"Mấy ngày qua có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?"
Thấy Âu Dương Nhã Linh rốt cuộc thay đổi chủ đề, Ellie lại lần nữa âm thầm thở phào, trả lời cô, "Đặc biệt thì cũng không có.
Các bạn của chị tầm một tuần lại đến thăm chị một lần, Cung Yểu không đến, Trịnh Thiếu Hàn thì thật ra có đến.
Lúc bị cha mẹ chị bắt gặp, hắn muốn giải thích nhưng cha mẹ chị không chịu nghe, hình như là do họ đã thu thập được bằng chứng ngoại tình của hắn.
Trước khi đuổi Trịnh Thiếu Hàn đi cha chị còn nói nhất định sẽ không để yên cho Trịnh gia cùng Cung gia."
Âu Dương Nhã Linh hừ lạnh, cười chế giễu, "Đúng là da mặt dày mà, lại còn hèn, dám làm mà không dám nhận."
Tại sao lúc trước ánh mắt của cô lại kém thế nhỉ?
À không đúng, cái này là phải trách Thiên Đạo.
Tại sao kiếp trước mình lại có duyên nợ với hắn chứ!
Cũng may là không phải nhân duyên cuối cùng.
"Ngoài chuyện này ra thì còn chuyện gì khác không?"
"Còn có một chuyện," Ellie trả lời, "Chị hiện vẫn đang ở tại phòng bệnh đôi VIP, nhưng cha mẹ chị đã từng có ý định cho chị chuyển sang phòng đơn VIP, chỉ là cuối cùng họ lại thôi."
"Oh? Tại sao vậy?"
"Sau khi cùng người nhà bệnh nhân cùng phòng chị nói chuyện thì bọn họ thay đổi ý định này.
Người nọ nói, ban đầu họ cũng tính chuyển con trai họ sang phòng đơn VIP, nhưng sau đó họ lại biết được bệnh nhân hôn mê thực vật vẫn có khả năng nghe thấy những thứ diễn ra xung quanh mình.
Mà bọn họ bình thường bận rộn, không có nhiều thời gian ở bên cạnh con trai, sợ để anh ta ở trong căn phòng rộng rãi kia một mình sẽ cảm thấy cô đơn tịch mịch, ảnh hưởng tiêu cực đến anh ta nên bọn họ cuối cùng không chuyển nữa.
Cha mẹ chị nghe xong thấy cũng hợp lý, nghĩ nếu chị nghe được cả tiếng nói chuyện của những người xa lạ thì sẽ cảm thấy chân thật hơn, nên cuối cùng cũng quyết định không chuyển."
"Oh? Vậy sao?"
Thấy Âu Dương Nhã Linh có vẻ ngạc nhiên, Ellie nói, "Nếu không thì để em phát lại đoạn hội thoại lúc đó, chị nghe thử xem có nghe ra được thêm điểm gì đặc biệt không?"
"Thôi không cần đâu," Âu Dương Nhã Linh từ chối, "Cha mẹ chị là người thông minh cẩn thận, bọn họ chắc chắn sẽ không hại chị, huống chi phần lớn chị sẽ ở các thế giới khác, ở phòng bệnh nào cũng như nhau mà thôi."
Ellie hơi gật đầu, "Hai tuần qua cũng chỉ có như vậy thôi."
"Nếu vậy thì mình lại đi làm nhiệm vụ tiếp đi."
Ellie nhìn cô, trầm mặc vài giây, rốt cuộc vẫn không nhịn được hỏi, "Chị thật sự không sao à? Không cảm thấy không ổn, bài xích hay bối rối sao?"
Âu Dương Nhã Linh nghi hoặc nhíu mày, "Chị không, sao em lại hỏi vậy?"
"Trong đầu chị có ký ức ba đời, mỗi đời lại yêu sâu đậm một người khác nhau, chị không cảm thấy bất ổn hay mâu thuẫn sao?"
Âu Dương Nhã Linh khẽ cười, nhún vai, "Không có, em đừng lo.
Với lại, không phải bọn họ là cùng một người sao?"
Ellie lập tức trả lời, "Không phải."
"Xì," Âu Dương Nhã Linh phì cười, tự biết lời vừa rồi lại là từ L44 ngẫu nhiên bốc thăm ra câu trả lời.
Ellie biết cô không có vấn đề gì, không dây dưa thêm nữa, thông báo, "Quá trình phong ấn ký ức và truyền tống sẽ song song bắt đầu sau năm giây đếm ngược.
Năm, bốn, ba, hai, một, truyền tống!"
***
Âu Dương Nhã Linh mở mắt, nhận ra bản thân đang đứng ở một nơi trông có vẻ như là rừng, dưới mặt đất là thảm cỏ xanh mướt, xung quanh là cây cối cao ngất, tuy không rậm rạp nhưng cũng không thưa thớt.
Cô cúi đầu nhìn xuống, phát hiện bản thân đang mặc quần áo hơi hướng cổ trang thì lẩm bẩm, "Lại là thời cổ đại sao?"
"Xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu truyền tải ký ức."
Âu Dương Nhã Linh vội đến bên cạnh một thân cây, dựa vào đó rồi nhắm mắt lại.
Một giây sau, số lượng thông tin khổng lồ ồ ạt chui vào trong đầu nàng, Âu Dương Nhã Linh không nhịn được đưa tay xoa mi tâm.
Tên của thân thể này vẫn có một chữ Linh như cũ, là Vương Hiểu Linh.
Vương Hiểu Linh là trẻ mồ côi, sinh ra không lâu thì mất cả cha lẫn mẹ, không họ hàng thân thích, lớn lên ở trong một làng nhỏ nghèo nàn.
Vì không có người giám hộ nên từ nhỏ, nàng đã phải ăn cơm trăm nhà mà sống.
Lớn hơn một chút, nàng bắt đầu cho người khác làm công, từ những việc lặt vặt như cho heo ăn, hái cỏ dại đến mấy việc nặng nhọc hơn như cày cấy, đốn củi và lên núi hái thuốc.
Vương Hiểu Linh vừa ngoan ngoãn lại chịu thương chịu khó nên dân làng rất thương nàng, không chèn ép hay cắt xén nàng, đôi lúc tâm tình tốt còn sẽ thưởng thêm cho nàng một miếng thịt hay vài đồng tiền.
Thậm chí, có nhiều cha mẹ có hài tử không nghe lời sẽ lấy nàng ra làm so sánh, vì vậy nên khiến rất nhiều đứa trẻ trong làng không ưa nàng.
Đợi đến khi nàng lớn thêm một chút, nhan sắc bắt đầu bộc lộ.
Nàng thường xuyên làm việc nặng nhọc nên trên tay hiển nhiên phải có vết chai, làn da cũng có chút đen, nhưng so với những đứa trẻ khác trong làng thì lại vẫn trắng hồng mịn màng hơn rất nhiều.
Khuôn mặt nàng cũng rất khả ái, hai mắt to tròn lấp lánh như hai viên đá quý, cánh môi nhỏ xinh hồng hào cực kỳ đáng yêu.
Đám trẻ trong làng, đặc biệt là nữ hài tử, liền có thêm một lý do để chán ghét nàng.
Nhưng Vương Hiểu Linh thân là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, cho dù bị bọn họ ghét bỏ xa lánh vẫn không giận, luôn cố gắng gia nhập bọn họ.
Vì muốn bọn họ chấp nhận mình mà cho dù bị sai vặt, thậm chí nhiều lần bị đem ra làm đối tượng trêu chọc cho những trò đùa dai, nàng cũng không rên một câu.
Cũng may bọn chúng không hoàn toàn xấu, không có đối nàng động sát tâm, nếu không hiện tại Âu Dương Nhã Linh cũng không xuyên đến được.
Vương Hiểu Linh cứ trải qua cuộc sống như vậy cho đến năm mười lăm tuổi, Thiên Kiếm tông tổ chức đợt tìm kiếm thiên tài mười năm một lần, vừa vặn đến làng của nàng tìm kiếm.
Đám trẻ kia muốn đến tham gia, nhưng lại sợ bản thân không đủ tốt để lọt vào mắt Thiên Kiếm tông nên quyết định kéo theo Vương Hiểu Linh.
Trong mắt bọn họ, Vương Hiểu Linh cùng lắm hơn họ ở mặt nhan sắc, còn những mặt khác đều thua kém họ.
Nếu có Vương Hiểu Linh làm nền, khả năng bọn họ được Thiên Kiếm tông thu nhận hẳn là sẽ cao hơn.
Kết quả cuối cùng, bọn họ được như ý nguyện, được Thiên Kiếm tông thu nhận, nhưng mà...
Vương Hiểu Linh cũng được nhận.
Thậm chí, lúc trắc nghiệm linh căn, bọn họ đều là song linh căn tam linh căn, duy độc Vương Hiểu Linh là đơn linh căn hệ băng, độ thuần khiết lại còn vô cùng cao.
Vương Hiểu Linh cùng bọn họ được đưa đến Thiên Kiếm tông, trở thành ngoại môn đệ tử.
Nhưng bởi vì thiên phú, sư huynh phụ trách chỉ dạy bọn họ tu luyện có xu hướng thiên vị Vương Hiểu Linh, đối với nàng ân cần hơn, chỉ dạy cũng tỉ mỉ hơn.
Bọn họ lại lần nữa sinh tâm ghen ghét, nhưng Vương Hiểu Linh chính là cố tình không muốn thừa nhận bản thân bị người chán ghét, nên bọn họ nói gì, nàng vẫn đều tin.
Hiện tại nàng xuất hiện ở nơi đây chính là hậu quả của việc đó.
Bọn chúng hẹn Vương Hiểu Linh đến nơi này, Vương Hiểu Linh liền đến, nhưng tất nhiên, nàng đợi một hồi lâu cũng không thấy người đâu.
Xem xong ký ức, Âu Dương Nhã Linh, hiện tại đã là Vương Hiểu Linh, có chút thương hại thở dài.
Tội gì phải khiến mình trở nên hèn mọn như vậy chứ.
Biết nàng đã nhìn xong ký ức, Ellie lại nói, "Mời ký chủ nhìn bảng nhiệm vụ."
Số hiệu thế giới: Q (cổ đại, tu tiên)
Nhiệm vụ chính: kết hôn và sống hạnh phúc đến cuối đời với thiên định nhân duyên.
Nhiệm vụ khác: tạm thời chưa có.
Điểm sinh lực: 38/200
Điểm giao dịch: 0
Kho giao dịch: trống.
Nhìn đến hai chữ tu tiên, điểm nghi hoặc trong lòng Vương Hiểu Linh lập tức được giải đáp.
Hèn gì lại có Thiên Kiếm tông với cả linh căn.
Nghĩ đến đây là thế giới tu tiên, Vương Hiểu Linh liền hỏi, "Ellie, trong cửa hàng giao dịch có vũ khí dành cho giới tu tiên không?"
"Tất nhiên là có, chị muốn loại nào?"
Vương Hiểu Linh suy nghĩ vài giây, "Kiếm đi, Thiên Kiếm tông hẳn là chuyên về kiếm, đúng không? Nếu có thuộc tính băng nữa thì càng tốt."
"Được, xin ký chủ đợi trong giây lát."
Không lâu sau, trong đầu nàng hiện lên một bảng giao dịch, bên dưới liệt kê trên dưới mười thanh kiếm khác nhau, đi kèm còn có thông tin về chúng và giá cả.
Sợ Vương Hiểu Linh không hiểu, Ellie giải thích, "Thông thường vũ khí trong giới tu tiên được chia ra làm phàm cấp, địa cấp, thiên cấp, tiên cấp, thánh cấp và thần cấp.
Thần cấp cực kỳ hiếm hoi, một khi nhận chủ là ký kết linh hồn, nếu chủ nhân chết thì hoặc là tìm chuyển thế của chủ nhân, hoặc là tự phong ấn bản thân nên trong cửa hàng sẽ không có.
Còn lại những cấp khác thì đều có đầy đủ, giá cả dựa theo cấp bậc mà thay đổi."
Vương Hiểu Linh ừ một tiếng, cẩn thận xem xét các thanh kiếm mà cửa hàng giới thiệu.
Từ trong ký ức của nguyên chủ nàng biết được, phàm cấp là vô dụng, không đáng nhắc đến, địa cấp miễn cưỡng lên được mặt bàn.
Thiên cấp và tiên cấp là thông dụng nhất, phần lớn người tu tiên đều sử dụng vũ khí ở hai cấp này.
Thánh cấp thì khá hiếm, là mục tiêu và mơ ước của nhiều người.
Còn thần cấp thì chỉ có thể gặp, không thể cầu, đến nghĩ mọi người cũng không dám nghĩ.
Nếu đã lựa chọn đổi từ cửa hàng giao dịch, vậy nàng nên chọn thánh cấp cho có lời, đúng không?
Nhưng vừa nhìn đến giá cả, Vương Hiểu Linh liền đen mặt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...