Hiệp Nữ Khuynh Thành

Trên đại điện chỉ còn lại Khuynh Thành cùng Lam Tố bốn mắt nhìn nhau không nói gì. Khuynh Thành vốn đã chuẩn bị vô số ‘lời mở màn’ nhưng lúc này lại chẳng thể nào nói nổi một câu. Lam Tố đương nhiên cũng từng nghĩ đến một ngày Khuynh Thành lên thần giới tìm anh nhưng mà khi cô xuất hiện trước anh như vậy vẫn khiến anh cảm thấy bất ngờ.

Cả hai duy trì trạng thái im lặng nhìn nhau, dường như mọi tâm tư, nỗi nhớ đều biến thành sự im lặng, ngưng đọng trông đôi mắt hai người nhìn nhau.

Rất lâu sau Lam Tố mới lúng búng khẽ gọi: “Khuynh Thành...”

“Lam Tố...” mới chỉ gọi tên anh mà Khuynh Thành đã thấy hai má mình nóng phừng, tim đập thình thịch.

“Khuynh Thành!” Lam Tố cũng cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, anh không thể kìm nén được nỗi nhớ mong cùng khao khát gặp lại cô. Lam Tố ôm Khuynh Thành vào lòng, chặt đến nỗi như muốn cả thân thể của cô hòa quyện với mình.

“Ngốc a, chẳng phải đã bảo em không được lên rồi sao?”

Khuynh Thành ở trong lòng anh bỗng chốc thấy sống mũi cay cay.

“Khuynh Thành...” Lam Tố thì thầm gọi, khi Khuynh Thành mấp máy định nói gì đó thì bờ môi nóng bỏng của anh đã áp xuống.

Quá nhiều nỗi nhớ khiến hai người như bùng nổ. Lam Tố mãnh liệt hôn xuống khiến Khuynh Thành có phần bị động cùng lúng túng, toàn thân cứng đơ, mỗi tế bào trong cơ thể cô như đang bốc cháy.

“Khuynh Thành... Khuynh Thành...”


Đầu lưỡi ướt át của Lam Tố thỏa sức qua lại trong khoang miệng cô, điên cuồng chiếm hữu từng chút ngọt ngào trong đó, dây dưa không dứt.

“Khuynh Thành, anh rất nhớ em, vô cùng nhớ!” Lam Tố hôn nhẹ lên những giọt lệ bên khóe mắt Khuynh Thành, vòng tay ấm áp ôm cô thật chặt, bàn tay to lớn không ngừng lướt trên người cô.

Khuynh Thành dù có bị anh hôn đến thần trí điên đảo nhưng cũng nhận ra được ý định của anh. Cô bất giác co người, mặt đỏ tưng bừng như bị lửa thiêu đốt. Nhưng cô càng e thẹn lại càng khiến Lam Tố hưng phấn, nỗi khát khao muốn có được cô phút chốc ùa đến chiếm giữ lý trí anh. Anh nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường rộng rãi, cúi người đè ép lên thân thể mềm mại của cô.

“Khuynh Thành... được không?” giọng nói ngọt dịu, mê hoặc của Lam Tố vang lên bên tai Khuynh Thành, hơi thở của anh phả lên tai cô khiến cô không khỏi chìm đắm trong đó. Khuynh Thành có thể cảm nhận được lửa nóng cuồng nhiệt cùng sự mong chờ của anh.

Khuynh Thành mơ màng nhìn Lam Tố rồi bất giác rùng mình, người anh yêu rốt cuộc là cô hay là Lạc Nhi? Sắc mặt Khuynh Thành khẽ biến đổi khi nhớ tới những chuyện ở đầm Thiên Trì.

Lam Tố dù đang bị khát khao chiếm giữ nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt khẽ biến của Khuynh Thành cũng bất giác thở dài, anh kìm nén bản thân ngồi dậy.

“Khuynh Thành, là anh quá đường đột, anh không nên hỏi em những điều này!” Lam Tố cho rằng hành động vừa rồi của mình đã khiến Khuynh Thành sợ hãi liền ôm lấy cô vào lòng nói.

Khuynh Thành bỗng nhiên cảm thấy tỉnh táo hẳn, anh vừa gọi cô là Khuynh Thành chứ không phải Lạc Nhi! Có lẽ anh đã từng yêu Lạc Nhi thật nhưng bây giờ người anh yêu là cô – Diệp Khuynh Thành độc nhất vô nhị!

Khuynh Thành hiểu rõ được lòng mình liền từ trong lòng Lam Tố ngẩng lên nhìn anh, khẽ cắn môi dưới...

Lam Tố nhìn biểu tình của Khuynh Thành lúc này mà không khỏi băn khoăn, cô là đang thử thách định lực của anh sao?

“Lam Tố...” Khuynh Thành khẽ cất tiếng gọi mơ hồ, ngón tay ngọc vẽ một vòng tròn trên ngực anh.

Lam Tố thầm than, cô quả nhiên là đang khiêu khích anh! Anh thật sự sắp không kìm được nữa rồi. Lam Tố khó nhọc nuốt nước miếng rồi định thần lại.

“Khuynh Thành, nếu em cứ cám dỗ như thế này thì anh sẽ không nén được nữa!” Lam Tố kìm nén đến mức căng thẳng, gương mặt tuấn tú lấm tấm mồ hôi.

Khuynh Thành nhìn biểu tình căng thẳng của anh mà không nhịn được bật cười. Cô không cười còn đỡ, cô cười thoải mái đến vậy lại càng khiến Lam Tố khó lòng kìm nén được ham muốn chiếm hữu trong người, hơi thở anh ngày càng trở nên nặng nề, bàn tay to lớn không ngừng dao động trên thân thể Khuynh Thành.

Khuynh Thành khẽ mở đôi môi anh đào xinh xắn hôn anh khiến Lam Tố sững người, cả thân hình to lớn phút chốc cứng lại, dục vọng một lần nữa sôi trào.

Khuynh Thành ngây ngốc vươn đầu lưỡi khẽ lướt trên môi anh, nội tâm không khỏi vui sướng, đây là chàng trai của nàng, là người nàng yêu nhất trên đời này!

Khuynh Thành càng hôn càng nhiệt tình như lửa khiến Lam Tố cuối cùng cũng buông lỏng bản thân, anh ôm cô thật chặt, cúi đầu thổi khí bên tai cô nói: “Khuynh Thành, em đang đùa với lửa đấy, biết không?”

“Trước sau gì anh cũng là của em thôi!” Khuynh Thành ngang tàng nhìn anh nói.


Lam Tố nhịn không được cười lớn, ngón tay gí vào mũi Khuynh Thành nói: “Anh thật sự nhớ cái lối ngang tàng này của em! Tuy hiện tại anh rất muốn có được em nhưng anh sẽ cố gắng kìm nén!”

“Có thật thế không?” ánh mắt Khuynh Thành quét trên người Lam Tố mấy vòng.

Ánh mắt nửa dò xét nửa đánh giá của cô khiến anh sững sờ, từ khi nào vương phi của anh lại trở nên bạo gan như vậy? Khí huyết dâng trào này của anh phải làm sao đây?

“Khuynh Thành, nếu em cứ đùa với lửa như thế này sẽ rất nguy hiểm!”

“Sẽ... nguy hiểm đến đâu?” Khuynh Thành ánh mắt mang ý cười nhìn anh hỏi ngược lại.

Lam Tố thật sự muốn buông xuôi mà đè cô xuống nhưng anh cố gắng kìm nén lại. Đôi môi anh lần nữa hạ xuống một cách cuồng nhiệt.

“Khuynh Thành, anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ lãng mạn nhất, hoa lệ nhất. Đợi chúng ta thành hôn rồi, anh nhất định sẽ yêu em đến chết!” Lam Tố nhấn mạnh nói.

Đôi mắt Khuynh Thành nhòa đi, chàng trai này yêu cô, anh thật sự yêu cô. Trong suy nghĩ của cô, hôn lễ không nhất thiết phải hoành tráng hoa lệ, cô chỉ cần lời hứa của anh, lời hứa sẽ yêu cô đến hết cuộc đời này và anh chỉ thuộc về một mình cô, chỉ yêu một mình cô mà thôi!

“Lam Tố...”

“Kìa, sao em lại khóc?” Lam Tố nhẹ hôn lên khóe mắt Khuynh Thành, âu yếm nhìn cô.

“Em không ngờ anh lại đối tốt với em như vậy...”

Lam Tố nghe vậy không khỏi cười nhẹ, “Ngốc ạ, anh không tốt với em thì tốt với ai?”


“Liệu anh sẽ yêu em mãi như thế này chứ?”

“Không!” Lam Tố không cần suy nghĩ, rất nhanh chóng nói.

“Không?” Khuynh Thành sửng sốt, những suy nghĩ tốt đẹp nãy giờ như bị tạt một gáo nước lạnh khiến cô tỉnh táo không ít.

“Anh sẽ ngày càng yêu em nhiều hơn... nhiều hơn thế này rất nhiều nữa!”

“Thật sao?” Khuynh Thành tràn ngập hạnh phúc nhìn anh nũng nịu hỏi.

“Sau này anh sẽ chứng minh cho em thấy!” Lam Tố vẻ bí hiểm nói.

Khuynh Thành thấy nét mặt ẩn chứa nhiều ý tứ của anh không nhịn được hỏi: “Lam Tố, nếu có một ngày anh nhận ra em không phải là cô gái mà anh muốn yêu, lúc đó anh sẽ làm gì?”

Lam Tố đương nhiên không hiểu được hàm nghĩa của Khuynh Thành, anh cho rằng cô chỉ đang thử anh mà thôi.

“Sao có chuyện em không phải là cô gái mà anh muốn yêu chứ?”

Khuynh Thành nội tâm không nén nổi xúc động, không hiểu sao cứ đứng trước mặt Lam Tố là cô không thể nào bình tĩnh được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui