưa lấy cứng đấu cứng với Long Du, mà dựa vào thân phận linh hoạt của mình không ngừng tránh né. Mục đích của ông rất đơn giản, bởi vì thuốc lắc của Long Du quá mạnh, nhất là lúc bắt đầu, chiến ý sẽ tăng lên vô hạn, không thể làm gì được. Ông tránh né liên tục, chính là muốn làm hao tổn thể lực và chân khí.
Quả nhiên, sau vài lần tránh né, tâm tình của Long Du đã trở nên phiền não, cũng đã bắt đầu thở dốc, rất rõ ràng, lần tấn công trước đã làm cho ông ta tiêu hao một ít chân khí nội gia.
Cũng may Long Du là một võ giả có kinh nghiệm phong phú, hắn vội vàng khống chế sự nóng nảy trong lòng, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, bắt đầu áp dụng phương pháp du đấu với Bạch Quý.
Đương nhiên, hắn cũng không quên khích tướng : "Chỉ biết tránh né, đáng là đàn ông sao... đồ nhát gan..."
Bạch Quý nghe thấy thế, cũng không trả lời. Ông nhớ rõ lời dặn của Phương Hạo Vân, hắn chỉ muốn thắng lợi thôi. Vì chiến thắng, Bạch Quý đành nhịn.
Trải qua một hồi, hai người đã đấu với nhau mười mấy hiệp, hầu như là ngang sức với nhau, không ai làm gì được ai.
Đột nhiên, Long Du tìm đúng cơ hột, quay lại bước nhanh hai bước, giơ tay trái lên, bổ xuống đầu của Bạch Quý, đồng thời chân phải cũng tung lên.
Bạch Quý nghiêng thân tránh né, bàn tay của Long Du hầu như sẽ chặt vào ót của ông, ông ta thậm chí cảm nhận được áp lực gió khẽ liếm qua cổ của mình.
Đồng thời, Bạch Quý cũng nâng chân trái lên, đá đến hướng Long Du.
"Ầm!"
Hai người va chạm nhau, bởi vì cả hai đều dùng chân khí cả, cho nên ngay lập tức phát ra một tiếng nổ lớn. Đồng thời cả hai nhanh chóng lui ra sau.
Vẫn như lần trước, hai người vẫn ngang sức với nhau, không ai làm gì được ai.
Long Du tựa hồ càng đánh ca2ngha8ng, tâm tình cũng không còn phiền não như trước, ngược lại còn rất bình tĩnh. Chậm rãi du đấu, giữ lại chân khí trong người.
Nhưng mà, trong lòng hắn cũng xuất hiện một cảm giác nguy hiểm, hắn phải nhanh chóng giải quyết trận đấu, nếu không qua một giờ sau, thì hắn sẽ bị hôn mê, và đến lúc đó, hắn hoàn toàn xong đời.
"Là đàn ông thì so chiêu với tao, đánh một trận sảng khoái!" Trong con mắt của Long Du hiện lên một tia tàn khốc.
Bạch Quý chỉ âm thầm cười lạnh, vẫn không nói gì.
Long Du thấy trò khích tướng của mình không có hiệu quả, cũng không thèm nói thêm nữa, tung một cú đấm mãnh liệt đến, uy như vũ bão, nắm tay cọ xát với không khí phát ra những tiếng xoẹt xoẹt, có thể thấy được uy lực của một đấm này không nhỏ.
Lúc này Bạch Quý đã không còn tránh né, đương nhiên không phải là do phép khích tướng của Long Du làm ảnh hưởng, bởi vì tránh né như vậy không có biện pháp, càng kéo dài, thì càng mất đi lợi thế của mình.
Vì vậy, ông quyết định ra tay.
Tung một chưởng ra, Bạch Quý lập tức cảm nhận được lực lượng khổng lồ, cũng may ông ta đã giảm bớt lực, vội vàng lui về phía sau một bước, ổn định vị trí, vững vàng tiếp một đòn của Long Du.
Cú đấm của Long Du bị đỡ được, ngay lập tức tung chân phải ra, đá về phần dưới của Bạch Quý. Vì tự cứu mình, Bạch Quý không thể không buông cú đấm của Long Du ra, đồng thời nghiêng mình, tránh né cú đá của Long Du, một loạt động tác liên tiếp, nhanh không thể tả được. Những người ở đây có thể nhìn thấy rõ cảnh này, phỏng chừng không đến mười người.
Cái đó gọi là người trong nghề thì xem chiêu, người ngoài cuộc thì xem náo nhiệt.
Phần lớn mọi người ở đây đều không biết gì về đánh đấm cả, nhưng mà cũng biết cái gọi là phấn khích, lập tức hò hét ầm lên. Trong lúc nhất thời, bọn họ thậm chí là quên mất cả phe mình.
Kim Phi dựa sát thân mình vào đầu vai của Phương Hạo Vân, nhỏ giọng nói : "Phương thiếu gia, bọn họ dường như không phân được cao thấp..."
"Nhanh thôi!" Từ lúc mở màn đến giờ cũng đã bốn mươi phút, Phương Hạo Vân đoán rằng, thắng bại sẽ xảy ra trong mười phút nữa.
Những tiếng ồn ào bên dưới cũng không làm ảnh hưởng đến hai vị cao thủ bên trên.
Long Du và Bạch Quý đều nhận được mức độ nguy hiểm của vấn đề, nhất là Long Du, hai mươi phút sau, mặc kệ là thắng thu, thì hắn cũng sẽ bị hôn mê.
Cho nên, hắn phải giải quyết trận đấu trong vòng mười phút, để còn chừa thời gian rời khỏi đây, tránh để người ta phát hiện ra chuyện hắn dùng lắc.
Đánh đến lúc này, trong lòng Long Du cũng giật mình, bởi vì từ lúc ra đời đến giờ, những cuộc luận võ lớn nhỏ hắn đã trải qua không dưới trăm lần. Chỉ là hôm nay hắn gặp phải một đôi thủ lợi hại mà từng trước đến giờ chưa từng gặp thôi.
Thời gian không đợi người, Long Du không thể do dự, hắn cần phải thi triển toàn bộ lực lượng, nhanh chóng kết thúc lần luận võ này.
"Hừ!"
Trong miệng Long Du phát ra một tiếng kêu, hai mắt trở nên đỏ sậm, tay trái vung lên, bổ xuống một phát, như muốn chặt đứt cánh tay của Bạch Quý.
Bạch Quý có thể cảm nhận được uy lực của chiêu thức này rõ ràng, nếu để bị đánh trúng chiêu này, cho dù không chết cũng thành tàn phế. Ông không dám chậm trễ, lập tức vung chân lên, dùng mũi chân để ngăn chặn đợt tấn công này.
"Ầm ầm..."
Những người xung quanh thật kinh ngạc, vì khi tay và chân của hai người chạm vào nhau, lại có thể phát ra tiếng nổ lớn như vậy.
Trong nháy mắt, hai người đã đấu thêm mấy chiêu, có hai lần, Bạch Quý xém tí đã bị đánh trúng, có điều đến cuối cùng vẫn hóa giải được hiểm nguy.
Lông mày của Tần Tử Kiếm càng lúc càng nhíu lại, theo tình h uống bây giờ, phần thắng của Long Du không tính là lớn nữa rồi, nếu trong hai mươi phút nữa mà không phân ra được thắng bại, thì Long Du nhất định sẽ thua. Đến lúc đó, khi hắn bị hôn mê, Bạch Quý chỉ cần dùng một ngón tay thôi cũng có thể giết chết hắn.
Nghĩ đến đây, tâm tư của Tần Tử Kiếm đột nhiên lay động, hắn cảm thấy rằng mình chuẩn bị rất đúng, sau khi Long Du thua, thì hắn vẫn có thể thay đổi cục diện.
Nháy mắt một cái, trợ thủ đắc lực của hắn, võ sĩ của gia tộc Morgan, Anji đi đến bên cạnh Tần Tử Kiếm. Anji cười quyến rũ, nhỏ giọng nói : "Chủ nhân, đã chuẩn bị xong, toàn bộ đều dựa theo yêu cầu của anh, chỉ cần anh ra lệnh một tiếng, chúng ta có thể tấn công ngay lập tức"
"Có nắm chắc không?" Tần Tử Kiếm hỏi.
"Đương nhiên!" Anji cười nói : "Chủ nhân, anh cứ yên tâm, lần này chúng ta chuẩn bị vô cùng đầy đủ, nhất định sẽ không xuất hiện sai lầm gì..."
"Haha..."
Tần Tử Kiếm cười mờ ám :"Anji, mỹ nhân của ta... chuyện lần này nếu thành công, tôi nhất định sẽ báo đáp cô..."
"Chủ nhân, Anji không cần báo đáp, Anji chỉ hy vọng chủ nhân có thể giữ lời hứa, làm cho Anji được hạnh phúc.... Mỗi ngày Anji đều muốn..." Anji cười mị nói.
"Tiểu dâm nữ, cô cứ yên tâm, tôi cam đoan sẽ làm cô thỏa mãn" Tần Tử Kiếm nói như hứa.
Động tác của Tần Tử Kiếm và Anji, hoàn toàn bị Phương Hạo Vân nhìn thấy, hắn khẽ nói với Trần Thiên Huy : "Chú Trần, nói cho người của chúng ta chuẩn bị đi, con đoán rằng sau khi Long Du thất bại, cũng là lúc Tần Tử Kiếm làm khó làm dễ chúng ta... Lúc này cho dù không giết được Tần Tử Kiếm, thì cũng làm cho thế lực của hắn tại Hoa Hại bị tổn thất..."
"Yên tâm đi, thằng nhóc đó làm gì biết bọ ngựa bắt ve mà bị chim sẻ ớ phía sau rình..."
Trần Thiên Huy cười khinh thường : "So về mưu, nó còn non lắm..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...