Hoả Trảm Vương Phi
Đêm đến phòng của cô nương.
Cốc cốc cốc...tiếng gõ cửa làm cô sực tỉnh giấc.
Cô mặc áo ngoài rồi mở cửa ra thấy một tiểu tì nữ với vẻ mặt lo lắng cho cô nương, cô nghiêng đầu.- Ngươi là ai?- Nô tì là Tiểu Lan đây! Tiểu thư không nhớ tì nữ sao?Tiểu Lan.
Hình như là tì nữ của Lý Ngọc Khuê, trong kí ức thì cô ấy đối xử với Ngọc Khuê rất tốt, luôn xem cô ấy là tiểu thư mà hầu hạ.
Nhưng mình vẫn phải cảnh giác.- Ờ.
Nửa đêm rồi, ngươi tới đây để làm gì!- Nô tì tới để chữa vết thương cho người.Chữa vết thương cho ta!Cô nương ngạc nhiên, chưa gì đã bị Tiểu Lan kéo lại giường, chiếc đệm giường cứng cáp một không mềm mại đã thế chăn đắp cũng bị lũ chuột rắn nát bét vài lỗ.Tiểu Lan ân cần cởi tất của cô nương rồi nhẹ nhàng dùng thuốc thoa nhẹ lên vết thương.- Á!- A...xin lỗi tiểu thư! Tiểu Lan quá tay rồi.- Không sao!Vết thương do roi da để lại khá sau chắc sau này sẽ để lại sẹo, nhưng cũng may Tiểu Lan có hủ thuốc trị sẹo sẵn tiện cô ấy bôi lên cho cô nương.Tiểu Lan này cũng đối tốt với "ta" đó chứ! Bây giờ mình đã làm cho Lý Tu Sâm ân hận đáng trách bản thân rồi, nên thế nào mình cũng sẽ được cho về phủ làm tiểu thư.
Nhưng chắc chắn tới lúc đó Lý Ngọc Nghiêng sẽ không để yên cho mình bước vào cửa đâu.- Tiểu thư nghĩ gì mà chăm chú vậy!- Không có gì! Mà ngươi đừng gọi ta là tiểu thư nữa, ta có phải tiểu thư nữa đâu mà cứ gọi là tiểu thư này tiểu thư nọ.Tiểu Lan mang lại tất cho cô rồi cất hộp thuốc vào trên đầu tủ.
Cô ân cần quay đầu, giọng dịu dàng nói khẽ.- Ngày mai tiểu thư có thể về phủ rồi! Nên em gọi như thế là đúng quy củ.
Còn nữa khi xưa em theo tiểu thư cũng đã gọi quen rồi.
Cho dù có sửa thì cũng không quen miệng.Cái gì! Ngày mai ta về phủ á.Cô nương hoảng loạn khi nghe mình sẽ về phủ ngày mai.
Nên cười nhạt, ánh mắt sắc bén lại lên kế hoạch.
Cô nương đã suy nghĩ đúng.
Nhưng cô lại nghĩ theo hướng của Lý Ngọc Nghiêng, cô ta chắc chắn sẽ không cho cô nương vào phủ.- Tiểu Lan, đi theo ta.Nếu phán đoán của ta là đúng, Lý Ngọc Nghiêng và mẹ của cô ta, đêm nay sẽ "phóng hỏa".Ở diễn biến khác.
Lý Ngọc Nghiêng và An Nhã phu nhân đang cầm trên mình những đống mạ rơm, trên tay còn là đèn dầu.Hai mẹ con ả lén lút đi tới phòng của cô nương, ngó nghiêng ngó ngữa.
Bên trong tối quá không thấy được gì hết, hai người họ cứ nghĩ cô nương đã ngủ say như chết liền hạ thủ.Lý Ngọc Nghiêng đặt mạ rơm lên phía trước cửa phòng của cô nương.
Hai người họ chia ra hành động , một người rải rơm còn một người tưới dầu để gây hoả hoạn.
Xong việc chuẩn bị, hai mẹ con họ liền dùng ngọn lửa bên trong lồng đèn ném lửa vào rơm để bó cháy lên láng.Từ phía xa, cô nương và Tiểu Lan đã thấy hết mọi thứ, nhưng vẫn im lặng chờ đợi.
Bọn họ vì sợ quá nên vội chạy đi.
Trong lúc chạy, An Nhã phu nhân làm rơi sợi dây chuyền mà Lý Tu Sâm tặng cho bà ta.Ngọn lửa phừng phực, ánh sáng của ngọn lửa như niềm tin báo thù của cô nương nó càng lan rộng càng to lớn.
Lúc này, cô và Tiểu Lan giả vờ kêu dập lửa.- Người đâu, mau dập lửa! Mau dập lửa...!người đâu!!!- Cháy rồi...cháy rồi mau dập lửa.Không lâu sau, đám hạ nhân đều chạy đến dập lửa, kẻ tạt nước kẻ hét lớn kêu " dập lửa".
Cô nương nhanh chóng lẫn trốn vào đám đông, cô phát hiện manh mối là sợi dây chuyền của An Nhã phu nhân liền cười thầm nhanh chóng lấy khăn tay nhặt lấy sợi dây chuyền.- Muốn hại tôi! Hai mẹ con bà còn non lắm!Một lúc sau, đám cháy đã được dập tắt.
Vụ đám cháy cũng lam đến tin tổ mẫu và Lý Tu Sâm.Nhân lúc bọn hạ nhân không để ý, cô nương và Tiểu Lan lấy ích tro tàn chát lên mặt giả vờ ho khan, hệt như hít phải khói lửa.Sáng hôm sau, Lý Tu Sâm cho người gọi cô nương và đám hạ nhân đến hỏi vụ việc đã xảy ra tối qua.Lúc thấy người cô nương lem luốt, đầu tóc rối bù tổ mẫu cành thương cô thêm .- Ngọc Khuê tham kiến Lão phu nhân tham kiến lão gia.Cô nương lễ phép hành lễ khiến tổ mẫu cành thêm hài lòng về đứa cháu gái này.
Lý Ngọc Nghiêng và An Nhã phu nhân thấy cô chưa chết liền nơm nớp lo sợ, sợ rằng cô nương biết họ có liên quan tới vụ việc hoả hoạn.- Đứng lên đi.
Nói! Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...