Hoán Đổi Linh Hồn Tìm Được Chân Ái


Vài ngày sau....
Kể từ hôm Tiểu Linh bị đuổi việc, Vãn Lệ Chi cũng hạn chế gây chuyện với Hàn Uyển mà hậm hực ra ngoài mua sắm, giải tỏa tâm trạng.

Sau khi nữ hầu thân cận bị đuổi việc, hiện tại chẳng còn ai để tâm mấy đến tam thiếu gia Phó Bắc Sơ vốn mắc bệnh tâm thần.
Vừa mới tờ mờ sáng, ngay khi vừa mở cửa bước ra khỏi phòng, một bóng người khẽ chạy lướt qua thật nhanh, vô tình va trúng người của Hàn Uyển khiến cô vô cùng khó chịu mà đanh giọng mắng mỏ:
- "Lại muốn kiếm chuyện với tôi nữa sao?"
Cô đanh giọng mắng, hướng nhìn người té ngã ra sàn, đang không ngừng ôm mặt òa khóc nức nở như một đứa trẻ.

Ngay khi nhìn rõ gương mặt có chút lạ lẫm của người trước mắt khiến Hàn Uyền nhíu mày, trẩm giọng nghiêm túc hỏi:
- "Hình như tôi chưa nhìn thấy cậu bao giờ? Cậu là ai thế?"

Chàng thanh niên khoảng chừng hai mươi mấy tuổi với vẻ ngoài cũng khá tuấn mỹ, chẳng hề kém cạnh Phó Bắc Ảnh với nét mặt dè dặt mà co người run rẫy, hoảng sợ nói:
- "Đừng ...đừng đánh Bắc Sơ..Bắc Sơ sợ rồi."
Hàn Uyển chưa kịp lên tiếng thì đã nghe giọng nói nhàn nhạt của người từ sau truyền đến bên tai mình, là Phó Bắc Ảnh.
- "Thằng bé chính là Bắc Sơ, con trai của Vãn Lệ Chi mà anh đã từng nhắc đến."
Nghe những lời này khiến Hàn Uyển có chút bất ngờ.

Cô cứ nghĩ Bắc Sơ chỉ là một đứa trẻ, nào ngờ dáng vẻ hiện tại cũng chỉ thua Phó Bắc Ánh chừng vài tuổi mà thôi.

Nhưng mà, dáng vẻ ngốc nghếch, khờ dại này của cậu khiến cô nhất thời có chút thương cảm.

Liền lập tức, Hàn Uyển chìa tay ra về phía người đang ôm mặt sợ sệt mà cất giọng thân thiện nói:
- "Xin chào Bắc Sơ.

Tôi là Hàn..à không, là Châu Kỳ Ngưng, rất vui được quen biết cậu."
Ngay khi bàn tay của Phó Bắc Sơ sắp sửa đặt lên tay người con gái, liền lập tức, người phía sau thay đổi thái độ mà tỏ ra ghen tuông, nhanh chóng dang tay, kéo mạnh người con gái ngồi lên trên đùi mình, lạnh giọng khó chịu nói:
- "Mặc dù thằng bé không làm hại gì ai cả, nhưng tốt nhất, em đừng nên gần gũi với nó làm gì.

Tránh việc gặp phiền phức với Vãn Lệ Chi."
Dáng vẻ ngồi lên người anh ngay trước mắt của cậu em trai này khiến Hàn Uyển cảm thấy vô cùng ngượng ngùng mà nhanh chóng đứng bật dậy.


Hàng lông mày
Phó Bắc Ảnh khẽ chau lại, tỏ vẻ không vui, nhíu mày lằng lặng ngồi trên xe lăn quan sát diễn biến tiếp theo.
- "Nắm lấy tay tôi.

Cậu yên tâm, tôi xưa nay ân oán rõ ràng.

Sẽ không bao giờ vì chướng mắt mẹ của cậu mà trút giận lên người cậu đâu."
Hàn Uyển nhìn thằng vào ánh mắt long lanh của Phó Bắc Sơ mà nói rõ từng chữ.

Bỗng dưng, nét mặt vốn đang hoảng loạn của Bắc Sơ liền trở nên điểm tĩnh mà chăm chăm mắt nhìn vào mặt của người đối diện, sau đó cất giọng khàn đục nói nhỏ vào tai, khiến Hàn Uyển trợn tròn mắt ngạc nhiên.
- "Chị là linh hồn từ đâu đến? Tại sao lại trú ngụ trong thân xác này?"
Từng lời nói thốt ra đột ngột này khiến Hàn Uyển phút chốc lặng người.


Cô không ngờ, nét mặt Phó Bắc Sơ thoáng chốc đã biến đổi như thể chưa từng bị bệnh mà ghé sát tai cô nói nhỏ.

Tuy nhiên, anh không muốn người phía sau nghe thấy mà chưa được vài giây liền lập tức phá lên cười lớn, sau đó huýt sáo một cách hồn nhiên, chạy một mạch xuống cầu thang, hát vu vơ với dáng vẻ ngờ nghệch, không ổn định của mọi khi khiến Hàn Uyển vô cùng khó hiểu mà đứng lặng dõi theo dáng người thanh niên cao ráo.
- "Kỳ Ngưng...Kỳ Ngưng..."
Cô thần thờ, có chút khó hiểu vì những lời nói của Phó Bắc Sơ khi nãy đến mức chẳng còn nghe tiếng gọi của người đằng sau.

Cho đến khi Phó Bắc Ảnh di chuyển xe lăn lên trước mặt thì cô mới nhanh chóng bừng tỉnh trở lại, mà khằn giọng hỏi:
"Anh gọi tôi sao?""Kỳ Ngưng, em làm gì mà đứng như người mất hồn thế? Khi nãy...!Bắc Sơ đã nói gì vào tai em?"Nghe anh hỏi, Hàn Uyển lập tức phá lên cười bởi vì ngay cả bản thân cô cũng còn đang có nhiều thắc mắc cần được giải đáp về câu nói khi nãy của Phó Bắc Sơ rằng cậu có khả năng nhìn thấy linh hồn của cô đang trong thân xác của Châu Kỳ Ngưng sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận