Hiệp Ước Bán Thân


Chương 12: Điệp Điệp
Từ sau việc giành ngọc vốn đã sớm bị tôi gạt ra khỏi não, Mạc Khởi Vũ không hiểu làm sao lại chuyển hẳn đến làng Thuận Bình sống. Hắn mua ngôi nhà đối diện khách trọ của Lâm Mặc, mở một cửa hàng bán cá.
Việc chuyển nhà, định cư tưởng chừng đơn giản vậy nhưng lại gây ra một cơn sóng lòng vô cùng to lớn. Chuyện là, từ sau khi Mạc Khởi Vũ chuyển đến, số lần tức giận của Lâm Mặc tăng cao quá tầm kiểm soát. Ví dụ đơn giản nhất là việc Lam Lam không biết vô tình hay cố ý mà cứ chạy sang khách trọ, reo rắc biết bao cái lông mèo khắp mọi nơi trong quán. Lâm Mặc lại là một kẻ dị ứng với mèo, cứ tiếp xúc với mèo, hoặc lông mèo là hắt hơi, mẩn ngứa khắp người. Nhiều lúc, hắn bất chấp vứt bỏ cái hình tượng phong độ, dịu dàng, lãnh đạm của mình mà cầm chổi đuổi thẳng cổ con mèo trắng nào đấy về với chủ. Rồi một ngày nào đấy, sức chịu đựng của ông chủ họ Lâm chạm đến nóc nhà, hắn hầm hầm sai tôi xách cổ “Lam Lam tội nghiệp” về bên nhà đối diện, kèm theo lời dọa dẫm đầy mùi máu me rằng nếu như lần sau hắn còn thấy Lam Lam ve vởn trước mặt hắn một lần nào nữa, nhất định tối hôm đó nhà hắn sẽ có món thịt mèo hầm!
Những ngày sau đó, Lâm Mặc vẫn bị dính lông mèo, khổ sở vì cơn dị ứng. Tuy vậy, hình bóng Lam Lam lại không hề xuất hiện trong khách trọ. Một lần, tôi đem thắc mắc này hỏi Khởi Vũ, hắn chỉ nở một nụ cười đê tiện mà không nói gì. Và sau nụ cười đã nói lên tất cả đó, tôi đã nhớ ra tài thoắt ẩn thoắt hiện của thím mèo trắng thần thánh, âm thầm cảm thương cho Lâm Mặc. Sau đó nữa, tôi lại không nỡ nhìn Lâm Mặc bị dày vò đến “hoa tàn liễu dập” thế kia, đành nói cho Lâm Mặc biết. Hắn im lặng, ngày hôm sau liền mua không biết từ đâu về một gói thuốc chống dị ứng lông mèo rắc quanh nhà. Dĩ nhiên, một thời gian dài về sau Mạc Khởi Vũ vẫn tự hoang tưởng rằng Lam Lam yêu quý của hắn có công cuộc to lớn trong việc hạ bệ Lâm Mặc. Lâm Mặc đối với việc này chỉ thỉnh thoảng nhếch môi cười lạnh…
Câu chuyện về hai kẻ dở hơi không chỉ kết thúc như vậy, và tôi rất may mắn đã trở thành người chứng kiến toàn bộ. Mỗi ngày vì thế cũng trôi quá đặc sắc hơn bao giờ hết.
Thời gian cứ thấm thoắt trôi qua, những cơn mùa đầu mùa cũng nhanh chóng ào đến. Mưa mùa hè chợt đến chợt đi, nhưng có khi lại dai dẳng mãi đến vài tiếng đồng hồ.
Tối, Lâm Mặc ngồi bên bàn đọc sách, tôi ngồi đối diện đan len, ánh nến hắt lên vách tường, chiếu sáng của căn phòng. Trò đan len là tôi mới học được từ mấy cô gái trong làng, cũng rất thú vị. Trong lòng là một rỏ đựng len, tay là hai que gỗ, bàn tay thoắt thoắt luồn từng sợi len. Ngoài trời, mưa vẫn rào rào như trút nước. Tiếng mưa đập lên tàu lá, dội vào tán cây, át đi tiếng ếch và tiếng côn trùng mọi đêm.

Bất chợt, ngoài cửa có tiếng gõ cửa. Tôi nhìn ra cửa, rồi lại lười biếng cúi xuống đan tiếp, đùn đẩy trách nhiệm đi mở cửa cho Lâm Mặc. Kỳ kèo một thôi một hồi, tiếng gõ cửa ngày càng dồn dâp, Lâm Mặc lườm tôi một cái, đành đứng lên mở cửa. Cánh cửa vừa bật mở, tôi nghe thấy giọng nói đầy ngạc nhiên của Lâm Mặc:
- Điệp Điệp?
Cái tên quen thuộc đập vào tai, tôi ngẩng phắt đầu lên, đặt len vào rổ, đứng vội lên. Khoẳng khắc ấy, tim tôi đập loạn, cảm giác căng thẳng đột nhiên trào lên. Người con gái đó sao? Người khiến Lâm Mặc si tình đến thế? Rốt cuộc, cô ấy như thế nào?
Lâm Mặc nhanh chóng đưa người con gái đó vào nhà, bảo tôi đi lấy khăn. Tôi chưa kịp nhìn kỹ, nhưng nghĩ người đó dầm mưa lâu chắc là lạnh lắm, cũng chạy vào trong nhà lấy ra ngoài một cái khăn bông lớn. Vừa bước ra, tôi thấy cảnh Lâm Mặc đang nhẹ nhàng vén lên lọn tóc ướt đẫm nước mưa của người đó, ánh mắt như lo lắng, như trách móc. Tim tôi thắt lại, bàn tay nắm chiếc khăn bông cũng bất giác siết chặt hơn. Người con gái đó quả thực rất đẹp, một vẻ đẹp mà tôi là con gái còn phải sững sờ. Mái tóc đen được búi thấp vừa lịch sự, đơn giản lại tôn lên khuôn mặt thanh tú của nàng, vài sợi tóc mai xòa xuống mặt, dính bết nước mưa. Nàng ấy cười tươi, vừa trả lời Lâm Mặc, bảo hắn đừng lo quá. Đôi mắt như biết cười, cong lên. Trên tay nàng ấy bế một đứa trẻ chừng một, hai tuổi đang tựa vào người nàng ấy ngủ ngon lành. Bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy vạt áo, đáng yêu như một thiên thần. Hình ảnh này, sao mà hạnh phúc thế, sao mà hoàn hảo thế?
Lâm Mặc chợt quay đầu, thấy tôi đứng sững ở cửa bếp thì hình như hơi giận. Hắn bảo:
- Sao lại đứng đó? Vào đây đi.
Tôi giật mình, cười gượng rồi gật gật, đi đến đưa cho hắn khăn bông. Lâm Mặc cầm khăn, nói với người con gái kia:
- Đưa thằng bé đây ta bế cho. Nàng lau nước mưa đi. Cảm lạnh bây giờ.
Điệp Điệp cười:
- Ngươi bế được không đó?
- Sao lại không? Khả năng của ta không chỉ dừng lại ở bế trẻ con đâu nhé. – Lâm Mặc cười thành tiếng.
Tôi thấy, trước người con gái này, Lâm Mặc dường như trở thành một người khác – vui vẻ, hài hước. Hắn như đang muốn nâng niu người này, một lòng cũng chỉ muốn nàng ấy vui vẻ. Tôi đứng bên cạnh, tự thấy mình như trở thành vật thừa thãi trong bức tranh này.
Điệp Điệp nói thế nhưng cũng đặt đứa trẻ vào tay Lâm Mặc. Nàng nhận lấy khăn. Bỗng nhiên, ánh mắt nàng dừng trên người tôi. Điệp Điệp giật nhẹ áo Lâm Mặc, trêu chọc:
- A ha, ngươi xấu nhé, có một cô gái dễ thương thế này mà không giới thiệu chút nào. Người đẹp ơi, cô tên gì thế? – Nàng kéo tay tôi lại, cười nói.

Đối diện với nụ cười tươi rói của nàng ấy, tôi cũng cười nhẹ đáp lại:
- Tôi tên Hạ Mai, cô cứ gọi Mai được rồi.
Tôi ngại ngùng, lén liếc mắt nhìn Lâm Mặc, thấy hắn không có biểu cảm gì, không thích thú, cũng không quá bài xích. Tôi nghĩ lâu ngày gặp lại, chắc hắn cũng không muốn tôi mãi ở đây là kỳ đà, tôi liền nhẹ rút tay mình ra khỏi tay Điệp Điệp, bảo:
- Cũng muộn rồi, tôi lên phòng đây. Hai người cứ nói chuyện đi. Còn cậu bé này, để tôi đưa lên phòng ngủ với tôi nhé. – Tôi ra đề nghị, định đưa tay ra đón lấy đứa bé trong lòng Lâm Mặc.
- Không cần đâu. – Lâm Mặc từ chối. Bàn tay tôi vừa muốn đưa ra lập tức thu về, thừa thãi nắm lấy gấu áo. – Tôi nay nó ngủ với tôi cũng được. Cô cứ đi ngủ đi.
Tôi cố nặn ra một nụ cười, gật đầu mang ý chào hai người họ rồi bước nhanh lên tầng hai. Đóng lại cửa phòng, tôi chầm chậm giơ tay mình lên, xòe bàn tay trong bóng tối. Hắn, không muốn tôi chạm vào đứa trẻ đó là có ý gì? Sợ tôi sẽ làm gì nó ư? Hay chỉ đơn giản muốn gần gũi người đó nên cần người trung gian? Người con gái đó đến, có lẽ những ngày tới, tôi sẽ sớm bị ra rìa thôi…
Ngoài trời, mưa vẫn trút, ngày một nặng hạt…
……………
- Cô nàng đó hình như có cảm tình với ngươi. – Điệp Điệp ngồi xuống ghế, vừa ăn đồ ăn Lâm Mặc vừa dọn ra, vừa nói.
Lâm Mặc đã đặt đứa bé kia vào phòng, đứng tựa người vào quầy thu tiền nhìn người nọ. Nghe câu nói đó, hắn chỉ cười:

- Vậy sao? Nàng để tâm à?
- Chung thân đại sự, cũng nên tính đi là vừa.
- Sao đêm hôm mưa gió thế này lại đến đây? Âu Dương Thần đâu?
- Hoàng cung có chút chuyện, cũng không lớn lắm. Hắn bảo ta đi đâu đó tránh thị phi một thời gian, cũng là để tránh ảnh hưởng xấu cho Khải nhi, bao giờ mọi chuyện ổn thỏa sẽ đón ta về. Vậy nên… - Nàng nói đến đó, ngẩng đầu cười hì hì hai tiếng.
Lâm Mặc hừ một tiếng, quay đi, nhưng lại không có một chút ghét bỏ hay cảm thấy phiền phức:
- Ta lên tầng chuẩn bị phòng cho nàng, chờ một chút.
………….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận