Hóa Ra Vẫn Luôn Là Anh


Hai ngàn năm trăm điểm giao dịch...
Nàng khổ cực làm nhiệm vụ cũng chỉ kiếm được có mười điểm sinh lực mỗi lần thôi đó!
Hiện tại đổi một thanh thánh khí liền đi tong hai mươi lăm điểm, thật sự có người chịu đổi sao?!
Nàng chuyển ánh mắt sang thiên cấp và tiên cấp, giá cả lúc này đã hạ xuống còn một ngàn năm trăm và hai ngàn điểm giao dịch, tương đương với mười lăm và hai mươi điểm sinh lực, tuy là đã giảm nhưng Vương Hiểu Linh vẫn cảm thấy quá đắt.
Huống chi thiên cấp và tiên cấp vũ khí ở thế giới này không hề khó tìm.
Lúc đầu nàng tính đổi vũ khí là vì nguyên chủ là trẻ mồ côi, không có nhiều tiền bạc, hiện tại vào được Thiên Kiếm tông nhưng lại không có lấy một thanh kiếm tùy thân.
Ai ngờ cửa hàng giao dịch lại đắt như vậy.
Đọc được suy nghĩ oán giận của nàng, Ellie không thể không lên tiếng biện hộ, "Ký chủ, chị thử nghĩ xem, một khi chị đổi kiếm, thanh kiếm này sẽ đi theo chị suốt đời cho đến khi chị chấm dứt hợp đồng với bên em.

Lại vì có liên hệ với hệ thống nên có thể tùy thời thu xuất, cực kỳ tiện lợi.

Không những thế, thanh kiếm này còn thuộc thế giới tu tiên, độ sắc bén không cần phải nói, còn mang theo cả thuộc tính băng.

Không hề đắt đâu."
"Được rồi, em đừng chào hàng chị," Vương Hiểu Linh xua tay không nghe.
Ellie đành ngậm miệng, thu lại bảng giao dịch.
Quyết định không đổi vũ khí nữa, Vương Hiểu Linh đưa mắt quan sát địa thế xung quanh, sau đó bỗng nhớ ra đây là lần đầu tiên nguyên chủ đến nơi này, trước khi nàng xuyên đến, nàng ta chính là đang...!đi lạc.
Vương Hiểu Linh đành tìm sự trợ giúp từ Ellie, "Đây là nơi nào vậy? Em giúp chị tìm đường ra được không?"
Ellie kiểm tra xong, trả lời, "Ký chủ, nơi này là núi Thiên Vân, thuộc quyền quản lý của Thiên Kiếm tông.


Theo như tin tức em tra được thì nơi đây là cấm địa của Thiên Kiếm tông."
"Cấm địa?!" Vương Hiểu Linh giật mình, hốt hoảng hỏi lại.
Vậy mà nãy giờ nàng còn ở nơi này dây dưa lâu như vậy?!
Chết tiệt, đáng lẽ khi tới đây nàng nên tìm hiểu trước mới đúng.

Là do nàng bất cẩn, cảm thấy xung quanh không có nguy hiểm liền không nghĩ nhiều.
Xem ra bọn chúng lần này đã động sát tâm, muốn đẩy nguyên chủ vào chỗ chết nên mới dụ nàng đến nơi này.
"Ký chủ đừng lo, em lập tức dẫn chị ra khỏi đây.

Bây giờ chị quẹo phải bốn mươi lăm độ rồi cứ đi thẳng."
Vương Hiểu Linh không chần chừ, lập tức nâng váy y theo chỉ dẫn của Ellie chạy đi.
Có lẽ vì là trên núi nên đường không phức tạp, Vương Hiểu Linh chạy một đoạn dài Ellie mới lên tiếng nhắc nhở nàng điều chỉnh lại phương hướng để không quá lệch khỏi lối ra.
Chạy hơn một khắc, Vương Hiểu Linh giống như cảm thấy càng ngày càng lạnh.
Không đến mức khiến nàng run rẩy co rúm lại, nhưng nàng có thể cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt trong nhiệt độ.

Thảm thực vật nơi đây cũng đã thưa thớt hơn, phần nhiều chỉ còn đất và đá.
Theo lý mà nói, nãy giờ nàng vẫn luôn di chuyển ở tốc độ cao, nàng không cảm thấy nóng lên thì thôi, tại sao lại còn thấy lạnh?
Còn đang nghi hoặc, Ellie đột nhiên cảnh báo, "Ký chủ, phía trước có người!"
Vương Hiểu Linh giật mình, vội vàng dừng lại.

Nơi đây là cấm địa, nếu nàng mà bị người khác bắt gặp thì sẽ toi mất!
Vương Hiểu Linh theo bản năng xoay người, đang định chạy về hướng ngược lại thì một âm thanh đột nhiên vang lên.
"Không cần trốn."
Giọng nói này cực kỳ đạm nhạt, không phải loại lạnh lẽo không có độ ấm nhưng lại cũng không tràn đầy cảm xúc, không cứng ngắc sắc bén nhưng cũng không thể nói là ôn hòa mềm mại, thật sự rất khó để mô tả thành lời.
Vương Hiểu Linh bị giọng nói này trấn trụ, trong lúc còn đang phân vân nên tiếp tục chạy trốn hay không thì đã nghe tiếp, "Lại đây."
Vương Hiểu Linh mím môi, hai nắm tay lo lắng siết lại, rốt cuộc đưa ra quyết định.
Nàng xoay người, tiến về nơi phát ra tiếng nói.
"Ký chủ, thật xin lỗi, có lẽ lúc nãy đối phương ở trong kết giới nên hệ thống mới không dò ra được, không kịp thời báo cho chị biết."
"Không sao, không phải lỗi của em," Vương Hiểu Linh tranh thủ an ủi nàng.
Bước lên phía trước tầm chục mét, Vương Hiểu Linh rốt cuộc nhìn thấy chủ nhân của giọng nói ban nãy.
Hắn một đầu tóc đen dài cập eo, được buộc rất lỏng lẻo, nhưng trông hắn lại không lôi thôi lếch thếch mà ngược lại, còn khiến người khác cảm thấy hắn có một loại phong thái riêng.
Khuôn mặt hắn tựa họa mà thành, tuấn lãng tựa trích tiên, lúc nhìn đến nàng, trong đôi mắt thâm sâu không có lấy một tia cảm xúc dao động, phối hợp với y phục thuần sắc trắng trên người, trông hắn càng thêm thanh lãnh đạm nhạt.
Không phải là loại lạnh lùng khó gần, mà giống như là không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tâm tình của hắn hơn.
Vương Hiểu Linh nuốt một ngụm nước bọt, thầm hỏi Ellie, "Hệ thống có nhận ra người này không?"
"Xin lỗi ký chủ, không nhận ra."
Vương Hiểu Linh vân vê đầu ngón tay, dè dặt hướng hắn nở nụ cười giải thích, "Ngươi hảo.

Ta thật sự không cố ý xông vào đây đâu, ta chỉ là bất cẩn đi lạc thôi.


Hiện tại ta đang tìm đường ra, nếu như vô tình làm phiền đến ngươi thì thật sự rất xin lỗi ngươi, mong ngươi rộng lượng bỏ qua cho ta, cũng đừng tố cáo ta."
Lãnh Quân nhìn nàng lo sợ bấu chặt hai bàn tay, sắc mặt tuy không quá tốt nhưng vẫn có tia hồng nhuận, đột nhiên hỏi, "Luyện Khí kỳ?"
"Ah?" Vương Hiểu Linh ngạc nhiên, hai giây sau biết hắn là đang hỏi tu vi của nàng, gật đầu đáp, "Đúng vậy."
"Không lạnh?"
Vương Hiểu Linh ngẩn người, chớp mắt nhìn hắn.
Người này thay đổi chủ đề cũng quá nhanh rồi đi?
"Lạnh," nàng thành thật trả lời.
"Vậy sao?" Lãnh Quân hỏi lại, nhưng thái độ lại không giống như đang hỏi, khiến nàng có chút khó hiểu.
"So với chỗ ban nãy ta đứng thì nơi này lạnh hơn, nhưng ta vẫn chịu đựng được," Vương Hiểu Linh giải thích.
Lãnh Quân nhìn nàng một lúc, đột nhiên nói, "Lại đây."
Vương Hiểu Linh đắn đo mấy hồi, cuối cùng quyết định nghe theo lời hắn.
Thái độ và biểu hiện của hắn có chút kỳ lạ, rất có khả năng hắn là chủ nhân của nơi này, Vương Hiểu Linh cảm thấy tốt nhất là không cần cãi lời hắn.
Vương Hiểu Linh tiến đến cách hắn tầm hai mét, thấy hắn không nói gì, nàng lại tiến thêm một mét nữa, lại thấy hắn vẫn không lên tiếng, nàng cắn răng, tiến đến bên cạnh hắn.
Đợi nàng đến gần, Lãnh Quân mới có hành động, đưa tay ra bắt lấy cổ tay nàng.
Vương Hiểu Linh giật mình, theo bản năng hơi giật tay lại nhưng lại bị hắn nắm chặt.

Một giây sau, nàng liền cảm nhận được một cỗ lực lượng tiến vào trong cơ thể nàng.
Mới đầu Vương Hiểu Linh thật ra có chút sợ hãi, nhưng lúc sau nàng liền an tâm xuống, để mặc cho hắn thăm dò.
Lãnh Quân cũng không mất nhiều thời gian, chục giây sau buông cổ tay nàng ra, đôi mắt nhìn nàng lúc này đã có biến hóa, xuất hiện một tia kinh ngạc.
"Hóa ra là vậy..." hắn lẩm bẩm.
Nơi này cực kỳ gần Huyền Băng động, cho dù có linh căn hệ băng, muốn đứng tại đây mà không run rẩy, sắc mặt thậm chí vẫn còn sắc hồng thì tu vi ít nhất cũng phải ở Kim Đan kỳ, muốn không bị đông chết thì ít nhất cũng là Tâm Động kỳ, trong khi nàng lại chỉ vừa mới bước vào Luyện Khí kỳ mà thôi, nên hắn mới không nhịn được kiểm tra nàng, rốt cuộc cũng tìm được nguyên nhân.
"Hóa ra cái gì?" Vương Hiểu Linh nghi hoặc hỏi.

Lãnh Quân không trả lời mà hỏi ngược lại nàng, "Ngươi là ngoại môn đệ tử? Đã nhận sư phụ chưa?"
"Chưa..."
"Vậy nhận ta làm sư phụ đi."
Vương Hiểu Linh kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Không phải chứ? Hắn muốn nhận nàng làm đồ đệ?
Vậy...!lỡ sau này hắn bị luân thường đạo lý trói buộc, không chấp nhận được việc thay đổi từ quan hệ sư đồ thành quan hệ phu thê thì nhiệm vụ này của nàng chỉ có thể thất bại sao?
"Sao? Không đồng ý?" Lãnh Quân đạm nhạt hỏi.
"Không, không phải.

Nhưng mà...!ta chỉ là một ngoại môn đệ tử, tu vi cũng chỉ mới ở Luyện Khí kỳ, cũng mới tiến Thiên Kiếm tông được một tuần..."
Vương Hiểu Linh còn đang cố vớt vát thì Lãnh Quân đã lên tiếng cắt ngang, "Hoặc là đồng ý, hoặc là không đồng ý, đừng dài dòng."
Vương Hiểu Linh mím môi, cuối cùng thức thời đáp, "Đồng ý..."
"Hảo," Lãnh Quân hài lòng gật đầu, không biết từ đâu triệu ra một thanh kiếm, nhún người nhảy lên, "Đi theo ta."
Dứt lời, hắn liền phóng đi.
Vương Hiểu Linh nhìn theo bóng lưng hắn, có chút khóc không ra nước mắt.
Hắn có phải đã quên nàng chỉ ở Luyện Khí kỳ rồi không?
Trúc cơ kỳ mới có thể ngự kiếm phi hành a...
Huống chi nàng còn không có kiếm!
Quả nhiên, vài giây sau, từ trên không trung Lãnh Quân đã trở lại, bay đến trước mặt nàng rồi đưa tay ôm lấy eo nàng nhấc nàng đứng lên kiếm, sau đó lại phóng đi.
"Quên mất ngươi chỉ là Luyện Khí kỳ."
Nghe hắn giải thích, Vương Hiểu Linh chỉ có thể gật gật đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận