Cả sảnh đường vui mừng, ăn uống linh đình.
Nam Hương Vận mặc hỷ phục đỏ thẫm, dung nhan luôn dịu dàng cũng tăng mấy phần quyến rũ, khuôn mặt nở nụ cười hạnh phúc.
Tống Tử Văn mặc hỉ bào đỏ thẫm của tân lang, hơi thở rét lạnh như được thu lại, hắn dịu dàng nhìn Nam Hương Vận, khóe môi cũng câu nụ cười như có như không, cơ hồ khiến tất cả mọi người không dám tin tưởng nam tử có khuôn mặt dịu dàng này chính là Nam Hải Thiết Huyết tướng quân Tống Tử Văn.
Nam Ức Tịnh ngồi ở chủ bàn, thấy tận mắt Nam Hương Vận và Tống Tử Văn bái đường thành thân, khóe môi mang theo nụ cười chân thành. Thì ra thành thân là chuyện hạnh phúc tốt đẹp như vậy.
"Đại tỷ, hôm nay tỷ thật xinh đẹp nha." Nam Ức Tịnh nhìn Nam Hương Vận đi tới mời rượu, mỉm cười thật lòng, lại nhìn Tống Tử Văn một cái trêu ghẹo nói, "Tỷ phu phải đối xử tốt với đại tỷ đó, nếu không Ức Tịnh tuyệt không tha cho ngươi."
"Ta biết rồi." Tống Tử Văn nghe Nam Ức Tịnh nói, thâm tình nhìn Nam Hương Vận một cái, kiên định mà nói. Nam Hương Vận là nữ tử hắn thầm thương bấy lâu, hôm nay hắn được như ý nguyện cưới nàng, đương nhiên hắn sẽ đối xử tốt với nàng, nếu nàng chịu uất ức, không cần Nam Ức Tịnh tha cho hắn, chính hắn cũng không tha cho mình.
Nam Hương Vận nghe vậy, trong mắt chứa đầy ánh sáng hạnh phúc, nhưng mà trên mặt lại thẹn thùng một mảnh, ngại ngùng kéo tay Nam Ức Tịnh nói, "Ức Tịnh cũng đừng trêu ghẹo tỷ. Bảy ngày nữa muội cũng xuất giá rồi, tỷ thấy, muội mặc hỷ phục nhất định sẽ rất đẹp."
Bốn năm trước, nàng còn chưa kịp thấy Nam Ức Tịnh mặc hỷ phục, liền nghe được tin Nam Ức Tịnh đột nhiên bệnh qua đời. Lần này, nàng nhất định phải nhìn thấy Nam Ức Tịnh mặc giá y vào, trở thành tân nương đẹp nhất thiên hạ.
Nam Ức Tịnh nghe được Nam Hương Vận nói vậy, đột nhiên nhớ đến bốn năm trước, nàng cũng lẳng lặng mặc giá y ngồi ở bên trong phòng, lúc ấy Thanh nhi cũng nói bộ dạng nàng mặc giá y là cực đẹp, chỉ là, lại gả cho người không tốt.
Lần này, nàng chắc chắn phải thuận lợi vui vẻ xuất giá. Bởi vì lần này, nàng nhất định gả đúng người.
"Nữ tử nào mặc giá y vào cũng rất đẹp. Bởi vì sẽ gả cho nam tử mình yêu, nữ tử sẽ bày ra bộ dạng đẹp nhất trong đời mình." Khóe môi của Nam Ức Tịnh câu lên nụ cười nhàn nhạt, trước mắt hiện ra hình ảnh Nạp Lan Thần Dật mặc áo trắng phiêu dật, dung mạo thanh tú tuyệt luân, còn có con mắt ngươi đen nhánh thâm thúy của hắn, nụ cười ôn nhu như ngọc.
Nam Hương Vận nghe vậy, ngượng ngùng nhìn Tống Tử Văn, khuôn mặt thẹn thùng, mà Tống Tử Văn cũng động tình đưa tay kéo bả vai Nam Hương Vận.
Lam Cẩn Du ngồi ở một bên, thấy một màn như vậy, nghe Nam Ức Tịnh nói, bàn tay khép bên trong tay áo không khỏi siết thật chặt.
Nàng cũng đã từng mặc giá y vì hắn, khi đó, nàng cũng đang mong chờ được gả cho hắn phải không? Có phải cũng giống như Nam Hương Vận khóe mắt đuôi mày đều mang theo nụ cười? Nhưng hắn lại không thể thấy bộ dạng nàng mặt giá y vì hắn.
Lễ thành hôn ngày đó nàng nhìn thấy bức thư hắn viết cho Nam Tú Cầm, trong lòng nàng có bao nhiêu khiếp sợ cùng tuyệt vọng, nàng đã ôm tâm tình gì chạy tới tẩm cung của hoàng hậu xin không gả?
"Cẩn Du, ngươi đang nhớ tới chuyện gì vậy?! Đang suy nghĩ bộ dạng Nam Ức Tịnh mặc giá y sẽ ra sao phải không? Yên tâm! Bảy ngày sau, ngươi nhất định có thể tận mắt nàng ta vì Nạp Lan Thần Dật mặc giá y rồi!" Nam Tú Cầm thấy Lam Cẩn Du nhìn Nam Ức Tịnh đến mất hồn, bộ dáng rất là áy náy cùng hối tiếc, không khỏi bốc lên cơn giận, lời nói càng thêm chua ngoa.
Lam Cẩn Du nghe Nam Tú Cầm nói, ngoái đầu nhìn khuôn mặt vặn vẹo ác độc của Nam Tú Cầm, nghĩ đến ban đầu nếu không phải do Nam Tú Cầm đưa thư cho Nam Ức Tịnh đọc, Nam Ức Tịnh sẽ không quyết định từ hôn, cũng sẽ không chạy đến tẩm cung của Trương Sở Sở chịu chết! Bây giờ nàng cũng đã trở thành thê tử của hắn rồi!
Đều là do điêu phụ Nam Tú Cầm này!
Nghĩ tới đây, Lam Cẩn Du không khỏi càng tức giận hơn, con ngươi luôn dịu dàng cũng lộ ra mấy phần ghét cay ghét đắng cùng tức giận, lạnh lùng nhìn Nam Tú Cầm.
Nam Tú Cầm bị Lam Cẩn Du nhìn như vậy, trong lòng có chút hốt hoảng. Những năm gần đây, Lam Cẩn Du cho dù không thương nàng, nhưng không đối xử tệ với nàng, coi như trong ánh mắt hắn chưa từng có hình ảnh của nàng, nhưng dù sao cũng là dịu dàng như nước, nàng còn có thể lừa gạt mình, có lẽ hắn sẽ yêu nàng.
Nhưng là bây giờ, ánh mắt của hắn khi nhìn nàng lại là đầy lạnh lùng và ghét cay ghét đắng. Hắn ghét nàng sao?! Thật ra thì nàng đã sớm biết, không phải sao, chỉ là nàng vẫn lừa mình dối người, làm bộ nhìn không thấu khuôn mặt dịu dàng của hắn. Hôm nay, thế nhưng hắn không che giấu chút nào biểu hiện sự ghét cay ghét đắng như vậy, là bởi vì Nam Ức Tịnh sao?!
Nghĩ tới đây, trong lòng Nam Tú Cầm không khỏi càng thêm oán hận. Tại sao mặc kệ nàng cố gắng thế nào cũng không có cách nào thay thế địa vị của Nam Ức Tịnh trong lòng hắn, nàng làm nhiều việc vì hắn, Nam Ức Tịnh đã làm được cái gì?! Nàng yêu hắn như vậy, Nam Ức Tịnh lại hận muốn giết hắn, vì sao hắn còn không chịu quên nàng ta?!
"Cẩn Du nhìn ta như vậy làm gì? Cũng không phải là ta ép Nam Ức Tịnh gả cho Nạp Lan Thần Dật, là nàng ta cam tâm tình nguyện!" Nam Tú Cầm không yếu thế chút nào nhìn lại Lam Cẩn Du, nặn ra từng chữ, nhất là bốn chữ cuối cùng, càng thêm nhấn mạnh.
Cam tâm tình nguyện sao?!
Con ngươi của Lam Cẩn Du chợt ảm đạm, ngón tay siết chặt nổi rõ khớp xương trắng đột nhiên buông lỏng. Đúng vậy, Nam Tú Cầm nói không sai. Nam Ức Tịnh sớm đã không phải là Nam Ức Tịnh lúc trước rồi, không phải là Nam Ức Tịnh thuộc về Lam Cẩn Du hắn rồi. Nàng không thương hắn, cũng sẽ không lệ thuộc vào hắn nữa! Nàng đã yêu người khác, hơn nữa sắp trở thành thê tử của người khác.
Thấy chán nản mất hồn trong tròng mắt Lam Cẩn Du, ngọn lửa ghen ghét trong lòng Nam Tú Cầm càng cháy hừng hực. Nam Ức Tịnh rất tốt sao, nàng ta muốn gả cho Nạp Lan Thần Dật, khiến hắn khổ sở như vậy sao? Vậy bốn năm qua, tình nghĩa vợ chồng của bọn họ là cái gì?! Nàng Nam Tú Cầm đến tột cùng là gì!?
Ngọn lửa ghen ghét hừng hực xen lẫn một cỗ đau thương lạnh lẽo khó có thể dùng lời diễn tả được dâng lên trong lòng Nam Tú Cầu, nàng đột nhiên không biết mình là nên tức giận hay là nên đau lòng, nàng nhìn Lam Cẩn Du, lệ trong mắt như muốn tràn ra, vừa hàm chứa vô biên ghen tỵ cùng không cam lòng.
"Lam Cẩn Du! Nam Ức Tịnh rốt cuộc có cái gì tốt, đáng giá như ngươi nhớ mãi không quên sao?!" Nam Tú Cầm tựa như khóc nhưng không khóc, tựa nộ phi nộ nhìn Lam Cẩn Du, rặn từng chữ.
Lam Cẩn Du nghe Nam Tú Cầm hỏi, cũng không nhìn nàng, đưa mắt về phía Nam Ức Tịnh, Nam Ức Tịnh mặc một bộ y phục màu đỏ quần lụa mỏng, cổ áo cao ngất, tóc búi tinh sảo, vô cùng cao quý ôn nhã. Môi nàng mang theo nụ cười ôn hòa vui vẻ yếu ớt, cực kỳ đơn thuần dịu dàng giống nàng ngày trước.
Nàng rốt cuộc có cái gì tốt? Hắn cũng không rõ lắm. Hắn chỉ biết bốn năm trước nàng ở Ngự Hoa Viên phiêu dật nhảy múa đã khắc thật sâu ở trong lòng của hắn, khiến hắn không thể nào quên.
Có lẽ nàng bây giờ không hề giống như trước kia dịu dàng cùng ngây thơ nữa, nhưng tính quật cường trong xương vẫn không thay đổi. Con ngươi xinh đẹp của nàng đã nhiễm tâm cơ, nhưng khi nàng nhìn người nàng quan tâm hay tín nhiệm, vẫn trong suốt.
Thật ra thì nàng không có thay đổi, chỉ là do hắn mà thôi. Nàng từng yêu thương gửi gắm tâm mình ở hắn, thế nhưng hắn lại không quý trọng tốt. Hôm nay, khoảng cách giữa bọn họ đã quá xa rồi, không thể vượt qua nữa.
"Là ta sai." Lam Cẩn Du nhìn gò má tuyệt mỹ của Nam Ức Tịnh, đột nhiên thấp giọng nói nhỏ. Là hắn sai rồi, hắn không nên vì quyền thế và danh lợi mà bỏ rơi nàng.
Nam Tú Cầm nghe Lam Cẩn Du lẩm bẩm trong miệng, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc và luống cuống, nàng nhìn Lam Cẩn Du, khống chế không được giọng nói của mình, có chút run rẩy mà bén nhọn nói, "Ngươi sai rồi sao?! Ngươi cảm thấy ban đầu ngươi không nên lấy ta, phải cưới cái tiện nhân kia sao?!"
Nam Tú Cầm chỉ ngón tay tới chỗ Nam Ức Tịnh, mà Nam Ức Tịnh cũng sắc bén nhìn về phía Nam Tú Cầm. Nam Tú Cầm cùng Lam Cẩn Du nói chuyện cũng không lớn, ở tiệc rượu nơi ăn uống linh đình này nghe được cũng không rõ ràng lắm, nhưng Nam Ức Tịnh nhĩ lực hơn người, dĩ nhiên là nghe rõ, bởi vì hôm nay là hôn lễ của Nam Hương Vận, nàng không muốn gây ra chuyện gì, nên làm bộ như không có nghe thấy.
Nhưng là bây giờ, Nam Tú Cầm cư nhiên cất cao giọng nói chỉa về phía nàng nói chuyện, nếu nàng nhịn Nam Tú Cầm nữa, thì nàng không phải là Nam Ức Tịnh rồi.
Con mắt đen nhánh như chuỷ thủ ngâm trong băng tuyết ngàn năm, lạnh lẽo mà sắc bén sáng bóng, khóe môi Nam Ức Tịnh câu lên nụ cười lạnh lùng, xung quanh tràn đầy lãnh khí, nàng nhìn Nam Tú Cầm, giống như thờ ơ, nhưng thật ra thì lại mang theo áp lực vô biên hỏi, "Tiện nhân sao?!"
Nam Tú Cầm bị ánh mắt lạnh lùng cùa Nam Ức Tịnh nhìn khiến sững sờ, trong mắt lướt qua sợ hãi, nhưng tức giận vô biên cùng ghen tỵ đã hoàn toàn thiêu đốt lý trí của nàng, nàng hoàn toàn không để ý đến thể diện, cũng không để ý đến hậu quả, ngón tay tiếp tục chỉ về Nam Ức Tịnh, nói, "Đúng! Nam Ức Tịnh, ngươi chính là tiện nhân! Tại sao ngươi quyến rũ Cẩn Du! Tại sao ngươi đã chết mà còn sống lại!"
Nam Ức Tịnh nhìn ngón tay của Nam Tú Cầm đang chỉ mình, nụ cười trên khóe môi càng thêm xinh đẹp và khát máu hơn, nàng lười biếng vươn tay, tất cả mọi người đều không nhìn thấy nàng động thủ ra sao, chỉ nghe thấy Nam Tú Cầm thét lên một tiếng, liền nhìn thấy ngón trỏ của Nam Tú Cầm bay ra ngoài, máu tươi không ngừng chảy xuống.
Nam Tú Cầm đau đến sắc mặt trắng bệch, lông mày cũng chau lại thật chặt vào nhau, nàng hoảng sợ nhìn tay của mình. Nam Ức Tịnh cư nhiên ra tay bẻ gảy ngón trỏ của nàng?! Tay đứt ruột xót, cảm giác đau nhức này cơ hồ khiến Nam Tú Cầm muốn ngất đi, ngay cả hơi sức mắng chửi cũng không có.
Nam Ức Tịnh hờ hững nhìn Nam Tú Cầm vì đau đớn mà vặn vẹo vẻ mặt, trên mặt vẫn mỉm cười thờ ơ. Tại sao nàng lại sống lại sao? Bởi vì ông trời cũng không nhẫn tâm nhìn nàng cứ như vậy chết đi, muốn nàng sống lại, trả lại cho bọn tiện nhân kia những nỗi đau đớn mà nàng đã gánh chịu.
"Ta chưa từng nói với ngươi sao, ta không thích người ta chỉa tay vào người ta sao?" Nam Ức Tịnh thờ ơ nhìn Nam Tú Cầm, giống như bẽ gãy ngón tay của nàng ta không phải chuyện ghê gớm gì, ở trong mắt nàng chứa những vụn nhỏ rét lạnh, chậm rãi nói, "Đừng nhìn ta một cách thù hận như vậy. Chỉ mới bẻ gảy một ngón tay mà thôi, so với ngươi ngày trước cầm roi da ngâm nước muối quất lên người ta, dùng kim đâm móng tay của ta, này vẫn không tính là cái gì."
Nghe Nam Ức Tịnh nhẹ nhàng nói ra những lời này, vẻ mặt của Lam Cẩn Du càng trở nên cực kỳ phức tạp, trong mắt như có nồng nặc thương yêu cùng áy náy.
Hắn nhớ khi đó hắn vào cung gặp Nam Ức Tịnh, sắc mặt của Nam Ức Tịnh tái nhợt không bình thường, hắn hỏi nàng làm sao, nàng chỉ nói không cẩn thận làm bị thương tay, hắn liền thấy toàn bộ toàn bộ móng tay của nàng đều có máu bầm, lúc ấy hắn cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho là Nam Ức Tịnh không cẩn thận, bây giờ nghĩ lại, làm sao có thể không cẩn thận khiến ngón tay trở thành như vậy được?!
Là Nam Tú Cầm biết hắn có tình ý với Nam Ức Tịnh cho nên cố ý đi làm khó nàng sao? Nàng đã từng vì hắn chịu nhiều khổ sở, ẩn nhẫn nhiều như vậy, thế nhưng hắn lại tuyệt không biết!
Giơ tay tát Nam Tú Cầm một cái, tức giận cùng ghét cay ghét đắng trong mắt Lam Cẩn Du hiện ra rõ ràng, hắn căm hận nói, "Nam Tú Cầm, ngươi thật là ác độc!"
Nam Tú Cầm mới vừa bị Nam Ức Tịnh bẻ mất ngón trỏ, đang đau dữ dội, lại thình lình bị Lam Cẩn Du tát một cái, cả người lệch sang một bên, nằm sấp ở trên bàn.
Búi tóc của nàng bởi vì một tát này mà bung ra, rơi lộn xộn, trong mắt của nàng mang theo kinh ngạc cùng oán độc đau lòng, gò má bên trái sưng lên thật cao, sợi tóc xốc xếch, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn nhếch nhác vô cùng.
Nước mắt không thể kiềm chế chảy xuống, nàng chịu đựng đau đớn trên ngón tay truyền tới, rưng rưng nhìn Lam Cẩn Du, kêu lên, "Lam Cẩn Du! Ngươi đánh ta, ngươi lại vì nàng ta mà đánh ta?! Ta mới là thê tử của ngươi, là thê tử do ngươi cưới hỏi đàng hoàng đó!"
Những tân khách khác cũng rối rít bị một màn này hấp dẫn, tất cả mọi người đưa mắt đến trên người Lam Cẩn Du, Nam Tú Cầm và Nam Ức Tịnh. Dù sao ban đầu Tân Khoa Trạng Nguyên Lam Cẩn Du cùng lúc cưới công chúa Tú Cầm và công chúa Ức Tịnh ai cũng biết.
Tất cả mọi người đều muốn biết, rốt cuộc giữa ba người này đã xảy ra chuyện gì.
Nam Khởi thấy bộ dạng Nam Tú Cầm, trong mắt lóe lên không đành lòng, nhưng chỉ là dừng lại ở mức thương xót mà thôi. Nam Tú Cầm là tỷ tỷ của hắn, bởi vì quan hệ ích lợi, quan hệ giữa bọn họ cũng không tệ, thấy Nam Tú Cầm nhếch nhác thê thảm như vậy, hắn cũng có chút không đành lòng.
Nhưng theo như Nam Ức Tịnh nói, nghĩ đến Nam Tú Cầm đã từng đối xử ác độc như vậy với Nam Ức Tịnh, hắn lại cảm thấy Nam Tú Cầm bị trừng phạt là đúng tội.
Cuộc sống trong lãnh cung lúc trước của Nam Ức Tịnh lại như thế sao? Vì sao hắn không gặp nàng sớm một chút, vì sao hắn chưa bao giờ quan tâm tới người tỷ tỷ này, nếu hắn biết nàng sớm, có lẽ nàng sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...