[Cháu đều nghe theo cô ấy.]
Mặt trời nắng gắt, làn gió thổi qua bên tai nóng hầm hập.
Cố Dao Tri cảm nhận được hai bên má đang nóng dần lên, ánh mắt người đàn ông mang theo suy nghĩ nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, dường như không hề nhận ra được sự mập mờ trong câu nói đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ là thảo luận vấn đề này với cô mà thôi.
Cô điều chỉnh lại nhịp đập con tim, cố gắng che giấu sự bức rức của mình: “Gần giống vậy, chí ít cũng phải ôm… Phải đến mức độ đó thì tôi mới coi đó là nịnh bợ.”
Bùi Trì thở dài: “Tiêu chuẩn cao hơn rồi đấy.”
Cố Dao Tri thuận theo tình thế nói: “Ừm tôi cũng không có tự luyến đến nỗi người khác mới giúp một tý thì lại nghĩ người đó có ý với tôi đâu.”
Ánh mắt Bùi Trì dán chặt trên người cô, cũng không biết có nghe lọt tai không. Cố Dao Tri cũng chỉ có thể giải thích tới đây thôi, nếu còn tiếp tục nữa thì anh có thể phát hiện ra cô đang mất tự nhiên.
Vừa hay bắt gặp ánh mắt tài xế Tiểu Lưu đang lén nhìn ra bên ngoài, sau đó cô lập tức nhắc nhở: “Ở đây đậu xe lâu quá không ổn lắm, anh mau đi đi, tài xế còn đang đợi kìa.”
Lúc này Bùi Trì chỉ đành chậm rãi đứng thẳng dậy, bước chân đi vào trong xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
…
Cố Dao Tri ở siêu thị gần đó mua ít trái cây rồi bước vào tiểu khu, đi về phía toà chung cư đơn của giáo viên.
Cô thất thần đưa tay lên sờ hai bên gò má hơi nóng của mình.
Cô bỗng thở dài.
Không biết vừa rồi Bùi Trì có phát hiện mặt cô trở nên đỏ không nữa. Anh sẽ không nghĩ nhiều đâu nhỉ? Dù sao thì cô cũng rất ít khi để lộ vẻ mặt này của mình.
Cố Dao Tri mím môi.
Nhưng mà trời nóng như vậy, mặt hơi đỏ cũng không nói lên điều gì cả.
Sau khi vào được toà chung cư đơn, Cố Dao Tri điều chỉnh cảm xúc của mình rồi ấn nút thang máy để lên lầu.
Dì Hứa biết hôm nay cô sẽ tới nên sau khi gõ cửa hai tiếng thì rất nhanh cánh cửa đã được mở ra, sau đó nhiệt tình chào đón cô vào nhà, nói thầy đã đợi cô từ sáng sớm rồi.
Cố Dao Tri đưa trái cây qua, cong môi nói: “Sáng nay cháu dậy hơi muộn, để thầy phải đợi rồi.”
Dì Hứa cười: “Thầy cháu đang ở nhà dưỡng bệnh, buồn chán quá nên muốn tìm người trò chuyện thôi.”
Chung Hoài Lễ ở phòng khách nghe vậy, cười ha hả phàn nàn: “Hừ, Dì Hứa của em trông thầy kỹ lắm, nghe được vài vở hí kịch là lại giục thầy mau lên giường nghỉ ngơi. Em nói thầy không chán sao được?”
Cố Dao Tri đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha: “Dì Hứa cũng muốn tốt cho thầy mà thôi, lần trước lúc em tới đây, thầy phải dựa vào tấm đệm lót lưng mới ngồi được đó.”
“Vẫn là Tiểu Tri hiểu chuyện hơn, còn có lương tâm hơn so với thầy của cháu.” Dì Hứa từ trong bếp bưng đĩa trái cây đi ra đặt trên bàn trà, sau đó quay đầu cười với Cố Dao Tri: “Dì đã chuẩn bị mấy món cháu thích rồi, hai thầy trò cứ trò chuyện trước đi, dì xuống bếp dọn dẹp chút.”
Cố Dao Trì cười: “Dì Hứa, làm phiền dì quá ạ.”
“Không sao cả.”
Đợi đến khi dì Hứa rời khỏi phòng khách, Cố Dao Tri nhìn Chung Hoài Lễ đang nhàn nhã thưởng thức trà, cảm giác giữa thầy và dì Hứa có gì đó rất khác.
Chung Hoài Lễ làm như không thấy ánh mắt của cô, ông buông tách trà xuống,
đẩy đẩy cặp kính nói: “Nào để thầy xem xem tranh của em đi.”
Nghe vậy, Cố Dao Tri không nói gì, từ trong túi lấy chiếc máy tính bảng ra, mở tệp tin điện tử ra.
Ngón tay Chung Hoài Lễ lướt qua từng bức tranh, thưởng thức tường tận, trên mặt toả ra sự vui vẻ: “Không tệ, trong một giới hạn thời gian nhất định hoàn thành nhiều bức tranh đến vậy, với lại trình độ hội hoạ và sức sáng tạo cũng không giống nhau, đúng là không dễ dàng.”
“Quan trọng là trong tranh của em có cốt truyện, đó là linh khí của một hoạ sĩ.”
Chung Hoài Lễ lướt qua bức tranh khác hỏi: “Có đặt tên cho bức tranh này chưa?”
Ánh mắt Cố Dao Tri dừng ở bầu trời sao trong bức tranh, cô gật đầu: “Dạ, đặt rồi ạ.”
Trước khi vẽ thì đã có tên rồi.
“Tên là ‘Tảng Sáng’ ạ.” Cô đáp.
“Vậy bức này thì sao?”
Cố Dao Tri khẽ chớp mí mắt: “Hạ Tan ạ.”
Chung Hoài Lễ nhìn cây long não trong tranh giữa trời hè, suy tư nói: “Cả hai bức tranh của em đều có loại cảm giác hoài niệm, hơn nữa còn rất mạnh liệt.”
Vừa nói xong, Chung Hoài Lễ ngẩng đầu: “Thầy xem có đúng không?”
Ánh mắt Cố Dao Tri hơi khựng lại, nhẹ nhàng đáp: “Đúng ạ.”
Chung Hoài Lễ: “Thế mới nói, cảm xúc chính là linh hồn của người hoạ sĩ. Cảm xúc được bộc lộ xuất phát từ trong tim nhất định sẽ cảm hóa tới mọi người. Thầy kiến nghị em nên để hai bức tranh này ở phòng triển lãm chính, chắc chắn sẽ gặp được người thưởng thức nó.”
Cố Dao Tri do dự trong chốc lát, mới nói: “Thầy ạ, em không muốn bán hai bức này đâu.”
Chung Hoài Lễ như hiểu rõ mà cười lên: “Trong đây là câu chuyện của chính bản thân em à?”
Cô gật đầu.
Yên lặng vài giây.
“Nếu không trưng bày thì tiếc thật đấy.” Chung Hoài Lễ nói: “Nhưng với hoạ sĩ mà nói thì có một vài bức tranh cũng có thể chỉ bán cho mỗi mình họ, không nỡ bán thì thôi không bán nữa.”
Nghe thế, Cố Dao Tri cong môi: “Dạ, em biết rồi.”
Đến buổi trưa, dì Hứa làm cả một bàn đầy món ăn, hiếm khi mới có dịp bà ấy nhớ rõ cô thích ăn gì, hơn nửa bàn đều là món cay.
Trên bàn ăn, dì Hứa vẫn như mọi khi, nói cô ốm quá nên liên tục gắp thức ăn cho cô không ngừng. Ăn xong bữa cơm, Chung Hoài Lễ không thể ngồi lâu được, còn phải nghỉ ngơi nên cô cũng không nán lại lâu.
Sau khi quay về, Cố Dao Tri vào phòng tranh, đem những tiêu đề của bức tranh mà hôm nay cùng thầy thảo luận, cùng với tệp tin điện tử làm thành một tệp tin gửi qua Wechat cho Chu Hạ để làm tài liệu cho công tác tuyên truyền sau này.
Sau khi cô trở về phòng vào buổi tối, ngồi trên tấm thảm cạnh mép giường lướt điện thoại một lúc, thấy bài đăng mỹ thực mà Lâm Thi Thiến đăng trên vòng bạn bè.
Cố Dao Tri ấn nút thích.
Sau đó cô nhấp vào vòng bạn bè của Lâm Thi Thiến tuỳ tiện xem một lúc, nhìn thấy một tấm hình được đăng hai ngày trước, chụp buổi tiệc trà chiều của công ty. Sau đó cô chú ý tới một góc của tấm hình, ở phía xa xa phòng trà có một bóng dáng quen thuộc.
Chỉ lộ ra một bên bờ vai và chút tóc nhưng Cố Dao Tri cũng nhận ra được đó là Bùi Trì.
Chợt cô nghĩ đến điều gì đó, cô thoát khỏi Wechat, ấn vào bản đồ và tra xét khoảng cách giữa tổng công ty và toà chung cư của Bùi Trì.
Cũng khá gần.
Cố Dao Tri vốn còn cho rằng bởi vì đường về nhà khá xa nên mới phải ở đây, thì ra không phải vì nguyên nhân này.
Lại tiếp tục lướt xem tin tức một lúc, thấy thời gian không còn sớm nữa, cô đặt điện thoại xuống đi tắm rửa. Sau khi xong cô sấy khô tóc, xuống lầu hâm nóng ly sửa định uống xong sẽ đi ngủ.
Bước vào trong phòng bếp, lấy hộp sữa từ trong tủ lạnh đổ vào nồi, đến khi sữa trắng trong nồi nổi bọt trắng nhỏ thì cô mới tắt bếp điện tử.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng mở cửa, Cố Dao Tri xoay người thì thấy Bùi Trì bước vào. Anh thay đôi dép lê, đi vào phòng khách thấy bóng dáng của cô thì bước chân hơi khựng lại.
Sau đó đi vào trong phòng bếp.
Thấy cô đang hâm nóng sữa thì hỏi: “Lại không ngủ được sao?”
Cố Dao Tri lắc đầu: “Đâu có, chỉ muốn uống thôi.”
“Anh muốn không? Em hâm một ly cho anh.” Cô hỏi.
Cố Dao Tri vừa mới tắm rửa xong, gò má hai cần cổ trắng nõn, còn hơi hồng hồng, dưới ánh đèn trắng sáng có cảm giác thật xinh đẹp.
Ánh mắt Bùi Trì hơi dừng lại trên khuôn mặt cô một lúc: “Không cần, em cứ uống đi.”
Tiếp đó, anh lấy chai nước khoáng từ trong tủ lạnh, vặn mở nắp chai, uống vài ngụm.
Cố Dao Tri đổ sữa vào trong một chiếc ly, cô thổi thổi nó, cô hớp một ngụm nhỏ, nhìn người đàn ông bên cạnh, nhớ đến chuyện trước đó, cô hỏi: “Phải rồi, công ty của anh hình như cách chỗ này hơi xa. Ở đây chẳng lẽ không bất tiện sao?“
Bùi Trì tuỳ ý đáp: “Hết cách rồi, lầu trên quá ồn.”
Thì ra nguyên nhân đến từ hàng xóm.
Nhưng mà trước kia nghe Hứa Hạo Thiên nói căn chung cư đó của Bùi Trì là căn chung cư cao cấp, dựa theo cấp bậc đó thì điều kiện cư trú về mọi mặt hẳn là không tệ.
Cô tò mò hỏi: “Căn phòng đó của anh không phải rất mắc sao? Cách âm tệ đến vậy sao?”
“Ừm.”
“Lầu trên đang sửa sang lại sao?” Cố Dao Tri suy nghĩ một lúc rồi lại nói tiếp:
“Buổi tối không được phép sửa sang gì, nếu là trận cãi vã bình thường cũng không đến nỗi ồn cỡ đó đi?”
“Thính giác của anh rất tốt.”
“Cũng không đến mức quá ồn đi.”
Lời này nói xong, bàn tay cầm chai nước của Bùi Trì không hề di chuyển, anh quay đầu, chậm rãi liếc mắt nhìn cô: “Đến nỗi đó.”
Sau đó anh dựa nửa người vào quầy bếp, trên miệng thốt ra vài chữ: “Tiếng kêu quá lớn.”
“Vật nuôi?”
“Không phải.”
Cố Dao Tri nhìn người đàn ông, mắt chớp chớp, phản ứng chậm lại vài nhịp mới hiểu được câu nói của anh, sau đó trong đầu bùng nổ luồng khí nóng, không nói nên lời.
Bùi Trì đánh giá vẻ mặt lúc này của cô, khoé môi từ từ nhếch lên, cười xấu xa hỏi: “Còn hỏi nữa không?”
Giọng nói của anh trầm thấp, giọng điệu chậm rãi lười biếng: “Anh sẽ nói em nghe hết.”
“…”
Ẩn ý trong lời nói của anh quá rõ ràng, Cố Dao Tri cảm nhận được có luồng không khí mập mờ đang dần lan tỏa ra khắp căn phòng bởi câu nói này.
Cô cúi đầu uống ngụm sữa, không dám nhìn anh, ho nhẹ một tiếng rồi nói:
“Không cần đâu, như vậy thì thật sự… Có hơi ồn.”
Cô nhanh chóng uống hết ly sữa, rửa sạch sẽ rồi úp ngược chiếc ly xuống cái khay, sau đó đi ra khỏi phòng bếp: “Vậy em lên lầu ngủ đây, ngủ ngon.”
Vừa lướt qua người Bùi Trì thì cánh tay cô bị anh tóm lấy, hơi kéo giật về sau, giọng nói của người đàn ông từ đỉnh đầu vang lên: “Sáng mai công ty có cuộc họp, liên quan đến triển lãm cần em tham gia.”
Nghe thấy là việc của triển lãm thì cảm giác mất tự nhiên vơi đi chút, cô ngẩng đầu hỏi: “Cần em đến lúc mấy giờ?”
Bùi Trì: “Sáng mai đi chung với anh.”
“Ừm, được.”
Bùi Trì lại liếc mắt nhìn cô, buông cánh tay cô ra, hời hợt nói: “Đi ngủ đi.”
…
Cố Dao Tri lên lầu, đánh răng rửa mặt lên giường đi ngủ.
Sau khi nhắm mắt, lại nhớ đến nội dung đoạn trò chuyện dưới phòng bếp ban nãy, cô đột nhiên lấy chăn che mặt.
Không có việc gì cô hỏi nhiều thế làm chi.
Ôi.
Bị chăn che đến oi bức, Cố Dao Tri lại kéo chăn ra, nằm một lúc thì cơn buồn ngủ từ từ kéo tới.
Lại là một đêm ngủ ngon giấc.
Lúc sáng thức dậy, vừa mới ngồi dậy thì chuông điện thoại ở đầu giường vang lên, cô duỗi tay qua lấy điện thoại thì thấy là dì Khương Nhan gọi tới, cô nhanh chóng ấn nút nhận điện thoại.
Giọng điệu của Khương Nhan gấp gáp: “Khoảng thời gian này bà ngoại cháu gọi nhưng dì không để ý, hôm qua thực sự quá phiền nên dì mới nghe máy, mới biết khoảng thời gian trước cháu tình cờ gặp bà ta rồi? Cháu có bị bà ta ức hiếp không thế?”
Điện thoại đầu dây bên kia lúc này mới rạng sáng, Cố Dao Tri còn tưởng rằng bệnh tình của Khương Tình Vân không ổn định, nghe bà ấy nói thế, cô thở phào nhẹ nhõm: “Không có ạ, dì nhỏ yên tâm ạ, cháu không để ý đến bọn họ đâu.”
Nói xong cô lại hỏi: “Mẹ cháu có biết chuyện này không?”
Khương Nhan: “Không biết, mấy cuộc điện thoại bà ngoại cháu gọi đến đều là dì lén nghe sau lưng mẹ cháu.”
Nói xong, Khương Nhan đột nhiên xì mũi: “Bà ngoại cháu thật sự không xứng làm mẹ, bà ta có từng nói với cháu chưa? Để mẹ cháu tái hôn với Cố Bình Kỳ ấy?”
Cố Dao Tri ‘Ừm’ một tiếng.
Khương Nhan: “Sao bà ta còn mặt mũi mà dám nói với cháu.”
Nghe giọng điệu giận dữ của Khương Nhan, Cố Dao Tri bình tĩnh nói: “Mặc kệ bà ta thế nào, cháu cũng sẽ không đồng ý.”
Đầu dây bên kia thở phào một hơi, yên tĩnh một hồi, lúc Khương Nhan lên tiếng lần nữa thì giọng điệu dịu dàng hơn nhiều: “Đúng rồi Tri Tri, bà ngoại cháu còn nói cháu có bạn trai rồi?”
“Là thật sao? Cháu có bạn trai rồi?”
“Không có ạ.” Cố Dao Tri thấp giọng nói:
“Là một người bạn học của cháu.”
“À, bạn học à.” Lời nói của Khương Nhan lộ rõ vẻ thất vọng, sau lại cười cười nói: “Cũng đúng, Tri Tri chúng ta mà có bạn trai thì sao có thể để dì biết thông qua miệng của người khác được chứ.”
Cố Dao Tri ‘Ừm’ tiếng, giọng nói hơi ngập ngừng: “Nếu như có, cháu sẽ nói dì biết.”
Sau đó lại nói tới tình hình gần đây của mẹ cô. Sau khi cúp máy, nhớ lại hôm đó vô tình gặp được bà ngoại, hôm đó cô thật sự rất tức giận nhưng sau đó cô cũng không để trong lòng, duy nhất việc cô để trong lòng là…
Hôm đó Bùi Trì cũng có mặt ở đó.
Cô lại ngồi trên giường một lúc, nhớ tới hôm nay phải đi họp, cô không do dự mà xuống giường đi tắm rửa.
Ăn sáng xong, đang chuẩn bị ra khỏi nhà thì Bùi Trì phải nghe cuộc điện thoại bảo cô ra xe đợi trước.
Từ trong biệt thự bước ra, Cố Dao Tri đi ở ven đường, xe được tài xế Tiểu Lưu đậu ở bóng râm dưới cây cách đó không xa. Cô vừa muốn bước qua đó thì bỗng có người lên tiếng kêu cô.
“Tri Tri, bà tìm được cháu rồi.”
Cô quay qua nhìn, là Chu Quế Phương và Khương Đức Trung.
Chu Quế Phương đi đến kéo cánh tay cô: “Tri Tri, hôm đó cháu cũng không đưa địa chỉ cho bà, thật sự khiến bà tìm mỏi mòn.”
Cố Dao Tri ngơ ngác: “Sao hai người có thể tìm được chỗ này?”
Chu Quế Phương nói: “Bà nghĩ khi cháu quay về chắc chắn sẽ đi liên lạc với người thầy hoạ sĩ kia của cháu nên bà và ông đến phòng vẽ để tìm thầy giáo cháu.”
Cố Dao Tri nhíu mày.
“Kết quả thầy cháu không ở đó. Bà lại nhớ đến lúc học trung học cháu có một người bạn học rất thân, con bé tên Đường Nam đó. Bà biết con bé làm biên tập viên trong một nhà xuất bản lớn. Lúc cháu chưa về nước thì bà có vô tình gặp con bé một lần. Lúc bà đến nhà xuất bản tìm con bé thì vừa hay gặp được một chàng trai trẻ. Hỏi han một hồi mới biết đó là bạn trai của Đường Nam, kết quả bà vừa hỏi thì vừa hay thằng bé biết cháu ở đây.”
Khương Đức Trung nói tiếp, giọng nói hơi oán trách: “Cháu về nước cũng không nói với người nhà, ngay bạn cháu cũng biết cháu ở đâu, mà ông với bà cháu phải đi khắp nơi tìm người hỏi.”
Dường như sợ làm phật lòng Cố Dao Tri, Chu Quế Phương dùng khuỷu tay huých vào cái vào người Khương Đức Trung.
Cố Dao Tri nghe được hai từ người nhà thì cảm thấy rất buồn cười. Nhưng lúc này cô không muốn ở đây dây dưa với hai người họ: “Hai người có việc gì?”
Bà ngoại liếc nhìn phía sau cô: “Tri Tri à, căn biệt thự này là cháu ở nhờ của bạn sao? Có phải là thằng nhóc đi cùng với cháu lần trước phải không?”
“Không có gì thì cháu đi đây.”
“Có việc… Có việc.” Chu Quế Phương vội kéo lấy cô, thở dài: “Ôi, chả là cậu cháu gần đây gặp chút phiền phức. Ở bên ngoài ăn nhậu rồi đánh người ta đến nhập viện. Đối phương muốn được bồi thường năm mươi nghìn thì mới không kiện cậu cháu.”
“Cho nên, bà ngoại muốn mượn cháu năm mươi nghìn tệ. Nếu như cháu không có thì có thể mượn của bạn…”
“Cháu có.” Cố Dao Tri không nhìn bà ta, thái độ kiên quyết nói: “Nhưng không cho mượn.”
Chu Quế Phương nghe vậy, sắc mặt tức khắc thay đổi: “Cháu không cho mượn, cậu cháu phải đi tù đó. Ngồi tù khổ cực như vậy, cậu cháu sao mà chịu được.”
Cố Dao Tri giọng điệu lạnh nhạt lại bình tĩnh nói: “Chịu không được cũng phải chịu. Đánh người ta thì phải tự mình chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình, ông bà dạy dỗ cậu không tốt thì để đó cho pháp luật dạy.”
Khương Đức Trung tức giận nói: “Sao cháu càng lớn càng không biết phép tắc vậy. Sao đến bây giờ vẫn nói chuyện như thế với ông bà?”
Cố Dao Tri xem như không nghe thấy lời trách móc này, lạnh nhạt nói: “Đúng rồi, có lẽ lần trước sau chưa nói rõ, cháu nói mẹ cháu sẽ không giúp nuôi nấng con trai của hai người đâu.”
Cô nhìn Chu Quế Phương một lượt: “Cháu cũng không.”
Cố Dao Tri nhấc chân bước đi thì lúc này Bùi Trì từ sau đi tới.
Chu Quế Phương vừa thấy thì lập tức nhận ra anh, như bắt được cây rụng tiền*, vội vàng tiếp cận: “Bạn trai Tri Tri à, cháu còn nhớ bà không? Bà là bà ngoại của Tri Tri.”
Cây rụng tiền*: nghĩa là khi lắc xây sẽ rơi/ rụng rất nhiều tiền xuống, được ví như vật hoặc người có thể giúp kiếm nhiều tiền.
Bùi Trì hạ mí mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, chưa kịp phản ứng thì Cố Dao Tri đã nhanh chóng đi tới chặn trước người Bùi Trì. Sự yên tĩnh trước đó hoàn toàn biến mất, tình hình trở nên căng thẳng hơn: “Anh ấy không phải bạn trai cháu, bà đừng làm phiền anh ấy.”
“Không phải bạn trai, cũng là bạn bè mà.” Chu Quế Phương nói xong, nhìn Bùi Trì: “Chuyện là vậy nè cháu, chúng ta có chút chuyện muốn mượn Tri Tri ít tiền nhưng nó nói không có nên bà muốn tìm cháu giúp.”
Cố Dao Tri thấy cố sắp không khống chế nỗi cảm xúc của mình, cũng không thể bình tĩnh được. Việc có thể làm lúc này là để Bùi Trì nhanh chóng rời khỏi chỗ này, cô không đắn đo kéo lấy cánh tay của Bùi Trì: “Anh lên xe trước đi, việc này không cần anh lo.”
Cô kéo anh đi về phía xe, mới nhấc chân đi được một bước thì cánh tay cô bị kéo ngược lại.
Bùi Trì hơi ngừng lại, kéo cô về bên cạnh, cúi đầu hỏi: “Em không có hay là không muốn cho mượn?”
Cố Dao Tri sững sờ, không ngờ tới anh sẽ hỏi như vậy, phản ứng lại mới nói: “Không muốn cho mượn.”
Anh hỏi tiếp: “Vậy em có muốn anh giúp không?”
Cố Dao Tri nhìn anh: “Không muốn.”
Bùi Trì nhìn hàng lông mi đang run rẩy của cô, ‘Ừm’ một tiếng.
Sau đó anh ngẩng đầu quay qua nhìn Chu Quế Phương, thái độ khách sáo lại nghiêm túc, nói rõ từng chữ: “Xin lỗi bà, cô ấy nói không muốn cháu giúp nên cháu sẽ không giúp đâu.”
Chu Quế Phương vì thái độ toát ra của người đàn ông mà nhất thời á khẩu không nói được gì, sau đó không chết tâm mà thử thương lượng: “Bà mượn không nhiều chỉ năm mươi nghìn tệ. Cháu nhiều tiền như vậy, chút này với cháu mà nói cũng không đáng bao nhiêu…”
“Hình như bà chưa nghe rõ.” Bùi Trì cắt ngang lời nói của bà ta: “Ý của cháu là, cô ấy nói không cho mượn thì một đồng cháu cũng sẽ không cho mượn.”
Anh từng chữ từng chữ một nói: “Cháu đều nghe theo cô ấy hết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...