Hồ Sơ Vụ Án Bí Ẩn


Tôi không yên lòng nên vừa tranh luận với cô ấy, tôi vừa chăm chú quan sát lối vào cũ kỹ này: “Aaa, nếu như cậu biến thành kẻ ngốc, thì tôi nhất định là người đầu tiên gọi điện cho bệnh viện tâm thần.”

Hầm trú ẩn được xây dựng dưới lòng đất 10 mét, độ sâu này vào thời điểm đó được coi là khá sâu.

Lối vào là một kết cấu bê tông nhô cao khoảng 1.5 mét, tuy nhiên nó đã sớm bị trường học rào kín bằng hàng rào sắt, có thể là vì để ngăn mấy đứa nhóc lớp dưới đi vào khám phá, sợ bọn chúng lạc đường hoặc là gặp phải nguy hiểm nào đó.

“Thật kỳ lạ.” Tôi nhíu mày, lấy tay lau hàng rào và nói với Tuyết Doanh: “Chẳng lẽ hầm trú ẩn mà bọn Cẩu Hùng nhắc tới không phải là ở đây?”

Tuyết Doanh lắc đầu, kiên quyết phủ nhận suy đoán của tôi: “Không đâu, gần đây cũng chỉ có một hầm trú ẩn này mà thôi.”

“Nhưng cậu xem.” Tôi đem rỉ sét ở trên tay tiến tới trước mắt cô ấy và nói: “Trên hàng rào đầy rỉ sét và mạng nhện, hơn nữa hàng rào sắt còn được khóa chặt bằng một ổ khóa lớn.”

Tôi nhấc cái khóa xích lên, cẩn thận kiểm tra qua một lần rồi nói: “Trên ổ khóa không có dấu vết bị người ta cạy mở, bên trong lỗ khóa cũng đầy gỉ đồng màu xanh, cho dù dùng đầu gối nghĩ cũng biết, nơi này đã rất nhiều năm chưa từng có người ra vào.”


Tuyết Doanh cảm thấy mơ hồ, cô ấy đau khổ nhớ lại, nói: “Rõ ràng Trương Văn đã từng nói với chúng tôi rằng cậu ta phát hiện thi thể của Áp Tử ở trong hầm trú ẩn, tôi nhớ hầm trú ẩn của trường học cũng chỉ có một lối ra vào như vậy.”

“Không đúng, nhất định là có vấn đề.”

Tôi không ngừng suy nghĩ, tôi trải sơ đồ mặt bằng hầm trú ẩn trên đất để nghiên cứu kỹ lưỡng.

Qua một khoảng thời gian rất lâu, tôi mới ngẩng đầu lên, không đầu không đuôi hỏi Tuyết Doanh: “Cậu còn nhớ lời của Trương Văn và Cẩu Hùng nói với chúng ta vào mấy ngày trước không? Họ nói họ phát hiện ra kho báu của nhà họ Trần ở công trường xây dựng phía bắc sân thể thao.

Này, mặc dù kho báu chưa chắc là có thật, nhưng đúng là đã tìm thấy một mộ huyệt lớn ở đó.”

Tuyết Doanh ngập ngừng hỏi: “Chuyện này có liên quan gì đến hầm trú ẩn?”

Tôi cười thần bí: “Chúng ta đi xem mộ huyệt đó một chút, chắc sẽ có phát hiện mới.”

Trên sơ đồ có vẽ hướng đi của hầm trú ẩn rất rõ ràng, nó kéo dài thẳng về phía Đông Nam.

Mà ngôi mộ huyệt và sân thể thao trường học cũng nằm về phía Đông Nam.

Lúc phát hiện ra điều này, trong đầu tôi chợt nảy ra một giả thiết.

Có lẽ mộ huyệt nằm ở phía trên một đoạn nào đó của hầm trú ẩn.

Lúc công trường đào móng, không chỉ có phần mộ kia bị đào tung, mà cả phần trần của hầm trú ẩn dưới hầm mộ cũng bị đào đến sập xuống, mở toang cả mộ huyệt và hầm trú ẩn.


Mà Cẩu Hùng và Trương Văn đã tiến vào trong hầm trú ẩn từ chỗ ngôi mộ đó và cũng tình cờ phát hiện ra thi thế của Áp Tử.

Ha ha, nếu như giả thiết này là đúng thì ít nhất có một phần nghi ngờ có thể được giải quyết dễ dàng rồi.

Với vô số nghi vấn không có lời giải đáp, dường như kẻ đáng thương nhà đã dột rồi còn gặp trời mưa, manh mối này như cọng rơm cứu mạng của tôi.

Trời rất tối, màn đêm u ám bao phủ toàn bộ công trường, lẳng lặng không một tiếng động.

Tôi và Tuyết Doanh đi vào trong sự yên tĩnh chết chóc này.

Chẳng biết tại sao im tôi đập nhanh một cách khó hiểu, tôi bật đèn pin lên nhìn kỹ xung quanh, khu ký túc xá sinh viên tương lai này đã làm xong phần móng và đang chuẩn bị đổ bê tông.

“Mộ huyệt chắc là là ở bên phải của công trường.” Tôi dùng ngón tay ra hiệu đã tìm được vị trí và bước nhanh tới.

Tuyết Doanh theo sát bên cạnh tôi và cô ấy một lần nữa kéo lấy tay tôi vì sợ hãi.

Đột nhiên nghe thấy cô ấy hét lên một tiếng “aaa” và ngơ ngác chỉ tay về phía trước mà không chịu di chuyển.


Tôi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trên mặt đất cách đó không xa có một cái hố to hình chữ nhật chứa đầy nước và rất sâu.

Cái hố đó giống như những gì Trương Văn miêu tả, nó dài khoảng hơn 5 mét và rộng hơn 3 mét.

Chỉ có điều nhìn trong bóng đêm lại làm cho người ta có cảm giác không rét mà run.

Không biết là cái hố sâu rộng bao nhiêu, mà nó giống như một miệng to đầy máu từ trong địa ngục chầm chậm bò lên, nó giương nanh múa vuốt, cười đầy ma quái không tiếng động, giống như đã chờ đợi hơn ngàn vạn năm, chỉ chờ chúng tôi đến gần và nuốt chửng.

Toàn thân tôi lạnh như băng đứng đơ người ở đó, chỉ cảm thấy Tuyết Doanh cầm tay tôi càng lúc càng chặt hơn.

Bầu không khí xung quanh chẳng biết từ lúc nào bắt đầu trở nên kỳ dị, những mảnh vụn của quan tài gỗ nằm rải rác trên mặt đất dường như có sinh mệnh, nó không ngừng tỏa ra hơi thở lạnh lẽo trong đêm hè.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận