Hoả Trảm Vương Phi


- Bẩm lão gia, đêm qua đã có kê phóng hỏa gây cho cả viện hoa viên và chuồng ngựa đều cháy thành tro.

Mấy con ngựa cũng đứt dây mà chạy đi rồi.Cô nương lạnh lùng đáp lại lời nói của Lý Tu Sâm.

Mẹ con Lý Ngọc Nghiêng đứng ngồi không yên.

Đám hạ nhân rụt rè không dám ngước mắt nhìn lấy người.

Chỉ mình cô nương to gan quỳ xuống đưa cặp mắt u buồn đó ngước lên nói chuyện với ông ta.

Khí thế hiên ngang .- Thế à! Ngươi nghĩ ai sẽ là kẻ phóng hoả đây, con gái của ta!Nghe ông nói, cô rùng mình, da gà nổi hết cả lên.

Cô khẽ cúi đầu cười nhạt, rồi thẳng tay chỉ vào mặt An Nhã phu nhân.- Thưa lão gia, kẻ phóng hoả không ai khác đó chính là...An Phu nhân!Cái...cái gì!Nghe cô nương chỉ đích danh, bà ta run rẩy đột nhiên đứng lên câu nói từ đầu đến cuối đều lấp bấp lo sợ.- Ngươi nói láo, mẫu thân của ta sao có thể là kẻ phóng hoả.- Ồ, vậy không phải An Nhã phu nhân, vậy không lẽ là Nhị tiểu thư chính là kẻ phóng hoả!Lý Ngọc Nghiêng không chịu nổi, mặt tái xanh ngồi bịch xuống ghế.


Tổ mẫu và Lý Tu Sâm nhìn lấy hai người họ tỏ vẻ nghi ngờ.- Ngươi có chứng cứ vì mà nói phu nhân chính là kẻ phóng hoả.Ông lạnh lùng nhìn lấy cô nương, cô cúi đầu cười nhếch mép.- Đương nhiên là có, nếu không tại sao nô tì có thể chỉ đích danh là phu nhân làm kia chứ!- Ngươi...tiện nhân...!chứng cứ gì chứ! Người đâu.

Mau đem ả ra khỏi phủ.Đám hạ nhân từ bên ngoài đi vào, tổ mẫu trừng mắt.

Bọn họ dùng sức kéo tay cô nương, cô biết bà sẽ bênh vực mình nên để theo tự nhiên.Rầm.

Quả nhiên, cô nương đoán không sai.

Tổ mẫu đã tức giận đã thế còn đứng lên nói đỡ cho cô.- Để lão phu nhân ta xem, ai dám đụng vào nó!Đám hạ nhân đó liền buông tay, cúi người đi ra ngoài.

Tổ mẫu đi đến chỗ cô nương đưa tay bắt lấy cổ tay cô đưa cô ngồi ghế.

Việc này cũng khiến cô không có vì là ngạc nhiên.Lý Ngọc Nghiêng và An Nhã phu nhân càng tức giận như điên, nắm chặt tay.

Lý Tu Sâm quay đầu hỏi cô nương.- Ngươi bảo là có chứng cứ mà.

Đem ra cho ta và lão phu nhân xem.- Trước hết, xin lão gia và lão phu nhân cho nô tì hỏi một chút về chuyện của ...An phu nhân.Cái gì!Cô nương đứng lên từng bước từng bước đi đến chỗ của An Nhã phu nhân, khiến bà ta sợ sệt.

Mặt tái mét xanh như tàu lá chuối.- Cho nô tì hỏi sợi dây chuyền mà lão gia đã tặng cho phu nhân đâu rồi!- Cái...cái gì..chứ!Bà ta sờ lấy phần trên cổ của mình.

Nhưng không sờ thấy sợi dây chuyền liền lo lắng chuyện sẽ bại lộ.Ha.

Cô nương cười nhạt, cô quay đầu lại chỗ tổ mẫu rồi lấy trong túi ra một sợi dây chuyền .An Nhã phu nhân ngạc nhiên trợn mắt nhìn lấy sợi dây chuyền.Lý Tu Sâm liếc lấy sợi dây chuyền.

Ông tức giận đập bàn, An Nhã phu nhân và Lý Ngọc Nghiêng sợ sệt cả người run cầm cập không dám nói lên lời.- An Nhã thị! Bà nay to gan gớm nhỉ.


Dám phóng hoả trong nhà, bà muốn hại chết cả nhà này sao!Lý Tu Sâm tức giận giọng quát lớn.An Nhã phu nhân quỳ xuống, miệng luôn bảo cô nương nói láo, đặt chuyện vu quan cho bà ta.- Thiếp không có! Lão gia! Là ả...!Nhất định là ả, ả đặt điều vu khống cho thiếp thân!- Miệng phu nhân lúc nào cũng mạnh miệng bảo, nô tì vu oan cho người vu khống cho người.

Vậy để ta xem bà diễn kịch được bao lâu.

Tiểu Lan!Dạ.Tiểu Lan bước vào, đi lại phía An Nhã phu nhân đưa mũi ngửi lấy tay của bà ta.

Trên tay bà ta có chút mùi dầu.

Tiểu Lan liền lấy chậu nước ở bên ngoài đã được chuẩn bị sẵn.

Tiểu Lan bắt đầu ép tay bà ta vào nước để những vết bóng loáng của dầu in lại trong nước.- Bẩm !Lão phu nhân! Lão gia! Trên tay phu nhân có chút mùi dầu nên nô tì đã thử một chút nước để làm vật khí nghiệm.

Quả thực vụ cháy là do An Nhã phu nhân làm.- Ngươi nói láo!Lý Ngọc Nghiêng liền phản ánh kịch liệt, khiến cho ai ai cũng nghi ngờ.

Cô nương bước tới chỗ nàng ta, không kìm chế được cơn tức giận mà "thưởng" cho ả một bạt tai.Ai trong phủ cũng trơ mắt nhìn lấy cô nương.

Cô vẫn hiên ngang làm vẻ mặt vô cùng lạnh lùng như sỏi đá mà nhìn lấy Ngọc Nghiêng.- Cái tát này đáng nhẽ ra ta phải tát mẹ của ngươi.


Nhưng nể tình bà ta là trưởng bối nên ngươi sẽ là kẻ thay thế.- Tiện nhân! Ngươi dám.Bộp.Thôi đủ rồi.

Làm loạn như thế đã đủ chưa.

Mất mặt chết đi được, chứng cứ rành rành.

An Nhã thị không ngờ bà độc ác, muốn giết Ngọc Khuê bằng cách là thiêu sống nó...xem ra tôi đã đánh giá sai về bà rồi!Lý Tu Sâm đứng dậy, định rời đi thì An Nhã phu nhân bò tới bên dưới chân giày ông ấy để khóc lóc van xin.

Bà ta kéo chặt lấy chân ông cho dù có đánh chết cũng không muốn buông.- CÚT!- Từ nay về sau, An Nhã thị không còn là phu nhân của Lý phủ tướng quân nữa.

Cấm túc ở trong Phật đường, không có lệnh của ta, không ai được phép thả bà ấy ra.Lão gia...Cô nương thấy kịch hay đã diễn tới vậy rồi nhưng vẫn chưa mát lòng mát dạ.

Cô nương nghiến răng nắm chặt nắm đấm mà quay người bỏ đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận