Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát
Khoảng ba canh giờ, xe ngựa của Nam Cung Vô Thương quả nhiên đã tới cửa học viện Lưu Nguyệt, bị phu xe ngựa lâu năm trông coi ở đó ngăn lại.
"Công tử, mời xuống xe.’’
Cánh tay ngăn bảo mã lại, căn bản không có nữa điểm thương lượng.
Nam Cung Vô Thương tự nhiên hiểu hắn dám làm càn như thế là do ý của ai, thở dài xuống xe.
‘’Mã Lục, nàng nói gì ?’’
Hồng y khuynh thành, đi theo sau hắn chính là bạch y nữ tử, cúi đầu xuống, một bộ dáng nhu thuận.
Mã Lục khinh miệt quét mắt nhìn Thần Nguyệt, lúc này mới che giấu thần sắc, mặt không biểu cảm nói: “Chủ nhân nói, các ngươi cút hết đi.’’
Cút đi----
Đây là hàm ý của Lãnh Vô Tâm.
Nam Cung Vô Thương ngược lại không có nhiều phản ứng, lúc mang theo Thần Nguyệt bên người, hắn liền đoán được Lãnh Vô Tâm sẽ có thái độ như vậy. Có lẽ thái độ như vậy vẫn còn tốt, ít nhất là không có trực tiếp động thủ.
Chỉ là….. Hắn cần cho nàng một lời giải thích, hắn muốn cho nàng một lời giải thích.
Nhưng mà, hiện tại ngay cả mặt mũi nàng còn không thấy được, thì giải thích như thế nào?
‘’Nàng còn nói gì nữa không?’’
Cho dù lời nói có chút khẩn cầu, nhưng hồng y nam tử vẫn yêu nghiệt lúc ẩn lúc hiện như trước không tổn hại chút nào, giống như là Mã Lục đang cầu xin hắn. Đây là khí chất được dưỡng thành do bản thân đã quen đứng ở trên, loại khí chất này không phải học tập hoặc tìm hiểu là có được.
“Chủ nhân còn có lời, chỉ có điều không phải nói với công tử.’’
Quay đầu hướng về Thần Nguyệt, trong mắt không che dấu được ý tứ chán ghét, chỉ bằng một cái kĩ nữ cũng dám giành phò mã với điện hạ? Không biết ả quá đề cao bản thân hay quá xem thường chủ tử nữa.
Cho dù thân thế ra sao, ở trong lòng hắn, Thần Nguyệt vẫn kém xa Lãnh Vô Tâm. Một người thân phận thấp hèn, một người phong lưu tiêu sái vượt xa nam tử, hai người họ, làm sao có thể so sánh với nhau được?
Bởi vì chán ghét Thần Nguyệt nên thái độ đối với Nam Cung Vô Thương cũng không được tốt lắm. Chữ ‘cút’ kia của Lãnh Vô Tâm vốn có thể nói uyển chuyển một chút, ít nhất cũng không cần đắc tội với Nam Cung Vô Thương như thế, nhưng hắn không chọn cách đó mà trực tiếp nói ra.
‘’Chủ nhân nhờ ta chuyển tới cô nương một vài lời.’’
Tuy rằng chán ghét, nhưng vẫn muốn nói ra lời của Lãnh Vô Tâm, đây là bổn phận của hắn. Chắc hẳn Thần Nguyệt nghe xong lời này, sắc mặt cũng không dễ nhìn như vậy đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...