Park Jimin đưa Jeon Jungkook vào bệnh viện, vừa xuống xe đã lập tức mở cửa chạy đi, chẳng hề để ý đến ánh mắt người trong xe thoáng hiện lên vài tia hối hận.
Hối hận vì đã đi tìm cậu.
Hối hận vì đã báo cho cậu.
Jeon Jungkook một mạch chạy đến quầy tiếp tân, dò hỏi phòng cấp cứu của Kim Junghyun, rồi cắn răng mà chạy, một khung cửa trắng với đèn cấp báo vẫn đang bật đỏ, xung quanh toàn bộ đều phủ một màu trắng, một hình ảnh cao lớn đang thủ phục trên ghế chờ.
Hai tay nắm lại đặt trên đùi, đầu cúi thấp, cứ thế mà hiện hữu một không khí u buồn, xám xịt đến tang thương.
- "Taehyung..."
Cổ họng cậu khẽ thốt lên một cái tên, bước từng bước nặng nề, tiến đến chỗ hắn.
Cảm giác được có người lại gần, Kim Taehyung phút chốc hơi giật mình, bờ vai rộng bao lần vững chãi, lại rũ xuống mất hết sức lực, hắn chậm dãi ngẩng đầu, ánh mắt đen như cái giếng cũ, thăm thẩm vĩnh viễn chẳng thấy nổi đường ra, sắc mặt của hắn không biểu tình, khô khốc gọi:
- "Jungkook"
Ánh mắt tựa như cố níu kéo lại cái tâm can đang dần vụn vỡ, trống rỗng bình lặng đến rợn người, trái tim Jungkook như bị bóp nghẹn, ứ đọng như sương rồi tan biến như khói, cậu lao đến ôm chầm lấy hắn, ghì chặt người vào lòng.
- "Không sao đâu! Không sao đâu! Còn có em mà!"
Còn có em ở đây mà.
Đáy mắt đen thẳm khẽ động, tựa bị cái ôm ghì kia truyền đến một loại cảm giác vừa đau lòng, lại vừa an tâm.
Hắn cắn chặt môi dưới, cố gắng gồng mình kìm nén.
Nhưng tưởng rằng bản thân có thể gồng mình gắng gượng, trong một khắc, Kim Taehyung vô lực chống cự, hai cánh tay như gọng kìm, vòng qua ôm chặt thân thể mong manh kia.
- "Đừng đi"
Đáp lại hắn, là một giọng nói dịu dàng.
- "Không đi, cả đời cũng không đi"
Dịu dàng đến mức khiến hắn muốn buông bỏ ý chí, buông bỏ hết những hận thù vô nghĩa kia, có là lừa dối cũng được, trong khoảnh khắc này, hắn cam tâm để mình bị gạt.
Bởi vì người nằm trong đó là người quan trọng nhất của hắn.
Bởi vì người đứng trước mặt là điểm tựa duy nhất của hắn.
Jeon Jungkook, từng câu từng chữ vừa khiến hắn hận, nhưng lại vừa làm hắn thương.
Thương cái chao đao giữa những lúc sóng gió cuộc đời ập đến vùi lấp tất cả, hắn mới giật mình nhớ ra, à... hình như người kiên trì ở lại.
Cũng chỉ có người này thôi...
___________________
- "Anh về nghỉ ngơi một chút đi, ba...à, Kim phụ, để em trông"
- "Tôi trông cùng cậu"
Jungkook ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn từ quần áo đến khuôn mặt hắn đều là một dạng mệt mỏi đến bã người, nhưng cho dù cậu có khuyên thế nào, hắn cũng đều không đồng ý, một mực không chịu rời đi.
Jeon Jungkook nghĩ rằng hắn lo lắng cho ba mình, không an tâm cũng là bình thường, vì vậy cũng không ép, nhưng nhìn hắn lờ đờ mơ hồ như sắp gục, cậu lại không đành lòng.
- "Hay anh nghỉ một chút, em đi thuê một phòng cho anh-A!"
Nhưng chưa để cậu nói hết câu, cả thân hình cao lớn bỗng nghiêng sang một bên, vô cùng mà chuẩn xác đặt thái dương vào đầu vai của cậu.
- "T-T-Taehyung??"__Jungkook tưởng chừng như bị doạ muốn nhảy dựng, không hiểu ý tứ của hắn.
Nhưng có vẻ như người nọ cũng chẳng có ý muốn giải thích, hai mắt nhắm liền, nhẹ thốt lên một tiếng có chút cáu kỉnh.
- "Yên nào"
Điều mà hắn không nghĩ đến, đó là cậu lại ngoan ngoãn ngồi yên thật, đến cả thở mạnh cũng không dám, thẳng táp cả sống lưng.
Thời gian cứ thế trôi, từ đầu đến cuối cũng không ai lên tiếng, Jeon Jungkook để hai tay trên đùi, mím môi cắn răng, có chút mỏi, nhưng lại không dám kêu.
Không biết có phải có thể cảm nhận thấy hay không, Kim Taehyung lại nổi lên một tư vị muốn trêu chọc, hắn dựa nửa lực vào vai cậu, cơ hồ như muốn đè cả thân trên lên người này.
Ác ý còn chưa xong, bỗng có một bàn tay vươn tới, dịu dàng đem đầu hắn chỉnh lại ngay ngắn.
Kim Taehyung cho dù đang (giả vờ) an tĩnh nhắm mắt, cũng cảm nhận được một ánh nhìn từ trên đỉnh đầu mình nhìn xuống, cảm giác được cần cổ cậu hơi chuyển động, Kim Taehyung còn đang không hiểu người nọ quay trái quay phải nhìn gì.
Liền bị một kích đánh động.
Mà một kích ấy, lại cảm nhận rõ được một thứ mềm mại áp lên trán, nhẹ nhàng dịu dàng, thoáng qua như mây bay.
Tâm tình hắn vì bị cái hôn ấy mà chấn động, trong lúc không biết có nên mở mắt tỉnh dậy hay không.
Lại nghe được một tiếng thở dài khe khẽ.
- "Em xin lỗi"
Hắn hơi ngưng trệ, quai hàm hắn căng lại, tựa như hiểu được lời nói xin lỗi ấy là vì sao.
Có lẽ Jeon Jungkook cũng đã nghĩ đến việc Jeon lão sẽ động thủ với Kim Junghyun, lấy y làm uy hiếp, vì vậy liều mạng phản nghịch ông nội của mình, đem cha hắn giấu đi, giấu đến mức Kim Taehyung còn lầm tưởng y đã bị lão Jeon giết chết.
Nếu không phải cậu còn nghĩ cho hắn, để tên điền người thân vẫn là số điện thoại của hắn.
Thì có lẽ cả đời hắn cũng không biết được.
Trong sự tình này, cho dù Jungkook có lỗi khi giấu diếm hắn, nhưng phần lớn hơn, cũng là do chính bản thân hắn ngày ấy quá đỗi vô dụng.
Trái lại với sự thiếu kiên nhẫn trước đây, hắn bắt đầu đặt mình vào cậu, từ từ cũng có thể hiểu được những gì cậu làm.
Chung quy cũng không phải là ác ý.
Xoạch!
Theo đó là tiếng kéo cửa, đèn cấp báo cũng ngừng sáng, một bác sĩ áo trắng hai mắt thâm quầng bước ra, chậm dãi cởi khẩu trang, lên tiếng
- "Người nhà bệnh nhân Kim đâu rồi?"
- "Là chúng tôi"
- "..."
Jungkook có chút choáng váng sau khi nghe hắn trả lời, nhưng rất nhanh liền không để ý đến, tâm trí tạp trung lại phía Kim cha, theo như vị bác sĩ nói, may mắn được cấp cứu kịp thời, bằng không hậu quả khó mà lường trước, sau đó dặn dò một chút, rồi rời đi.
Jeon Jungkook một đường từ khi bắt đầu đến đã vô cùng thấp thỏm, nhưng người kia thì lại quá đỗi "bình thường" , dựa theo tính cách bộc phát của hắn, không phải nên quay ra hỏi cậu, vì sao làm vậy, tại sao giấu đi sao?
Kim cha lần này còn bị người ta hãm hại, không đời nào hắn chịu để yên.
- "Taehyung!"
- "Hửm?"
- "Anh-em...xin lỗi, em thật sự không có ý xấu"
Jungkook cúi gằm mặt, hai tay vo lại trước ngực, không kìm được mà xoa cổ tay, một hồi lâu cũng không thấy có tiếng trả lời, xem ra hắn nhất định rất tức giận, đầu không tự chủ được, lại cúi thêm, giữa không gian tĩnh mịch ấy, giọng nói trầm thấp mang theo ba phần đắc dĩ bảy phần dịu dàng thốt lên.
- "Tôi hiểu mà"
- "..."
- "Cậu sao vậy!"
Ánh nâu tựa như pha lê trong đáy mắt chợt như loé lên dư quang, rồi lã chã, lã chã, từng giọt nước rơi xuống như cơn mưa rào, hệt như tưới vào trái tim nứt nẻ khô cứng, một mầm hoa đang quật cường nảy mầm, Jungkook bị câu hỏi của hắn làm giật mình, hơi thẫn người chạm nhẹ lên mí mắt.
Hoá ra là đang khóc...
Nhưng không hiểu sao, cậu lại thấy vui.
- "À, à, em cũng không biết tại sao nữa, haha, xấu quá nhỉ, em xin lỗi, em không muốn như này đâu, nhưng em không dừng được, a, a, thật là..."__ Jeon Jungkook lung tung xoa loạn khuôn mặt, khoé miệng vừa mếu vừa cười, nói năng lung tung lộn xộn một đoàn.
À, à, rốt cuộc là vẫn quá yêu hắn, nên chỉ cần nhận lại một chút cảm thông, liền vì hắn mà liều mạng yêu thương.
Như cành hoa khô trong đêm mưa gió.
Có lạnh lẽo vô tình, vẫn đem lại sức sống.
Mí mắt hắn hơi nheo lại, biểu tình có phần đau lòng, hắn giữ lấy bàn tay đang chà loạn trên khuôn mặt của cậu, tự mình nâng tay xoa xoa hai má đã bị loạn đến sưng đỏ.
- "Sẽ bị thương, đừng làm thế"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...