Trans: Nàng fish.
Giang Nguyên bình tĩnh nhìn nàng, không nói không rằng.
Nữ nhân lấy làm khó hiểu, lúc rủ tầm mắt thì chợt nghĩ đến cái gì đó, nhưng nàng còn đang chần chừ thì đã nghe Giang Nguyên nói: “Vào đây đi.”
…
Trong nhà của Giang Nguyên chỉ có một cái giường.
Hắn ngồi lên cạnh giường, im lặng nhìn nàng tháo dây lưng…
Trong ánh đèn ảm đạm lờ mờ, da nàng hồng hào như ngọc, dáng người xinh đẹp, cổ tay hiện ra một nốt chu sa mê người, giống như châu báu.
Đôi mắt Giang Nguyên trở nên u ám, mùi mị hương quanh mũi càng nồng nặc.
Khắp người nàng, ngay cả mái tóc đang được xõa ra cũng mang theo vẻ quyển rũ, hút hồn.
Giang Nguyên kéo nàng vào trong lòng, bóp mạnh vào cổ nàng: “Rốt cuộc ngươi là ai?” Tại sao hết lần này tới lần khác….
Cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng quấn lấy hắn, miệng thốt ra tiếng ngâm khẽ, nũng nịu đến độ có thể nhỏ nước: “Đau…”
Giang Nguyên không thể nhịn nổi nữa, hô hấp trở nên nặng nề, hắn buông cổ nàng ra, đè nàng dưới thân mình, hôn mút và mơn trớn một cách tùy ý, vì hắn chưa trải sự đời nên không hề có cách thức, sờ soạng hoàn toàn dựa vào bản năng.
Cơ thể như bị bỏng.
Mồ hôi lăn dài.
Hắn nhất thời không thể hiểu, rốt cuộc khả năng bách độc bất xâm của hắn cũng không thể chống lại được mùi thơm lạ khắp người nàng sao?
Nữ nhân yêu kiều ngây ngốc nhìn hắn với cặp mắt mê ly, như mơ hồ, như mới lạ, cũng như vui sướng chờ mong.
Hắn hôn, nàng mặc hắn hôn; hắn vuốt ve, nàng mặc hắn sờ.
Môi lưỡi cận kề, móc quấn triền miên, sóng tình như lửa cháy bừng bừng.
Khoái cảm bực này khiến cho cả hai đều điên cuồng.
Ngoài cửa sổ là cuồng phong bão táp trời đất tối đen, trong phòng là mây mưa không nghỉ ấm áp ngạt ngào.
Cách quãng lại làm, làm hai lần ba lần, lần này kéo dài hơn lần trước, lần này ngọt ngào quấn quýt hơn lần trước.
Rạng sáng ngày hôm sau, mưa gió đã tạnh, sắc trời quang đãng.
Trong phòng ánh sáng thưa thớt, Giang Nguyên chống nửa người, nhẹ nhàng vỗ về nữ nhân đang say giấc trong lòng mình.
Nước da trắng nõn như ngọc của nàng phiếm hồng, khi sờ vào có cảm giác ấm áp mềm mại, thật sự là trắng nõn trắng nà giống như mỡ đặc.
“Nàng tên là gì?” Giang Nguyên hỏi.
Hắn đã không còn để ý nàng là ai nữa.
Dù trước đây nàng là ai thì tóm lại bây giờ đã là người của hắn.
Sau này, cũng sẽ chỉ là người của hắn.
Nàng ngoan ngoãn ngả vào ngực hắn, mở to đôi mắt quyến rũ trong veo, dịu dàng đáp: “Em tên là Hoa Đào.”
Giang Nguyên nhìn cặp mắt yêu mị quyến rũ đến cực kỳ của nàng, hạ giọng xuống ba phần: “Thật không?”
“Thật ạ.”
Nàng ngẩng đầu, cắn nhẹ cằm hắn, giọng nói dỗ dành: “Đầu thôn có một cây hoa đào rất lớn, đó chính là em.
Đông đi xuân đến, năm tháng đằng đẵng khô khan khiến em cảm thấy buồn tẻ và đau khổ, nên em muốn kết một đoạn nhân duyên với chàng, rồi cùng nhau vui vẻ đời này.”
Giang Nguyên nhìn nàng một lát rồi mới cúi đầu ngậm cánh môi của nàng, bàn tay tùy ý vân vê gò tuyết trắng đẫy đà, một câu nói mơ hồ mang theo sự tàn nhẫn được hắn thốt ra trong lúc thân mật: “Nếu nàng lừa ta, ta sẽ giết nàng.”
Mặt nàng đỏ ửng, chỉ cảm thấy khoái cảm ập đến một cách mãnh liệt, cả người như bốc lửa.
Đối với một yêu tinh lần đầu nếm trải chuyện này, đây thật sự là một loại giày vò đầy cám rỗ và khó kiềm chế.
Nàng thuận thế ôm chặt Giang Nguyên, khẽ rên rỉ: “Em không lừa chàng, em thích chàng…..ưm….”
Đêm tối điên cuồng, ban ngày phóng đãng.
Nam nhân động tình, nữ nhân tham lam.
Hai người không biết thỏa mãn mà không ngừng quấn quýt, khi mây tan mưa tạnh đã là hửng sáng hôm sau.
Giang Nguyên mở cửa sổ, không khí tươi mát sau cơn mưa lùa vào trong phòng, nữ nhân trên giường ưm một tiếng, cuộn tròn trong chăn ngủ tiếp.
Hắn nhìn nàng mà khóe miệng cong lên, cúi người nói bên tai nàng: “Ta lên trấn một chuyến, buổi trưa sẽ về.”
Giang Nguyên mò từ cái vại ở góc tường ra vài lượng bạc, sau khi rửa mặt chải đầu, ăn mặc chỉnh tề thì lên trấn.
Đồ vật của nữ tử như lược chải đầu gương đồng, chậu gỗ thùng tắm, đều được hắn mua đủ cả.
Về đến nhà, Hoa Đào của hắn vẫn đang ngủ nướng, hắn bèn đến nhà bếp, nấu một đĩa thịt heo rừng, hầm một con gà rừng và xào một đĩa nấm.
Cháo đậu nấu vừa thơm ngọt vừa mềm dẻo, nàng bị hương thơm của đồ ăn đánh thức, mềm nhũn tựa vào hắn và ngồi xuống cạnh bàn.
Nàng ăn nửa bát cháo, chỉ nếm một gắp thịt heo, nhưng con gà lại bị nàng ăn chén sạch, chỉ thừa lại xương.
Giang Nguyên chưa từng chung sống với nữ nhân, nhưng đã nghe quen tai nhìn quen mắt.
Hắn thấy láng giềng trong thôn, thê tử nhà này thì la lối om sòm, thê tử nhà kia thì khóc lóc ầm ĩ, nên hắn cho rằng nữ nhân thật rắc rối.
Nhưng Hoa Đào không hề rắc rối chút nào.
Lúc hắn ra ngoài, nàng ngoan ngoãn đợi hắn; lúc hắn ở nhà, nàng sẽ yên tĩnh ở bên hắn.
Nàng sẽ không lải nhải hay nói dông dài; sẽ không bẽn lẽn, ra vẻ ta đây; cũng sẽ không cáu kỉnh và buông thả làm bậy.
Phần lớn thời gian nàng đều mỉm cười và yên lặng nhìn hắn.
Chỉ lúc làm chuyện giường chiếu là nàng đặc biệt quấn người.
Nhưng hắn thích sự quấn quýt của nàng.
Song chuyện đó đúng là quen tay hay việc, ‘cách yêu’ của hai người càng ngày càng nhiều, mà nàng cũng chẳng hề thấy e lệ, mỗi lần đều hết sức phối hợp.
Giang Nguyên rất thích nàng, hắn không biết đây là tình yêu hay dục vọng, hắn chỉ cảm thấy cuộc sống như vậy có mùi vị riêng của nó.
Vì thế trong lòng hắn bắt đầu ấp ủ suy nghĩ độc chiếm, cũng bắt đầu tính toán dài lâu.
Mấy năm nay số tiền mà hắn tích góp được khiến người khác phải ngạc nhiên, chỉ là nó không có đất dụng võ, hôm nay đúng lúc hắn có hứng, bèn chi tiền mở rộng phòng ốc, xây tường viện.
Những viên gạch xanh ngói đen đầy khí thế, bức tường cao lớn trắng như tuyết, trong sân trồng cây nho, giàn leo đã dựng sẵn, chỉ đợi dây leo từ từ leo lên, năm tới sẽ rợp bóng mát.
Hắn mua một con gà mái và tầm mười quả trứng giống từ nhà Lưu đại nương, đem về nhà định ấp gà con.
Rồi trả thêm một ít tiền, coi như đền bù trước đây.
Hoa Đào thấy trứng gà thì vui mừng lắm, nhìn những quả trứng này giống như nhìn những con gà ăn mãi không hết vậy.
Bây giờ nàng đã có việc nhà để làm, mỗi ngày nàng đều chuyên tâm nuôi gà mái, chỉ mong nó có thể ấp thêm vài con gà.
Song, gà mái cũng không phụ kỳ vọng của nàng, nó ấp ra rất nhiều gà con lông tơ vàng óng, trông cực kỳ non nớt mềm mại.
Hoa Đào đặt gà con trong lòng bàn tay, nóng lòng muốn nuốt chửng một con với vẻ cực kỳ thích thú.
Nhưng, cuối cùng nàng vẫn không nỡ.
Nuốt gà con thì nó sẽ không còn nữa, nhưng nếu nàng nuôi nó, sau này sẽ có càng nhiều, càng nhiều, càng nhiều gà con hơn.
Nàng không ngốc.
….
Ban đêm, Giang Nguyên rong ruổi trên người nàng, nàng rên rỉ yêu kiều.
Đôi chân của nàng quấn chặt vòng eo gầy săn chắc của hắn, bàn tay nhỏ bé vịn vào lồng ngực cường tráng của hắn, mồ hôi của nam nhân nhỏ giọt trên cơ thể nàng, hơi thở nặng nề của hắn khiến cơ thể nàng càng mềm như không xương, nàng thở hổn hển cùng với thế tiến công xóc nảy lên xuống của hắn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...