Hiệp Nữ Khuynh Thành

“Hừ! Ai cho phép ngươi vui vẻ chứ? Ta không có cơm ăn thì ngươi cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện ăn mảnh một mình. Nếu không phải tại người chểnh màng thì ta đâu có bị vạ lây. Ta không biết, ngươi phải nuôi ta một trăm năm tới!”

...

“Dám cười trên nỗi đau của người khác! Ta cho ngươi cười nè!”

Hồng Loan bị n Ly mắng như tát nước vào mặt, không thể làm gì khác hơn việc đứng ngẩn ra. Kim Bằng nói đúng, thà trêu chọc tiểu nhân chứ nhất quyết không thể đụng tới đàn bà.

“Nhưng tôi nuôi cuô kiểu gì đây? Chính tôi còn lo không nổi bản thân mình huống chi lại thêm cả cô nữa?”


“Người đừng có giả ngây thơ mà lừa ta. Nếu ngươi không có tiền nuôi ta thì phải làm cu li cho ta một trăm năm. Ai bảo ngươi làm liên lụy tới ta chứ?”

Hồng Loan thật muốn chết ngất, là ai liên lụy ai chứ? Nếu lúc đầu n Ly không rủ nó xuống trần gian bảo vệ Khuynh Thành thì nó đâu có dính vào đống rắc rối này? Làm gì có chuyện nó bị phạt mười năm bổng lộc chứ?

“Sao? Ngươi không bằng lòng?” n Ly trì chiết hỏi.

“Được! Cô nói gì cũng được hết!” Hồng Loan đường đường là đấng nam nhi, nó không chấp đàn bà con gái.


n Ly nghe được đáp án mới thả Hồng Loan ra, hài lòng nói: “Nói thế còn nghe được!”

Hồng Loan lắc đầu, hết cách rồi! Đàn bà thật đáng sợ! Đời nó sau này nhất định phải tránh xa đàn bà!

“Đi!”

“Đi đâu?” Hồng Loan khó hiểu nhìn n Ly.

“Lên núi hái thuốc!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận