Hoa hồng không tàn úa

[Vậy sao cô lại ôm tôi chặt như vậy?]
 
Bùi Trì nói xong, liếc nhìn chiếc xe bên ven đường, lại nói: "Thay vì lãng phí thời gian với tôi, không bằng nghĩ biện pháp khác."
 
Tài xế Tiểu Lưu bước xuống xe và đi qua đây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Ở đây bắt taxi không dễ, tôi sẽ bảo tài xế đưa hai người đi, hoặc nếu muốn thì có thể tự mình đi." Bùi Trì giọng điệu bình tĩnh: "Tùy hai người."
 
Chu Quế Phương nghe xong, cau mày rối rắm vài giây, sau đó vung tay, quay người không nói một lời kéo Khương Đức Trung cùng tài xế lên xe.
 
Đợi xe rời đi.
 
Cố Dao Tri thở ra một hơi, phát hiện cổ tay vẫn bị anh nắm, cô chậm rãi rút ra, mím môi: "Xin lỗi, làm mất thời gian của anh, bây giờ tôi đặt xe."
 
Cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhanh chóng mở ứng dụng gọi xe.
 
Bùi Trì cụp mắt, nhìn cái đầu đang cúi xuống của cô, có thể cảm giác được sau khi ông bà ngoại cô rời đi, tâm trạng của cô vẫn chưa bình tĩnh lại.
 
Cũng không có dấu hiệu thả lỏng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay cả lời xin lỗi cũng mang theo sự thận trọng.
 
Im lặng trong vài giây.
 
Bùi Trì giơ tay ngăn cản động tác của cô: "Đón xe quá chậm, cô ở chỗ này đợi tôi."
 
Nói xong, anh xoay người đi về phía sau.
 
2 phút sau.
 
Cố Dao Tri thấy Bùi Trì lái một chiếc mô tô màu xanh ốc bươu từ trong gara của biệt thự. Đây là chiếc xe mà anh từng cưỡi trong cuộc đua hồi cấp 3, cô vẫn nhớ rõ màu sắc của từng đường nét trên xe.
 
Bùi Trì lái xe đến trước mặt cô, phanh gấp, tiếp đất bằng một chân, ném cho cô một chiếc mũ bảo hiểm màu trắng.
 
Cố Dao Tri bắt lấy theo bản năng, cầm chiếc mũ bảo hiểm ngơ ngác nhìn.
 
Bùi Trì đội mũ bảo hiểm, liếc nhìn cô: "Ngây người ra đó làm gì, lên xe."
 
Nghe vậy, Cố Dao Tri cởi nút áo, đội mũ bảo hiểm, đi tới rồi đặt tay lên vai Bùi Trì ngồi lên xe.
 
Sau đó, cô đang cân nhắc xem nên khoác vai hay ôm eo anh.
 
Vịn vào vai sẽ ảnh hưởng đến việc lái xe, Cố Dao Tri do dự một giây, quyết định nắm lấy tay vịn phía sau.
 
Tay vừa buông ra, giọng nói của Bùi Trì từ phía trước truyền đến: "Ôm tôi."
 
"..."
 

Bàn tay dừng lại giữa không trung của Cố Dao Tri di chuyển xuống dưới.
 
Sau đó vòng qua eo của người đàn ông.
 
Anh lái không nhanh, hơn nữa có anh che chắn, Cố Dao Tri ngồi phía sau anh, gió thoảng qua tai, hơi lạnh nhưng cũng rất thoải mái.
 
Còn xen lẫn mùi hương như có như không từ người anh.
 
Sau khi rời khỏi khu biệt thự, đi được một đoạn đường, Cố Dao Tri không biết rõ tuyến đường nhưng lại cảm thấy khung cảnh lướt qua trước mắt có chút quen thuộc.
 
Cho đến khi xe tiến vào đoạn đường cao tốc, hai bên đường không còn nhìn thấy hàng cây xanh tốt, gió biển nhè nhẹ thổi qua, nồng đậm hương vị mùa hè.
 
Nhìn ra xa là nơi giao nhau của trời và biển, mặt biển xanh nhạt, gợn sóng lăn tăn, ánh mặt trời dệt một chiếc áo màu vàng nhạt trên mặt biển.
 
Cô nhận ra con đường ven biển.
 
Trong chớp mắt, hình ảnh trước mắt trùng khớp với địa điểm mà cô đã từng nhớ tới vô số lần trong trí nhớ, vượt qua dòng chảy thời gian, lần nữa hiện về trong đầu.
 

 
Kỳ nghỉ hè năm lớp 12, kết thúc lớp học nghệ thuật vào buổi trưa và về nhà như thường lệ. Nhưng hôm đó thì khác, cô định lát nữa sẽ đi xem cuộc đua mô tô của Bùi Trì.
 
Anh rất coi trọng cuộc đua này, dành cả tháng để tập luyện ngoài đường đua. Vài ngày trước cuộc đua, mỗi ngày Bùi Trì đều nhắc nhở cô phải nhớ đến xem.
 
Thiếu niên kiêu ngạo lại tự tin.
 
Luôn nói rằng không được bỏ lỡ khoảnh khắc vinh quang khi anh giành được vị trí đầu tiên.
 
Hôm đó trời rất nóng, vẫn còn nhiều thời gian, nhưng Cố Dao Tri vô thức bước nhanh hơn một chút, trên trán tiết ra một tầng mồ hôi mỏng.
 
Trước khi về đến nhà, cô nhận được một tin nhắn từ Bùi Trì.
 
[Chỉ còn chưa đầy hai giờ nữa là em sẽ được chứng kiến ​​chức vô địch đầu tiên của anh.]
 
Ánh mặt trời chói mắt, Cố Dao Tri nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên màn hình, cong môi cười.
 
[Biết rồi.]
 
Cố Dao Tri cất điện thoại, nghĩ xem về nhà nên thay váy nào.
 
Đến cửa nhà, cô mở cửa vào nhà, thay dép lê ở cửa ra vào rồi đi về phía phòng ngủ.
 
Khi đi ngang qua phòng khách, bước chân khựng lại.
 
Sàn nhà trong phòng khách lộn xộn, mảnh vỡ của bình hoa nằm rải rác ở khắp nơi, gối sofa cũng bị ném trên mặt đất, còn có báo và tạp chí bị xé nát.
 
Chỉ mất vài giây.
 
Cố Dao Tri đã nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
 

Tay cô run rẩy, chạy nhanh vào phòng của Khương Tình Vân, cửa đang đóng, cô vặn nắm đấm hai lần mới mở được cửa.
 
Trong phòng chỉ có một mình Khương Tình Vân.
 
Bà đang ngồi trên giường, vết thương trên mặt đã được xử lý xong, bà đang bôi thuốc lên mu bàn tay, vết thương sưng đỏ khiến người ta choáng váng.
 
Vì lý do công việc, Cố Bình Kỳ vẫn luôn làm việc ở nơi khác, hai năm nay rất ít khi về nhà. Lần trở về gần nhất ông cũng không động tay chân với Khương Tình Vân, bởi vì ngày hôm đó ông có đồng nghiệp đến nhà làm khách, Cố Bình Kỳ giả vờ thành một người chồng tốt cả ngày.
 
Nhưng một khi trong nhà không có người ngoài, ông sẽ lộ ra nguyên hình.
 
Cố Dao Tri không biết ông đi đâu, cô chỉ lo lấy điện thoại trong túi ra muốn báo cảnh sát nhưng Khương Tình Vân đã giật lấy điện thoại.
 
Cố Dao Tri đã thảo luận trước với Khương Tình Vân, nếu Cố Bình Kỳ lại làm điều gì đó, họ sẽ gọi cho cảnh sát và cố gắng nhờ cảnh sát giúp đỡ.
 
Nhưng Khương Tình Vân không đồng ý.
 
Bà đã quen với việc nhẫn nhịn trong mọi việc, lại chịu ảnh hưởng tư tưởng cổ hủ của gia đình, cảm thấy không nên công khai chuyện xấu trong gia đình mình. Loại chuyện như thế này nếu để lọt ra ngoài bị hàng xóm biết được là một chuyện rất mất mặt.
 
Tương lai khi Cố Dao Tri lập gia đình sẽ bị nhà chồng coi thường.
 
Cố Dao Tri hoàn toàn không đồng ý với quan niệm này và cũng không hiểu.
 
Theo kiểu suy nghĩ này, hung thủ được ‘bảo vệ’.
 
Nhưng nạn nhân lại bị coi thường.
 
Cô thấy cực kỳ vô lý.
 
Nhưng thái độ của Khương Tình Vân lại cực kỳ cố chấp, cho dù Cố Dao Tri thuyết phục như thế nào cũng không thể thay đổi suy nghĩ của bà.
 
Và bà cũng không đồng ý ly hôn, lý do vẫn như vậy.
 
Mất mặt, không dễ nghe, thua kém người khác.
 
Cố Dao Tri biết rằng một phần lớn lý do của Khương Tình Vân là suy nghĩ cho cô, muốn duy trì một gia đình hoàn chỉnh và có vẻ hòa thuận cho cô.
 
Cô ngồi bên mép giường, giúp Khương Tình Vân băng bó vết thương và kìm lại tiếng nức nở cố gắng nói chuyện lại với mẹ cô. Cô thuyết phục bà không nên tiếp tục vì những định kiến đó, cũng không cần vì cô chịu đựng cuộc sống như thế này nữa.
 
Nhưng Khương Tình Vân hoàn toàn không có ý định giải quyết vấn đề này.
 
Nghe Cố Dao Tri nói xong, giọng điệu của bà rất bình tĩnh: "Tri Tri, cha con sẽ không quay lại trong thời gian ngắn nữa, chút thương tích này qua vài ngày là ổn thôi, không phải chuyện lớn gì đâu."
 
"Chỉ còn một năm nữa con sẽ thi đại học, chờ lên đại học sẽ không cần ở nhà. Sau này kết hôn cũng sẽ không thường xuyên trở về, không cần phải đối mặt với những thứ này nữa."
 
Cố Dao Tri nghẹn ngào, nước mắt nhịn đã lâu không kìm được, trong tiếng khóc mang theo vẻ tức giận: "Đây không phải là vấn đề mà con có phải đối mặt hay không, mà là con không muốn mẹ phải chịu đựng điều này thêm nữa!"
 
Khương Tình Vân: "Mẹ biết con lo lắng, nhưng có một số việc con còn nhỏ chưa thể hiểu được, mẹ làm như vậy đã là cách tốt nhất rồi."

 
Sau khi Khương Tình Vân nói xong, bà rời khỏi phòng. Cố Dao Tri ngồi ở bên giường một lúc lâu, sau đó cô đi vào phòng khách, cô cứng người đứng ở hành lang, nhìn Khương Tình Vân từng chút một thu dọn đống đổ vỡ trên mặt đất.
 
Khoảnh khắc đó cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
 
Giống như có một tảng đá đè lên ngực, nặng nề đến mức không thở nổi.
 
Cô thật sự không nhịn được, khi ra khỏi nhà, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô vừa đi vừa khóc bên vệ đường.
 
Cố gắng tìm cách trút bỏ những cảm xúc tiêu cực.
 
Nhưng lần đó rất khó khăn.
 
Cô đi một quãng đường dài không mục đích, vẫn cảm thấy không thể điều chỉnh tâm trạng như trước.
 
Cô lau nước mắt.
 
Đột nhiên, bước chân của cô dừng lại.
 
Cô thế mà quên mất buổi thi đấu của Bùi Trì.
 
Cố Dao Tri vội vàng mở điện thoại xem giờ nhưng mới nhớ ra mình không mang theo điện thoại, cô nhìn xung quanh rồi chạy đến một ngã tư hy vọng bắt được một chiếc xe.
 
Con đường này rất ít xe, cô biết rõ địa điểm tổ chức thi đấu nên chỉ có thể chạy ven đường, vừa chạy vừa chặn xe.
 
Cô chạy một đoạn đường, đột nhiên có tiếng phanh gấp từ bên cạnh cô truyền đến.
 
Cố Dao Tri quay đầu lại và thấy Bùi Trì đã cởi mũ bảo hiểm và bước xuống từ một chiếc mô tô màu xanh ốc bươu.
 
"Này, Cố Dao Tri, xảy ra chuyện gì vậy?"
 
"Không phải đã nói sẽ đi xem anh thi đấu sao? Điện thoại cũng không nghe máy." Bùi Trì đi tới trước người cô: "Anh tìm em..."
 
Đối diện với ánh mắt của cô, giọng nói của thiếu niên đột nhiên dừng lại.
 
Cố Dao Tri sững sờ nhìn anh.
 
Mặc dù lúc này Bùi Trì không lộ ra chút cảm xúc nào, nhưng cô có thể đoán được anh hẳn là rất tức giận.
 
Cô cảm thấy rất có lỗi, giọng nói có chút khàn khàn nói: "Xin lỗi, em, vừa rồi em xảy ra chút chuyện nên quên mất, em không cố ý."
 
Cô như nghĩ tới cái gì, mím môi: "Anh thi đấu thế nào rồi? Thắng..."
 
Lời còn chưa dứt, Bùi Trì đột nhiên cúi người ngang tầm mắt cô, bình tĩnh nhìn đôi mắt đỏ bừng của cô, khẽ hỏi: "Sao em lại khóc?"
 
Cố Dao Tri mấp máy môi.
 
Sau đó nhỏ giọng nói: "... Em cãi nhau với gia đình."
 
Cùng lúc đó, cô chú ý đến huy chương vô địch màu vàng trên ngực Bùi Trì: "Chúc mừng anh, lấy được chức vô địch."
 
Bùi Trì không đáp lại những lời này, nhìn cô không chớp mắt: "Còn khó chịu không?"
 
Cô ngước mắt lên và bắt gặp khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên.
 
Hôm nay anh đã thắng trận đấu, anh nên vui vẻ, tận hưởng niềm hạnh phúc này, Cố Dao Tri không muốn mang đến cho anh những cảm xúc tồi tệ.
 

Nhưng thực sự không thể ép buộc mình, không thể gượng cười và nói ra những câu như ‘không sao đâu’ hay ‘em ổn’.
 
Cô chỉ biết cúi đầu không nói gì.
 
Thấy cô như vậy, Bùi Trì đưa tay xoa xoa đầu cô, sau đó quay người chạy một mạch trên đường.
 
Khi quay lại, anh đưa cho cô một chai nước và một chiếc mũ bảo hiểm nhỏ trên tay.
 
Cố Dao Tri không để ý, cô khóc thật lâu, cổ họng khô khốc đến mức khó chịu, như bị lửa đốt. Sau khi nhận nước, cô nhấp một ngụm, uống đến khi hết nửa bình mới thấy đỡ hơn.
 
Bùi Trì ở trước mặt cô, tay cầm mũ bảo hiểm, yên lặng nhìn cô uống.
 
Khi cô uống xong, anh nhận lấy chai nước và đặt nó xuống đất.
 
Sau đó đội chiếc mũ bảo hiểm trong tay lên đầu cô, cài khóa, cong môi cười nói: "Đưa em đến một nơi."
 
Đó là lần đầu tiên Cố Dao Tri ngồi xe mô tô của Bùi Trì, cô ngồi sau anh, dùng ngón tay nắm góc áo anh.
 
Chú ý tới động tác của cô, Bùi Trì đột nhiên xoay người, nắm lấy cổ tay cô, để cô ôm eo mình, sau đó dùng ngón cái nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt.
 
Mặt mày mang theo nét cười: "Đây không phải là xe đạp, phải ôm chặt anh."
 
Trong giọng nói hạ xuống như mang theo ý tứ dỗ dành: "Nếu như em sợ hãi, anh sẽ đi chậm một chút, được không?"
 
Cố Dao Tri ngửi mùi hương trên người thiếu niên, nhìn đôi mắt đẹp của anh, gật gật đầu.
 
Ngày hôm đó, thiếu niên dẫn cô đi đón gió biển, giữa biển xanh và trời xanh, mọi tâm trạng tồi tệ được thổi bay.
 

 
Đi thẳng đến tầng dưới của công ty.
 
Cố Dao Tri xuống xe, cởi mũ bảo hiểm đặt lên yên sau.
 
Bùi Trì vẫn ngồi trên mô tô, một chân dài chống trên mặt đất, chiếc mũ bảo hiểm trong tay anh lắc lắc, quay đầu nhìn cô, anh đột nhiên hỏi: "Tôi lái xe quá nhanh, cô sợ sao?"
 
Cố Dao Tri hơi sững sờ: "Không..."
 
Bùi Trì hiện lên ý cười như có như không trong mắt: "Vậy sao cô lại ôm tôi chặt như vậy... Hửm?"
 
"..."
 
Vừa rồi trên đoạn đường cao tốc ven biển, Cố Dao Tri nhớ tới những chuyện trước kia, không kìm lòng được.
 
Thật sự ôm anh rất chặt.
 
Bùi Trì nhìn cô với vẻ dò xét, sau đó với vẻ mặt thoải mái, anh hỏi: "Cô rất quan tâm đến họ?"
 
"Cái gì?" Cố Dao Tri nhìn anh, nhận ra rằng anh đang nói Chu Quế Phương và Khương Đức Trung, cô im lặng, thành thật nói: "Không, tôi chỉ để ý rằng họ sẽ làm phiền anh."
 
Cô dừng lại và nói thêm: "Sẽ cảm thấy rất có lỗi."
 
"Vậy cô cảm thấy tôi kém hơn cô sao?"
 
Bùi Trì xuống xe đứng đối diện cô, giọng điệu bình thản lại ngạo mạn nhưng cũng có vài phần nghiêm túc: "Sợ bị bọn họ làm phiền?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận