Hồ Sơ Vụ Án Bí Ẩn


“Anh ta hút thuốc thì ảnh hưởng gì đến cậu, cậu nhiều chuyện thế?” Tuyết Doanh nhìn anh ta một cái rồi khinh thường nói.

“Nhưng nhìn anh ta đang lo sợ gì đó, với lại “ông chú” kia cứ nhìn về phía phòng học này.” Tôi vừa suy nghĩ vừa xoa cằm rồi nói.

Người đàn ông kia có lẽ phát hiện tôi đang đánh giá anh ta, nên hốt hoảng vứt điếu thuốc còn đang cháy lên đống lá khô dưới gốc cây thông lá kim, rồi vội vàng đi mất.

“Tiêu rồi!” Tôi vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi phòng học xuống dưới lầu, vừa chạy vừa gọi Tuyết Doanh: “Mau nói mấy bạn nam mỗi người cầm một thùng nước mang đến gốc cây thông kia đi, hy vọng tàn thuốc đó đừng có dẫn đến hỏa hoạn!”

Vài phút sau, ngọn lửa “bùng” lên càng cháy càng to.

Cành cây thông lá kim bên trong chứa một lượng dầu rất lớn, lại thêm gió thổi, lửa càng ngày càng lớn.

Những cái cây xung quanh từng gốc một bị cuốn vào trận lửa lớn kia, mặc dù chúng tôi đổ nước không ngừng vào đó, nhưng chẳng thấy ngọn lửa giảm đi chút nào.

Khó khăn lắm mới đợi được xe cứu hỏa của Cục Phòng cháy chữa cháy đến, chúng tôi đang hoảng loạn vì ngọn lửa rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.


“Người thất đức kia là ai chứ?” Tôi bực mình nhíu mày hỏi.

Cẩu Hùng đứng bên cạnh nhìn về phía sân thể thao, nhỏ giọng nói: “Người đó tên là Chung Đạo, là con trai hiệu trưởng hiện nay của trường chúng ta.”

“Hả, cái người là nam chính trong truyền thuyết của trường học, kẻ đã cưỡng gian Lý Bình?”

Tuyết Doanh trợn mắt tức giận nói: “Cái thứ từ trong tù đi ra ngoài, hoàn toàn không cải tà quy chính, nhìn hành vi vừa rồi của anh ta là biết.

Người này đáng lý phải bị phán tù chung thân mới đúng, thả ra bên ngoài chỉ hại người khác.”

“Hừm? Hóa ra anh ta chính là Chung Đạo…” Tôi vừa xoa cằm vừa suy nghĩ, nhớ lại những tư liệu đã tích lũy về anh ta.

Người này thoạt nhìn là một kẻ nhát gan, yếu kém, sợ phiền phức, dường như không phù hợp với hình tượng trong truyền thuyết của trường, là một người tàn ác, quyết đoán và vô sỉ.

Chẳng lẽ bởi vì tù tội đã mài dũa tính cách và khí chất của anh ta?

Tôi vô ý ngẩng đầu nhìn thì thấy Cẩu Hùng nháy mắt kỳ quái với Trương Văn, sau đó vỗ mạnh lên vai tôi rồi nói: “Tiểu Dạ, dạo này cậu bận gì thế? Sau giờ học chẳng thấy cậu đâu, đi tìm cũng không thấy luôn.”

“Tôi đang ôn thi với Tuyết Doanh.” Tôi cảnh giác nói.

“Tiểu Dạ, tôi nói nhỏ với cậu chuyện này.” Trương Văn cũng lại gần, cậu ta lộ ra nụ cười nịnh nọt đặc trưng của mình, cẩn thận nhìn ngó xung quanh rồi nói: “Hôm qua tôi lại gần công trường đang thi công ở sân thể thao, phát hiện ra một chuyện thú vị.

Tối nay rảnh không? Chúng ta cùng nhau đến đó xem một chút.”

“Tôi không rảnh.” Nói nói như đinh đóng cột lắc đầu, nhóc con này, tôi chẳng tin cậu ta phát hiện được thứ gì hay ho.


Trương Văn vẫn chưa từ bỏ ý định lại kề sát vào tai tôi nói: “Nếu không đi chắc chắn cậu sẽ hối hận.

Còn vì sao lại thú vị thì 9 giờ tối nay, sau giờ tự học buổi tối, tôi, cậu, Cẩu Hùng và Tuyết Doanh bốn người chúng ta tập hợp dưới chân đình cổ.

Đến lúc đó chắc chắn cậu không thất vọng đâu!”

“Hừ, chắc chắn tôi sẽ không đi.” Nhìn thấy cậu ta lại bắt đầu khoe mẽ, tôi khó chịu muốn rời đi.

“Là *huyệt mộ, một cái huyệt mộ rất lớn!” Trương Văn hét lên một cách thần bí sau lưng tôi: “Cái huyệt mộ đó còn chưa có ai vào đâu, Tiểu Dạ, có lẽ bên trong còn có rất nhiều báu vật…”

*Huyệt mộ có thể được xem như một khu đất, nơi mà người ta đào lên để tiến hành việc chôn cất những người đã khuất.

Mẹ kiếp! Hai tên nhóc không hiểu ra sao này đúng là quái thai.

Tôi không phải một người mê tiền, nhưng mà tôi hiểu rõ một chuyện, đi chung với đám Trương Văn và Cẩu Hùng, chắc chắn không gặp chuyện gì tốt đẹp cả.

Trước đây không lâu chúng tôi chơi Đĩa Tiên, bằng chứng là chuyện bọn họ đã bỏ rơi tôi và Tuyết Doanh.

Chuyện kia đã cho tôi hiểu rõ bản tính của bọn họ một cách trọn vẹn.


Bọn họ rất ích kỷ, mặc kệ sống chết của người khác và rất nhát gan.

Mỗi lần muốn làm chuyện gì nguy hiểm, thì lại nghĩ đến nguyên tắc biển người, hy vọng có thể kéo nhiều người bị xui xẻo chung, muốn chết thì có người chôn cùng.

Mặc dù tôi không phải là người tốt, nhưng mà đối với mấy người bọn họ, chán ghét đến nỗi không nói nên lời.

Chẳng qua đêm hôm đó, tôi và Tuyết Doanh vẫn đến nơi đã hẹn.

“Cậu tin chuyện Trương Văn và Cẩu Hùng phát hiện bên trong huyệt mộ có báu vật à?” Tuyết Doanh khó hiểu khi tôi phát điên muốn đi cùng bọn họ.

Tôi nhìn đôi mắt to đen trắng rõ ràng của cô ấy rồi cười nói: “Cậu có tin bọn họ sẽ chủ động chia sẻ lợi ích đã đạt được cho chúng tà hay không?”

“Không tin.” Tuyết Doanh chẳng hề do dự mà lắc đầu luôn, rồi nghi ngờ hỏi: “Vậy sao cậu còn đến đó?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận