Họa Quốc Hoàng Thượng Danh Hiệu Của Bổn Cung Là Tuyệt Sát

Lời phân phó của Lãnh Vô Tâm (2)
"Mời nói.’’
Thần Nguyệt tiếp xúc qua vô số người, làm sao có thể không nhận ra sự khinh thường trong mắt Mã Lục. Giấu hận ý vào đáy mắt, trên mặt mỉm cười lễ phép.
"Chủ nhân nói, suy nghĩ của cô nương là chuyện vĩnh viễn không có khả năng.’’
Lặp lại chi tiết lời nói của Lãnh Vô Tâm một lần nữa.
Thần Nguyệt ngẩn ra, ả suy nghĩ, ả muốn chỉ đơn giản là Nam Cung Vô Thương. Nam Cung Vô Thương là hoàng đế Nam Quốc, điểm này, ở lúc Nam Cung Vô Thương tìm được mình thì ả đã hiểu. Một đôi coi là thanh mai trúc mã, cùng chung hoạn nạn.
Quan hệ như vậy làm cho ả hưng phấn, thanh danh đế vương trẻ tuổi, vẫn như sấm bên tai.

Khi đó đột nhiên nói cho ả biết, chính ả khi còn bé chưa hiểu chuyện đã cứu một nam hài bị thương, làm sao ả không vui sướng chứ?
Chỉ cần Nam Cung Vô Thương nguyện ý, không chỉ có thể giúp nàng thoát khỏi kĩ viện, còn có thể lập nàng làm phi tử.
Thần Nguyệt hiểu, dựa vào thân phận của nàng, là tuyệt đối không có khả năng trở thành hoàng hậu, nhưng trở thành phi tử cũng tốt, với thủ đoạn của nàng, tất nhiên sẽ được sủng ái nhất. Đến lúc đó, không phải là hoàng hậu thì có gì to tát chứ.
Cho nên, lúc đó nàng mới giao ngọc bội của mình cho Nam Cung Vô Thương. Có lẽ, trong lòng Thần Nguyệt đúng là có chút thích Nam Cung Vô Thương, chỉ là vui vẻ trong các cuộc chơi đã lâu, tâm liền mất rồi.
Hiện tại, Lãnh Vô Tâm lưu lại những lời này cho nàng là có ý gì? Coi như Lãnh Vô Tâm biết được tính toán của nàng thì sao? Bây giờ Lãnh Vô Tâm là hợp quốc hoàng hậu, cho dù Nam Cung Vô Thương thật thích nàng, bọn họ cũng là không có khả năng.
Nghĩ như vậy, sắc mặt Thần Nguyệt cũng không quá khó coi.

"Thần Nguyệt không hiểu.’’
Dịu dàng hành lễ.
"Hiểu hay không, trong lòng Thần Nguyệt cô nương tự biết.” Mã Lục thật sự không chịu nổi giọng điệu này của nàng, lạnh lùng lên tiếng.
Lại tiếp tục nói: “Cô nương, chủ nhân còn bảo ta nói lại với ngươi, thân phận kỹ nữ của Thần Nguyệt, vô luận là ai, cũng không thể thay đổi!’’ Sự ngoan độc trong ánh mắt càng phát ra rõ ràng.
Lãnh Vô Tâm đủ ngoan độc! Đủ tuyệt! Thế nhưng lại chặt đứt đường lui của ả.
Không cách nào rửa sạch cở bỏ phận kĩ nữ, vậy.....Toàn bộ ý tưởng đều là viển vông. Đây là khiêu khích, so với lúc ở Thần Nguyệt lâu còn hung ác hơn.
"Công tử.....Đây.....’’
Thần Nguyệt tự biết không cách nào chống lại Lãnh Vô Tâm, rưng rưng nước mắt xoay người nhìn Nam Cung Vô Thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận