Hồ Sơ Vụ Án Bí Ẩn


“Sơ đồ mặt bằng hầm trú ẩn là để phòng ngừa lúc chúng ta bị lạc đường.

Dây thừng, đèn pin, bình ắc quy, bật lửa là những vật dụng cần thiết để thắp sáng và vật phẩm thiết yếu.

Túi nhựa dùng để đựng thứ đào được.

Ngoài ra còn có vi khuẩn và những thứ kinh khủng trong hầm trú ẩn, lúc tiếp xúc chúng ta nhất định phải mang bao tay.”

Tuyết Doanh khó hiểu: “Còn nến sinh nhật thì sao? Cậu cần thứ đó làm gì?” Tuyết Doanh khó hiểu hỏi.
“Rất đơn giản, loại nến đó chứa rất nhiều Magiê (Mg), bất luận là cậu ném thể nào, thổi thế nào thì nó cũng không dễ dàng tắt, trừ phi cậu đặt nó trong hoàn cảnh thiếu khí oxy.

Tôi sợ rằng một số nơi trong hầm trú ẩn, vì ở trong tình trạng đóng kín quá lâu, sẽ tích tụ quá nhiều CO2 và khí độc, nên mang theo nó sẽ an toàn hơn.


Khi mở một số nơi kín, hãy ném nến vào và xem hàm lượng oxy trong không khí là bao nhiêu, sau đó suy nghĩ cho thật kỹ trước khi hành động.”

“Tôi phục rồi!” Tuyết Doanh cúi đầu thở dài nói: “Tiểu Da, có đôi khi tôi thật sự xúc động, muốn nhìn xem cậu rốt cuộc lớn lên trong môi trường nào? Tại sao cậu làm mọi việc đều có thể suy nghĩ một cách cẩn thận và toàn diện giống như một con cáo già xảo quyệt.”

“Xin lỗi, tính cách của tôi là bẩm sinh, không có nhân tố môi trường.” Tôi tức giận trợn mắt nhìn cô ấy: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”

Tuyết Doanh nhìn đồng hồ trên cổ tay: “9 giờ 45 phút, đúng lúc cũng là thời gian tắt đèn trong tòa nhà ký túc xá.”

“Nói cách khác, gần lối vào hầm trú ẩn gần như không có ai.” Tôi suy nghĩ về các nhân tố khác nhau, sau khi cảm thấy chỗ sơ hở trong kế hoạch của mình không lớn lắm, lúc này tôi mới nhẹ nhàng gõ một cái vào đầu của Tuyết Doanh và dặn dò cô ấy: “Sau khi xuống lầu, trước tiên cậu đi vào nhà vệ sinh nữ xem xem bên trong còn ai hay không, cậu nhất định phải xác nhận cho rõ ràng, nếu không tôi nhất định sẽ xong đời.”

Trong thế chiến thứ hai, bất luận là ở thành phố hay là nông thôn, tất cả các địa phương đều xây dựng hầm trú ẩn với số lượng lớn.

Đương nhiên, ngôi trường có lịch sử lâu đời mà chúng tôi theo học cũng không ngoại lệ, có đào một cái hầm trú ẩn nhưng đã bị bỏ hoang từ mấy chục năm trước.

Bãi đất trống trước cửa vào hầm trú ẩn kia, lại được sửa chữa thành nhà vệ sinh công cộng, mà cửa vào bị chèn ép một cách đáng thương ở phía sau nhà vệ sinh nữ.

Cho nên, nếu như muốn vào hầm trú ẩn, thì nhất định phải xuyên qua nhà vệ sinh nữ và đi vòng từ bên phải.

Điểm này là điểm phiền phức nhất.

Muốn một người đàn ông khỏe mạnh, tự tin và cao ngạo như tôi đi vào nhà vệ sinh nữ vốn đã rất căng thẳng về mặt tâm lý, điều sợ nhất chính là bị người khác bắt gặp.


Vậy chẳng phải tôi sẽ không được bình yên đến cuối cuộc đời này hay sao? Hình tượng mà tôi đã nỗ lực duy trì, càng giống như một dòng nước xuân vô tình bị cuốn trôi vào biển rộng.

Đến lúc đó chỉ sợ rằng ngay cả việc mua một miếng đậu hũ đập đầu tự tử cũng không kịp, tôi sẽ bị chết chìm bởi nước bọt của hơn 5000 người trong toàn trường.

Tuyết Doanh nhanh nhẹn đi vào nhà vệ sinh nữ, không bao lâu sau thì thò đầu ra và làm động tác tay ra hiệu cho tôi rằng mọi thứ đều ok.

Tôi hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm lần nữa, từ từ nhấc đôi chân run rẩy lên, thật không dễ dàng gì mới lấy được dũng khí đi vào cấm địa tuyệt đối của nam sinh này.

Đoạn miêu tả cảnh trong nhà vệ sinh nữ lúc này lướt qua không nhắc tới, quá mất mặt rồi.

(Thực ra thì hoàn toàn là do tôi sợ Tuyết Doanh mắng là biến thái, nên đành phải cố làm ra vẻ bình tĩnh, mắt nhìn thẳng, ngay cả vẻ mặt cưỡi ngựa xem hoa cũng không dám lộ ra.)

Mất thời gian hơn 30 giây dài đằng đẳng, trải qua sự đấu tranh nội tâm, tôi khó khăn lắm mới vượt qua quãng đường hơn 20 mét này, cũng coi như là thuận lợi đến được bãi đất trống phía sau nhà vệ sinh.


Tuyết Doanh vẫn luôn cười thầm trong lòng, nhưng khi nhìn thấy tôi đổ mồ hôi đầm đìa, cuối cùng cô ấy cũng không nhịn được nên cười ra thành tiếng: “Tiểu Dạ, cậu đoán xem Cẩu Hùng vẫn luôn cố gắng duy trì hình tượng người anh trai nghiêm túc của mình và tên tùy tùng Trương Văn của cậu ta, có thể đều có sở thích nhìn trộm hay không?”

Cô ấy vừa cười vừa giống như đang nghĩ đến điều gì đó, hỏi: “Nếu không thì làm sao bọn họ lại nghĩ tới đến việc chui vào hầm trú ẩn phía sau nhà vệ sinh nữ?”

Tôi bực mình gõ vào đầu của cô ấy một cái: “Đừng nói xấu người đã khuất.”

Tuyết Doanh sờ vào đầu của cô ấy và hờn dỗi nói: “Thật đáng ghét.

Không được phép đánh vào đầu người ta.

Nếu như cậu đánh tôi thành một kẻ ngốc, thì tôi bắt cậu phải cưới tôi và làm trâu làm ngựa cho tôi cả đời.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận