Họ Là Những Người Bị Mất Đĩa Bay


Hôm đó, tôi ngồi uống café ở công viên với anh ta. Anh ta bâng quơ hỏi:
- Em cũng đeo nhẫn à.
Nhìn chiếc nhẫn rẻ tiền nơi ngón áp út của mình đã bạc màu, tôi tự hỏi mình đã đeo nó được bao lâu, và đeo nó từ khi nào:
- Chỗ làm của em phức tạp, đeo để tránh bị quấy rối thôi. Còn anh?

Nhìn chiếc nhẫn rẻ tiền nằm chễnh trệ nơi ngón áp út của anh ta, tôi thắc mắt:
- Để tránh phiền phức.
Nghe câu nói của anh, tôi cười thầm. đây chẳng phải là đôi nhẫn mà ngày xưa ngốc nghếch tôi mua tặng anh sao?
- Đeo chiếc nhẫn rẻ tiền như vậy, anh không thấy xấu hổ sao?

- Lỡ đeo rồi, giờ không tháo ra được.
Tôi khinh bỉ:
- Cắt đi là xong mà.
Anh quay qua nhìn tôi, trìu mến:
- Nhưng anh luyến tiếc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận