Xin lỗi các cậu nha, hôm qua tôi quên mất huhuu
Một lần nữa tỉnh lại, sắc trời đã chẳng còn sớm bao nhiêu, Kim Taehyung cúi xuống nhìn người vẫn còn đang say ngủ trong lồng ngực mình, nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn.
Người nọ khẽ cựa mình động đậy, long mi trong cả giấc mơ cũng trĩu nặng cau lại, từng chút giống như hướng về phía hắn mà uất ức, khiến Kim Taehyung đau lòng mà xoa lên.
- "Xin lỗi...."
Xin đừng ghét tôi....
Hắn nắm lấy bàn tay cậu áp lên má, hơi ấm trong bàn tay gầy khiến trái tim cuồng loạn an tĩnh trở lại.
Kim Taehyung co người tựa vào lồng ngực cậu, thân thể cao lớn cong lại như con tôm luộc, chẳng màng mặt mũi mà vòng lấy thắt lưng thon gầy, dụi mặt vào lòng cậu, tham lam hưởng một chút hương thơm.
Giây phút tiếng trái tim áp bên tai bình ổn vang lên từng nhịp, đáy mắt hắn phảng phuất nỗi đau căng thắt như muốn nứt ra.
Cổ họng nghẹn ứa, tim gan co lại, hắn cứ ôm cậu thật chặt rồi thủ thỉ cầu xin.
- "....tôi sai rồi...em đừng..... không cần tôi...."
Người ấy gào khóc trong bóng tối, đối diện với hắn lại mang theo cơn ác mộng kinh khủng nhất thế gian, hỏi hắn làm sao không đau?
Làm sao không sợ?
Hắn vì cái gì sống đến tận bây giờ...
Đâu phải cứ nói không sao sẽ là không sao.
Cảm giác trong ngực mình có một cái gì đó cứ ngoan cố chen lại, Jeon Jungkook mới chậm dãi mở mắt, mơ mơ hồ hồ, cậu bất động thanh sắc chớp chớp lấy lại tiêu cự, cảm nhận được mùi hương cam đào trong vòng tay, lúc này mới nhìn xuống có người nhân lúc mình ngủ, không cần mặt mũi mà tựa vào mình nũng nịu như cún lớn.
Xét về lý, cậu hẳn nên đẩy hắn ra và nói "Sao anh lại ở đây"
Nhưng lời đến môi lại không nhịn được, bàn tay nhẹ xoa đỉnh đầu hắn, đổi thành:
- "Anh làm sao thế?"
Thân thể trong ngực thoáng cứng đờ, rồi lại như chột dạ mà chẳng dám ngẩng mặt dậy, Kim Taehyung vùi đầu vào hõm vai cậu, lên tiếng:
- "Không sao....gần đây có công trình mới, thâu đêm nhiều nên có chút mệt"
Công trình mới.
Chắc là lý do dạo gần đây hắn mất tích.
Nhìn người tội nghiệp rúc trong lòng cậu cầu yêu thương, có thể chẳng biết người trước đó bị cậu ném đến tan tác cả phòng, Jungkook mỉm cười nhẹ vỗ lưng hắn, cho người nọ lại một cái ôm không chặt.
- "Anh vất vả rồi"
Gắng gượng cầm đến thế, rồi cũng vỡ vụn trước một lời yêu thương, Taehyung căng người ôm cậu thật chặt, chỉ sợ rằng bản thân buông tay rồi, người ấy sẽ biến mất chẳng cần hắn nữa.
- "Không vất, kiếm tiền mua hoa cho em, không vất"
Từng âm tiếng trực vỡ oà, hắn rúc người vào cậu, bất động thanh sắc nhắm lại hai mắt, có vết thương nhỏ từ từ rách lớn, trong máu nóng lẫn cả mặn chát lẫn ngọt ngào bủa vây, hắn ghì lấy thắt lưng mảnh mỏng.
Như níu lấy cái phao cứu hộ giữa dòng đời thăng trầm.
- "Tôi muốn ăn cơm em nấu..."
Jungkook ôm hắn trong lòng, ưng thuận.
- "Được, anh muốn ăn gì cũng được"
Kim Taehyung ôm cậu thêm một lúc, rồi mới không đành lòng buông tay để cậu đi nấu ăn, Jungkook nhìn phòng ngủ bừa bộn, lại nhìn Taehyung giả chết trên giường, vẫn là thở dài bỏ qua.
Trong lúc Jungkook bận bịu với căn bếp nhỏ, hắn dọn dẹp lại phòng ngủ, cuối cùng nhanh chóng chạy xuống, tâm tâm niệm niệm luôn ở đằng sau nhìn cậu chẳng rời một giây nào.
Ánh nhìn nóng bỏng lại vội vàng, Jungkook cũng có chút khó hiểu, quay lại nhìn hắn.
- "Có...có chuyện gì sao?"
Kim Taehyung không nghĩ cậu sẽ quay lại hỏi, nghĩ đến mới cách đây không lâu người ấy còn xảy ra kích động, trong lòng không khỏi dấy lên lo sợ cùng đau đớn.
Nhưng gương mặt hắn không bộc lộ ra điều ấy, một mình gượng cười, lắc đầu.
- "Không có gì, muốn xin lỗi em vì không thể trả lời điện thoại"
- "Cũng do công việc của anh bận mà"_Jungkook mỉm cười, đảo nồi canh nóng hổi.
- "Từ sau sẽ cố gắng gửi tin nhắn cho em"
- "......"
- "Hoặc tôi sẽ bảo Lulu báo cho em...nên...."
- "Nên?"
- "Nên....em.... đừng buồn...."
Giọng hắn mỗi chút đều ỉu xìu như cọng bún, Jungkook nhẹ đặt muỗi canh xuống, quay người đối diện với hắn khoanh tay.
- "Nhìn tôi có chỗ nào giống buồn sao?"
Kim Taehyung nhìn gương mặt cậu, rũ mắt lắc đầu.
Người này quả thật thế nào cũng ngốc nghếch, vào trong mắt cậu không khỏi có chút nực cười, nhưng chẳng phủ nhận được gương mặt đẹp trai kia khi buồn bã vẫn mang theo một nét đẹp góc cạnh mạnh mẽ, pha theo biểu cảm vừa rồi lại tội nghiệp đáng thương.
Hắn chắp hai tay về phía trước, đầu cúi xuống, mặt phụng phịu cả ra.
Làm thế nào cũng giống giận dỗi, tựa như trách cậu "chẳng lẽ em không buồn vì thiếu tôi".
Nhất thời không nỡ, cậu vươn tay xoa đầu hắn, an ủi.
- "Được rồi, được rồi, trêu anh thôi, từ sau nhớ nói với tôi một tiếng"
Kim Taehyung "Ân" một tiếng nhỏ, lại vui vẻ trở lại, giúp cậu xếp lại bát đũa ăn cơm, từng món ăn nóng hổi được bày trên bàn, đơn giản nhưng lại là thứ hắn tham lam nhất thế gian.
Hai người cùng nhau đối diện trên mâm cơm nhỏ, ngỡ như những điều tồi tệ nhất vẫn chưa từng xảy ra.
Ánh mắt hắn luôn đặt trên người cậu, trong một lúc trầm tư cũng không đành rời đi, việc cậu mất trí nhớ với việc của hắn có khi nào liên quan, hắn từng thắc mắc, nhưng chưa từng dám hỏi.
Nếu việc nhớ lại khiến cậu hoảng loạn như vừa rồi, hắn thực sự thà rằng để cậu quên hết đi còn hơn.
Hắn an tâm với ý nghĩ ấy, cho đến khi bát cơm đối diện từ từ đặt xuống, người kia ngước mắt về phía hắn, mỉm cười.
- "Tôi có thể đến nhà anh được không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...