Hồ Sơ Vụ Án Bí Ẩn


“Cậu sao vậy?” Tôi thấy lạ nên hỏi.

“Cậu nghe đi, hình như có tiếng khóc của trẻ sơ sinh.” Cô ấy sợ hãi run bần bật.

Tôi vểnh hai lỗ tai cẩn thận nghe một lúc, chẳng phát hiện điều gì bất thường cả: “Ở đâu cơ? Tại sao tôi không nghe được?” Vừa dứt lời, bỗng nhiên có cảm giác lạnh lẽo từ sống lưng lên tận não.

Dần dần có một tiếng khóc nho nhỏ vang lên, càng ngày càng lớn, là tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh, là tiếng khóc đau đớn nỉ non!

m thanh the thé vang vọng quẩn quanh trong rừng cây chương, dường như cộng minh với từng gốc cây một.

Tiếng khóc khô khốc rít qua xuyên thấu, dù bịt lỗ tai lại vẫn có thể nghe được rất rõ, nó mang lại cho người ta cảm giác sợ hãi lạnh lẽo từ tận đáy lòng.

Trong lúc đang sợ hãi, lý trí chẳng thể giúp ích được gì.


Trong vô thức tôi đã từ trạng thái kinh ngạc và sợ hãi đã thanh tĩnh trở lại, tay trái nhấc cái túi quần áo lên, tay phải giữ chặt Tuyết Doanh, bằng tất cả sức lực chạy như điên ra khỏi rừng cây.

Tâm trí tôi rối bời, vừa chạy tôi vừa cố gắng áp chế sự sợ hãi, rồi vừa cố gắng lý giải hàng loạt câu hỏi đang diễn ra trong đầu.

*Một thoáng kinh hồng vừa nãy, tôi đã nhìn rõ thông tin trên tấm phù hiệu.

*Một thoáng kinh hồng, ý chỉ người hay sự vật, chỉ cần thoáng nhìn một cái thôi đã để lại trong lòng những ấn tượng mạnh mẽ, khó phai.

“Trường trung học số 1, hương Tuyết Tuyền, số thứ tự 62 lớp 12-3, Chu Kiếm.”

Nhìn thấy đúng là phù hiệu của học sinh nam lớp 12 của trường, tuy không biết anh ta là ai, nhưng mà có một điểm rất kỳ lạ: Tại sao trong đống quần áo của nữ sinh lại có phù hiệu của một nam sinh? Việc này có liên quan đến truyền thuyết thi thể trẻ sơ sinh ở trường hay không?

Tôi cảm thấy đã chạm đến một thứ gì đó, nhưng lại không cách nào hình dung ra nổi, để đưa ra một quy luật.

Tôi lờ mờ cảm thấy, cái truyền thuyết lưu truyền hơn 10 năm ở trường, dường như, cốt truyện bị bóp méo một chút…

“Tiểu Dạ, tôi tìm thấy rồi!”

Buổi chiều hôm sau ánh mặt trời rất đẹp, rực rỡ lóa mắt từ ngoài cửa sổ chiếu lên bàn học, khiến người ta uể oải muốn ngủ.

Tuyết Doanh chạy như bay vào phòng học, không để ý mồ hôi nhễ nhại trên trán, đặt một đống chứng cứ lên bàn của tôi trong sự phấn khích.

“Đây là gì vậy?” Tôi hững hờ lật vài trang ra xem rồi hỏi cô ấy.


Tuyết Doanh trừng mắt nhìn tôi một lúc: “Đây là tư liệu của học sinh mà người ta đã tân tân khổ khổ tìm ở phòng tư liệu của trường, tôi tra từ 10 đến 15 năm trước, học sinh lớp 12 tên Lý Bình tổng cộng có 7 người.”

“Cô gái nhỏ vẫn còn giận tôi đây mà…” Tôi dở khóc dở cười chầm chậm gõ lên mặt bàn, trầm giọng hỏi: “Vậy cậu có tra được Lý Bình trong truyền thuyết của trường học lớp nào hay không?”

“Chuyện này đơn giản mà?” Tuyết Doanh tức giận nói: “Chẳng phải nó đã được đề cập trong truyền thuyết của trường hay sao, hơn 10 năm trước…” Giọng cô ấy nhỏ dần, đang khó khăn nhớ lại một lúc, rồi dường như đã hiểu ra lớn tiếng nói: “Đúng rồi…! Trong truyền thuyết của trường có nói nữ sinh tên Lý Bình hơn 10 năm trước bị con trai hiệu trưởng cưỡng gian.

Lâu như vậy, chúng ta vẫn chưa biết cô ấy rốt cuộc thuộc niên khóa nào!”

“Kỳ thật, muốn biết Lý Bình trong truyền thuyết của trường niên khóa nào cũng không phải không được, chỉ cần kiểm tra hồ sơ học sinh đã tốt nghiệp của trường là được.

Có lẽ ở phòng số liệu sẽ có.” Tôi nhìn về bến trái xuống dưới lầu xuyên qua cửa sổ.

“Hồ sơ hướng đi của học sinh tốt nghiệp của trường? Là gì vậy?” Tuyết Doanh tò mò hỏi.

“Nó chỉ có một tác dụng đối với học sinh lớp 12 của mỗi trường, chính là ghi chép lại coi học sinh nào đậu những trường đại học danh tiếng nào, để xem xác suất trúng tuyển của mình là bao nhiêu phần trăm, cái này cũng được sử dụng để thiếp vàng lên mặt mỗi trường.


Trường học của chúng ta coi trọng lợi ích như thế, chắc chắn sẽ ghi chép tỉ mỉ chuyện này.

Đi dò hỏi xem từ 10 đến 20 năm trước tất cả những người tên Lý Bình đậu đại học nào, nếu người nào không có, vậy người đó là người mà chúng ta cần tìm.”

“Hóa ra còn có biện pháp này…” Tuyết Doanh ôm đầu kỳ quái nhìn tôi: “Tiểu Dạ, thật sự cậu chỉ mới 15 tuổi sao? Sao lại biết nhiều chuyện tôi chẳng thể nào tưởng tượng ra nổi…”

Phóng đại đến vậy à! Tôi chẳng nói với cô ấy, bèn chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Cậu có thấy *“ông chú” khoảng 30 tuổi đứng cạnh hồ sen không? Người đó đã đứng hút thuốc ở kia hơn một tiếng rồi!”

*Ojisan là từ đồng âm trong tiếng Trung của "Chú (おじさん, O.ji.sa.n)" trong tiếng Nhật.

Chỉ người đàn ông luộm thuộm ăn mặc lỗi thời.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận