Chương 17
Trên đại điện.
n Ly và Hồng Loan đi rồi, chỉ còn lại Khuynh Thành và Lam Tố, bốn mắt nhìn nhau.
Hết sức kỳ lạ, không ai nói một câu nào, cứ thế này mà nhìn nhau!
Khuynh Thành đã chuẩn bị vô số “lời mở màn”, lúc này lại không thể vận dụng nổi một câu.
Lam Tố cũng từng nghĩ đến tình huống nếu có ngày Khuynh Thành lên thần giới tìm anh, hai người sẽ gặp nhau.
Thế mà anh vẫn thấy bất ngờ.
Lúc này cả hai chỉ im lặng không nói một câu, cho nên mọi tâm tư, mọi nỗi nhớ, tất cả bỗng biến thành im lặng, tất cả đã ngưng tụ trong ánh mắt thông cảm của những con người chung cảnh ngộ.
Rất lâu.
Lam Tố mới lúng búng khẽ gọi: “Khuynh Thành…”
“Lam…”
Mới mở miệng nói một tiếng, Khuynh Thành đã thấy mình mặt đỏ nhừ, tim đập rộn ràng.
“Khuynh Thành…”
Lam Tố cũng cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh. Anh không ngờ mình lại có một cảm giác kỳ diệu khi anh tái ngộ Khuynh Thành được nữa. Anh ôm ngay cô vào lòng, dường như muốn cô hòa quyện ngay vào thân thể máu thịt của mình.
“Ngốc ạ! Đã bảo là em không được lên kia mà?”
Không hiểu sao Khuynh Thành bỗng thấy sống mũi cay cay, rồi hai hàng lệ tuôn trào như mưa.
“Khuynh Thành…”
Lam Tố thì thầm gọi. Khi Khuynh Thành mấp máy định nói thì đôi môi nóng bỏng của Lam Tố đã áp chặt lên miệng nàng.
Có quá nhiều nỗi nhớ.
Lúc này bùng phát.
Anh hôn Khuynh Thành mãnh liệt, cháy bỏng.
Khuynh Thành có phần bị động và lúng túng. Lớn chừng này rồi cô chưa từng được đàn ông ôm hôn. Toàn thân Khuynh Thành bỗng trở nên cứng đờ. Mỗi tế bào trong thân thể cô dường như đang nhảy nhót, đang bốc cháy.
“Khuynh Thành… Khuynh Thành…”
Đầu lưỡi ươn ướt của Lam Tố thỏa sức du ngoạn khắp miệng Khuynh Thành, ngông cuồng chiếm hữu cô, quyện chặt lấy đầu lưỡi thơm nồng của cô.
“Khuynh Thành, em biết không, anh rất nhớ, anh vô cùng nhớ em…”
Anh nhẹ nhàng hôn vào những hạt lệ nơi khóe mắt Khuynh Thành. Rồi vòng tay ngang người, ôm cô thật chặt.
Bàn tay to rộng không ngừng lướt trên khắp thân thể cô.
Khuynh Thành dù ngớ ngẩn đến mấy cũng thừa hiểu Lam Tố đang định làm gì…
Cô bất giác co chặt người lại, mặt cô bỗng đỏ tưng bừng như lửa đang thiêu đốt.
Nhưng Khuynh Thành càng e thẹn lại khiến cho Lam Tố càng hưng phấn, càng khát khao… khát khao chiếm hữu cô ngay lập tức.
Anh đặt Khuynh Thành lên chiếc giường rộng rãi, khom người áp lên thân thể nàng.
Giọng nói cực kỳ mềm mại: “Khuynh Thành … được không?”
Khoảnh khắc này, Khuynh Thành cảm động ngất ngây.
Anh chưa mạnh tay cởi áo quần của cô ra, nhưng cô cảm nhận rõ Lam Tố thân yêu của cô đã hưng phấn rất mãnh liệt rồi.
Nhưng cuối cùng anh vẫn kìm nén được, nhìn cô với ánh mắt khao khát, anh hỏi cô: Được không?
Nhìn chàng trai ở sát ngay trước mặt, Khuynh Thành thoáng thấy mình rối trí.
Cô không thể trao thân cho anh một cách mơ hồ không rõ ràng như thế này.
Người mà anh yêu là cô, hay là Lạc Nhi?
Nhìn sắc mặt Khuynh Thành đang thế này, Lam Tố từ từ nhổm dậy, rời khỏi cô.
“Xin lỗi, anh đã quá đường đột, anh không nên cư xử như vậy với em”.
Anh cho rằng mình đã làm cho Khuynh Thành thấy sợ, anh rất áy náy, ngồi dậy và ôm cô vào lòng.
“Khuynh Thành…”
Khuynh Thành bỗng tỉnh táo và nhận ra.
Anh gọi cô là Khuynh Thành, chứ không phải Lạc Nhi.
Cô là Diệp Khuynh Thành, cô là Diệp Khuynh Thành!
Là Diệp Khuynh Thành độc nhất vô nhị trên đời này. Có lẽ Lam Tố đã từng rất yêu Lạc Nhi thật.
Nhưng cô gái Lạc Nhi đã chết rồi.
Hiện nay anh có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, anh yêu cô, yêu cô gái Diệp Khuynh Thành sống động, hiện thực.
Khuynh Thành đã hiểu rõ ràng. Cô đắm đuối nhìn Lam Tố, khẽ cắn vào môi mình.
…
Lam Tố băn khoăn.
Phải rất cố gắng anh mới kìm nén được.
Khuynh Thành đang định làm gì?
Định thử thách giới hạn cuối cùng của anh chăng?
Trông cô lúc này đầy vẻ cám dỗ, chỉ e anh không thể nén lòng được nữa.
“Lam…”
Khuynh Thành mấp máy gọi một tiếng mơ hồ, ngón tay cô vẽ một vòng trên ngực anh.
Đúng là cô đang khiêu khích anh!
Trời đất ạ! Chết thật… có lẽ anh không kìm nổi nữa.
Lam Tố nuốt nước bọt thật mạnh, rồi định thần, anh đã ổn định được tâm lý.
“Khuynh Thành, nếu em cứ cám dỗ anh thế này, anh sẽ… sẽ không nén nổi nữa đâu!”
Lam Tố gắng hết sức để kìm nén, mặt anh căng thẳng trông rất kỳ cục.
Khuynh Thành thấy thế bỗng bật cười khanh khách.
Không cười thì đi một nhẽ, cô cười, lại càng khiến Lam Tố thật sự trỗi dậy lòng ham muốn chiếm hữu mạnh liệt.
Hơi thở gấp gáp vang lên bên tai anh rõ mồn một.
Bàn tay anh không ngừng lướt khắp nơi trên thân thể Khuynh Thành.
Khuynh Thành cắn đôi môi anh đào xinh xắn, rồi bỗng mãnh liệt gắn vào đôi môi anh thật chặt.
Lam Tố thật sự sững sờ.
Và có phần kinh ngạc.
Không ngờ Khuynh Thành của anh có thể chủ động như thế này. Hưng phấn dâng trào trong chớp mắt.
Ôi…
Lam Tố là chàng trai của nàng, là người của nàng kia mà, nàng thích hôn thế nào thì hôn thế ấy.
Nàng mạnh bạo đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp đôi môi anh.
Hôn một hồi thật cuồng nhiệt, hết mình.
Lam Tố, cuối cùng vẫn kìm nén được, anh không cởi bỏ quần áo nàng ra.
Anh ôm ghì cô vào lòng, miệng ghé sát tai cô thì thầm: “Khuynh Thành, em đang đùa với lửa đấy, biết không?”
“Trước sau gì, anh cũng là của em.”
Khuynh Thành nhìn anh, ánh mắt hơi có nét ngang tàng.
Lam Tố gí ngón tay trỏ vào mũi Khuynh Thành, cười vang, rồi nói: “Anh thích cái lối ngang tàng này của em!
Tuy nhiên, dù hiện giờ anh rất thèm khát em, nhưng anh hứa anh sẽ vẫn kìm nén được”.
“Có thật thế không?”
Ánh mắt Khuynh Thành không ngừng lướt trên thân thể Lam Tố từ trên xuống dưới.
…
Lần này đến lượt Lam Tố lung túng. Sao vương phi tương lai của chàng lại bạo dạn như thế này?
Nhưng… đã dâng trào, thì phải muốn lắng dịu là có thể lắng dịu ngay được?
“Khuynh Thành, em cứ đùa với lửa thế này sẽ rất nguy hiểm đấy.”
“Sẽ… nguy hiểm đến đâu?”
Chết ngất!
Đúng là nàng đang khiêu khích!
Kìm nén.
Mình phải kìm nén bằng được!
Chàng lại bập vào đôi môi nàng cuồng nhiệt hôn một hồi, rồi thở mạnh: “Khuynh Thành, anh sẽ dành cho em một hôn lễ lãng mạn nhất, hoa lệ nhất, hoành tráng nhất! Sau khi chúng ta thành hôn, anh sẽ… yêu em.”
Đôi mắt Khuynh Thành bỗng rưng rưng.
Chàng trai này yêu cô, yêu thật sự.
Hôn lễ, không nhất thiết phải hoa lệ bề thế, dù chỉ một hai bàn tiệc nho nhỏ cũng được, nhưng đó chính là sự tôn trọng của người đàn ông đối với một cô gái.
Cũng là lời hứa của người đàn ông đối với một cô gái.
Người ấy tuyên thệ với tất cả mọi người rằng mình sẽ mãi mãi thương yêu cô gái này.
Và kể từ đó anh chỉ thuộc về cô.
Kể từ đó anh chỉ yêu cô.
Cũng kể từ đó anh là người đã có vợ.
“Lam…”
“Kìa, sao em lại khóc?”
Lam Tố nhẹ nhàng hôn những dòng nước mắt trên mặt Khuynh Thành, âu yếm nhìn cô.
“Em không ngờ anh… lại tốt với em như vậy…”
Đầu óc Khuynh Thành bỗng dường như rối mù.
Lam Tố bình thản mỉm cười, nói: “Ngốc ạ…”
“Liệu… anh sẽ mãi mãi yêu em như thế chứ?”
“Không.”
“Không?”
Khuynh Thành sửng sốt. Không cảm thấy tốt đẹp như vừa nãy, hình như cô bị giội một gáo nước lạnh và bất chợt tỉnh khỏi cơn mê.
“Anh sẽ ngày càng tốt hơn với em, càng yêu em nhiều hơn.”
“Chà, nói sao mà ngọt thế!”
Vẻ mặt Lam Tố có vẻ bí hiểm.
Thấy thế, Khuynh Thành không thể nén được, hỏi anh: “Lam Tố, nếu có một ngày nào đó anh nhận ra em không phải là cô gái mà anh muốn yêu, thì liệu anh có không yêu em nữa không?”
Lam Tố đương nhiên không hiểu ý Khuynh Thành nói gì.
Anh cho rằng Khuynh Thành đang tưởng tượng điều gì đó.
“Kìa em, đâu có chuyện đó? Sao em lại không phải là cô gái mà anh yêu?”
Khuynh Thành cảm thấy xúc động mạnh.
Không hiểu tại sao, khi đối diện với Lam Tố, cô không thể bình tĩnh được.
Đầu óc cô cứ nóng bừng rồi cô làm những việc rất bất ngờ.
“Nhưng, em không phải là người ấy.”
“Sao em lại không phải? Ngốc ạ, em đừng nghĩ ngợi lan man. Dù em là ai thì anh vẫn rất yêu em, được chưa?”
“Nói thế là lảng tránh, né tránh em!”
Khuynh Thành bất chợt nổi nóng.
Khúc mắc trong lòng cô vẫn chưa được giải tỏa hết!
Lạc Nhi. Cô muốn chính anh nói rõ không phải anh yêu Lạc Nhi mà là yêu Diệp Khuynh Thành!
“Kìa, Khuynh Thành, em làm sao thế?”
Lam Tố nhìn cô, anh chẳng hiểu ra sao nữa. Vừa rồi đang vui vẻ, sao bỗng giở chứng gì thế này?
“Lam Tố, nếu em không phải Lạc Nhi chuyển thế, anh có còn yêu em nữa không?”
Khuynh Thành không nghĩ ngợi gì hết, nói luôn câu này ra.
Cô đã nén mãi trong lòng bấy lâu, cô rất bức xúc.
Cô thật sự rất muốn, rất muốn nghe Lam Tố nói ra.
Lam Tố hơi sững người.
Tại sao… tại sao Khuynh Thành lại biết?
Khuynh Thành nhìn vẻ mặt Lam Tố, cô cảm thấy mình như bị ai đó thọc một mũi dao thật mạnh.
Thì ra trong thâm tâm anh, người mà anh yêu là Lạc Nhi chứ không phải cô – Diệp Khuynh Thành.
“Em hiểu rồi!”
Khuynh Thành từ từ đứng dậy, đôi chân cô nặng như đeo đá, mỗi bước đi sao mà chật vật!
Chẳng phải cô không muốn bước cho nhanh hơn, mà là vì cô vẫn còn chút ảo tưởng.
Ảo tưởng Lam Tố bỗng từ phía sau bước lên ôm chặt lấy cô và nói: “Khuynh Thành, người anh yêu là em, anh luôn luôn yêu em.”
Nhưng không thấy gì. Khi cô đi ra đến bậu cửa, Lam Tố cũng không bước lên ôm choàng lấy cô.
Khi cô vừa đưa chân để bước ra, thì giọng Lam Tố vang lên ở phía sau.
“Em đã biết cả rồi à?”
Khuynh Thành trong lòng bỗng thầm cười nhạt, thì ra chỉ là cô đơn phương muốn thế mà thôi.
“Đúng, em đã biết cả.”
“Khuynh Thành! Thực ra em chính là Lạc Nhi, hai người vốn là một, tại sao em phải…”
Khuynh Thành không kìm được nữa, cô quay người lại nhìn Lam Tố và gào lên.
“Không đúng! Em và cô ta chưa bao giờ là một người! Lạc Nhi đã chết rồi, khi em nhập vào thân thể này thì cô ấy đã chết rồi! Cô ta và em xưa nay chưa bao giờ là một! Từ xưa đến nay chưa từng!!!
Anh cho rằng em là Lạc Nhi chuyển thế chứ gì? Em xin nói đây: em không phải, không phải! Em là Diệp Khuynh Thành, em đến từ thế kỷ 21, là thời đại có ô tô, có máy tính, có điện thoại di động!
Anh cho rằng em là Lạc Nhi chuyển thế ư? Không, em không phải! Cô ta và em là hai linh hồn khác nhau! Lam Tố, ngay từ đầu anh đã nhận nhầm người rồi!”
Nhưng Lam Tố lại nghe mà không hiểu gì hết.
Tai anh ong ong.
Lạc Nhi chết rồi?
Khi Khuynh Thành nhập vào thân thể này thì Lạc Nhi đã chết rồi.
Đâu có thể như vậy? Lạc Nhi đâu có thể chết? Điều này tuyệt đối không thể là sự thật, không thể!
Anh vội bước lên nắm chặt Khuynh Thành, nói: “Em lại định thử thách anh đúng không?”
Khuynh Thành vùng ra, nói như hóa dại: “Không phải! Không phải!!!
Anh tưởng em muốn thế này ư? Anh cho rằng em muốn như thế ư? Khi em biết rõ sự thật, em đã gần như phát điên.
Lam Tố, vì anh, em đã hy sinh rất nhiều, nhưng rốt cuộc em nhận ra mình là một đứa ngu dại.
Từ đầu đến cuối, anh chưa từng bao giờ yêu em.
Anh yêu em, chẳng qua là vì anh cho rằng em là Lạc Nhi chuyển thế, anh yêu cô gái ấy, toàn là anh yêu cô gái ấy!
Còn em, em lại như một con bé dại khờ, lao vào yêu anh như một con thiêu thân.
Lam Tố, anh cảm thấy như thế có công bằng không?
Khi ở tiên giới, nếu em không đi vào nơi hồn phách Lạc Nhi rơi xuống ngày xưa, rồi thấy được cái xuyến không gian của cô ấy, thì em đâu có thể biết thì ra ngày xưa hai người đã từng yêu nhau thắm thiết?
Hai người cùng nhau thưởng trà, cùng nhau câu cá, cùng nhau đi dạo, cùng nhau luyện công…
Ánh mắt anh xiết bao đằm thắm nặng tình, say đắm nhìn cô ấy.
Lam Tố, anh có biết khi em nhìn thấy những cảnh tượng đó, lòng em đau đớn chừng nào không?
Khi Lạc Nhi nói với em mọi sự thật, em cảm nhận ra sao, anh biết không?
Em bị lừa dối, bị người ta lừa dối. Bị người mà mình rất tin, rất yêu lừa dối. Anh có thể hiểu được không?
Anh có biết lúc đó em buồn rầu, đã tuyệt vọng thế nào không?
Em thậm chí đã có ý nghĩ, chấm dứt không lên thần giới tìm anh nữa.
Nhưng nếu em lựa chọn né tránh, thì em cảm thấy mình sẽ suốt đời ấm ức không chịu nổi.
Cho nên em mới lên đây để hỏi anh cho thật rõ.”
Lam Tố cảm thấy đất trời đang xoay chuyển.
Cô gái mà anh thận trọng hết lòng để bảo vệ, lại không phải cô gái mà anh yêu.
Sao lại thế, đâu có thể như thế?
Nếu đây không phải Lạc Nhi thì tại sao Tử Thanh bảo kiếm lại chịu đi theo cô ấy?
Chắc hẳn cô ấy vẫn chưa biết Tử Thanh bảo kiếm lợi hại đến đâu!
Đó là một thanh kiếm có linh hồn.
Suốt đời nó chỉ chấp nhận một chủ nhân.
Nếu Khuynh Thành không phải Lạc Nhi thì Khuynh Thành đâu có thể rút Tử Thanh bảo kiếm ra?
Nghĩ đến đây Lam Tố cảm thấy nhịp thở của mình bỗng nhẹ nhõm hơn.
Anh hít vào một hơi thật sâu, nghĩ bụng vừa rồi Khuynh Thành chỉ là than phiền một chập mà thôi.
Tuy cô không nhớ được kiếp trước của mình nữa, coi kiếp trước của mình là một người khác, nhưng điều này thì có sao?
Tóm lại, Lam Tố vẫn sẽ có cách để Khuynh Thành lại tiếp nhận anh. Vì cô là Lạc Nhi chuyển thế, tự đáy lòng cô, cô vẫn yêu anh.
Nhưng Lam Tố lại không biết.
Diệp Khuynh Thành thật sự không phải là Lạc Nhi.
Sở dĩ Tử Thanh bảo kiếm vẫn lựa chọn Khuynh Thành là vì tự nó tìm được một chủ nhân thích hợp với mình hơn cả Lạc Nhi ngày trước.
Nó bị hấp dẫn bởi sát khí ghê gớm tỏa ra từ xương cốt tâm can của Diệp Khuynh Thành.
Nó say mê cái ý chí vào cuộc như một con thiêu thân của cô.
Khi đối mặt với kẻ địch, cô luôn vô tình và rắn như thép.
Khi đối diện với người thân, cô lại rất dịu hiền đầm ấm, luôn hết mình vì người thân.
“Khuynh Thành! Anh biết lẽ ra anh không nên giấu em, nhưng cũng vì anh không muốn em nhớ lại những chuyện không vui trong quá khứ.”
Diệp Khuynh Thành mỉm cười cay đắng.
Anh ta vẫn coi cô là Lạc Nhi!
Cô cúi đầu, xoay người, dứt khoát bước ra.
Vậy là hôm nay cô được biết câu trả lời mà cô vẫn muốn biết.
Cô có thể tuyệt đối chấm dứt khát vọng, và quay trở về bên những người thân của mình được rồi.
Khuynh Thành bước đi trên phố, không mục đích. Bỗng có một thân ảnh quen thuộc lướt đến níu cô lại.
“Mau đi với ta!”
Người đó chẳng phải ai khác, mà là Hoa Mãn Nguyệt.
“Thái Tử! Nếu thái tử vẫn cứ lú lẫn như thế thì đừng trách thuộc hạ không khách khí!”
Một đám người bỗng chạy đến vây kín hai người.
Diệp Khuynh Thành đầu óc vẫn đang lơ mơ, không hề nhận biết chuyện gì đang xảy ra trước mặt. Và cô cũng chẳng buồn muốn biết để làm gì.
Lúc này cô chỉ muốn được ngủ một giấc thật say.
Biết đâu, khi tỉnh lại cô sẽ trở về thời đại của mình cũng nên.
Không có Diệp Chấn Thiên, không có Lam Tố, không có Kim Bằng, Hồng Loan và Trọng Lâu…
Cô lại là một sát thủ lạnh lùng, vô tình.
Không mong chờ, không nhớ nhung.
Cô lại là một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa.
“Khuynh Thành, đừng ngẩn người như thế nữa.”
Giọng nói đầy lo lắng của Hoa Mãn Nguyệt vang bên tai cô.
Nhưng lúc này Diệp Khuynh Thành đâu có thể nghe thấy gì? Cô đang mở to mắt thật nhưng mọi sự vật trước mắt rất mơ hồ mờ ảo. Rõ ràng là cô có nghe thấy nhưng lại không hiểu người ta đang nói những gì.
“Khuynh Thành… ta sẽ yểm hộ, cô nhằm đúng thời cơ và chạy ngay đi!”
Hoa Mãn Nguyệt hết sức lo lắng.
Khuynh Thành nhìn miệng anh ta há ra ngậm vào mấp máy liên tục nhưng cô không thể nghe rõ một tí gì.
Anh ta đang nói gì thế?
Con tim.
Đau không sao chịu nổi.
Hoặc là không yêu.
Đã yêu thì yêu từ trong mạch máu, nhưng nỗi đau cũng thấm sâu từng mạch máu.
Khuynh Thành chưa bao giờ thấy mình mềm yếu như bây giờ.
Có lẽ, con người ta rất không nên rung động làm gì!
“Chạy đi, mau chạy đi!”
Cô nhìn thấy Hoa Mãn Nguyệt và đám người kia quần thảo tàn sát, máu bắn tung tóe khắp bầu trời.
Nhưng cô lại không biết họ là người của Hoa Mãn Nguyệt hay họ là bọn người vây đánh bọn Hoa Mãn Nguyệt.
Rất nhanh chóng, Hoa Mãn Nguyệt bị đám đông bắt sống.
Sau đó cả bọn người ấy bủa vây cô.
Rồi cũng bắt luôn cả cô.
Khuynh Thành chỉ thấy đầu óc quay cuồng, cô cố mở to mắt nhìn. Thì thấy mình đang nằm trên một cái giường rộng lớn êm ái.
Khuynh Thành… dụi mắt thật mạnh.
Cô còn nhớ rất rõ mình và Hoa Mãn Nguyệt đều bị một đám người bắt đưa đi.
“Tỉnh rồi à?”
Một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mắt cô.
Người ấy có khuôn mặt hiền từ, giọng nói rất đầm ấm.
“Tôi… tôi đang ở đâu thế này?”
Ông ta nở nụ cười hiền hòa, nói: “Kìa, ngốc ạ! Con đang ở nhà mình. Đã không còn nguy hiểm nữa, và càng không ai có thể làm hại con.”
“Nhà?”
Khuynh Thành cau mày. Không, đây không phải nhà cô.
“Con ơi, con không nhớ chút nào thật à? Ta là phụ hoàng của con mà!”
“Phụ hoàng?”
Cha cô, đúng là sau đó đã trở thành hoàng đế của vương triều Đại Cương nhưng cha cô hoàn toàn không giống người này.
“Mau lên! Công chúa đã tỉnh rồi, mau dặn dò nhà bếp làm các món mọi ngày công chúa vẫn thích ăn.”
Công chúa?
“Tôi là…”
“Con gái ngốc à, con không nhớ gì cả thật ư? Con là Nam Cung Lạc, con gái của ta – công chúa vương triều Nam Cung!”
Nam Cung Lạc…
Khóe miệng Diệp Khuynh Thành có nét cười cay đắng.
Rốt cuộc cô vẫn không thể thật sự thoát khỏi Lạc Nhi!
“Tôi không phải Nam Cung Lạc, tôi là Diệp Khuynh Thành.”
“Được được được! Con là Diệp Khuynh Thành được chưa?”
Nam Cung Khuyết nhìn cô với ánh mắt rất mực cưng chiều.
Khuynh Thành ngồi dậy rồi ra khỏi giường, chân cô bỗng mềm nhũn và ngã bệt xuống sàn.
Sao lại… sao lại thế này?
“Chân tôi…”
Nam Cung Khuyết nhìn cô, xót thương nói: “Con bị hôn mê quá lâu, nếu ta không ngày nào cũng truyền chân khí cho con thì có lẽ…”
“Tôi bị hôn mê bao lâu?”
“Đã nửa năm rồi.”
Nam Cung Khuyết thở dài.
“Con có biết nửa năm qua phụ hoàng đã sống như thế nào không? Ngày nào phụ hoàng cũng đến thăm con, và ngày nào phụ hoàng cũng khóc, phụ hoàng chỉ có một đứa con gái này…
Gian nan lắm mới tìm được con trở về, thế mà con lại hôn mê bất tỉnh. Phụ hoàng không đau xót sao được?
Ngày nào ta cũng cầu khấn, cầu xin con tỉnh lại. Ta đã mới đủ mặt các vị thái y trong thành.
Nhưng rồi trời xanh không phụ kẻ có tâm, cuối cùng con cũng đã tỉnh lại.”
Nam Cung Khuyết nói, hết sức xúc động.
Thì ra mình đã ngất đi không hay biết gì suốt nửa năm trời.
Nửa năm qua, anh ấy có đi tìm mình không, có nhớ mình không?
Khuynh Thành hít một hơi thật sâu, tự cười mình: “Đồ ngốc! Anh ta xưa nay chưa bao giờ yêu mình, mà mình còn mong anh ta nhớ đến mình! Thôi, cho qua, chờ khi bình phục trở lại mình sẽ trở về tiên giới, và sống với những người thân, thì có lẽ mình sẽ không đau khổ nữa.
Trở về, vẫn có người cha, có vú em đều rất thương yêu mình, còn có Kim Bằng quái đản và cặp vợ chồng thần tiên Trọng Lâu, Tịch Vân.”
Nghĩ vậy rồi, Khuynh Thành cũng thấy lòng nhẹ nhõm đi, rất nhiều.
Cô thấy phấn chấn. Bảo hai a hoàn đỡ cô ngồi bên bàn, bắt đầu ăn các món.
Đây là nhà Nam Cung thì Hoa Mãn Nguyệt cũng phải ở đây.
“Nam Cung Triệt đâu? Sao không thấy Nam Cung Triệt?”
Nam Cung Khuyết rất hiền hòa bước lại bên Khuynh Thành, gắp thức ăn cho cô, nói: “Anh trai con đang đi xa có việc, phải ít lâu nữa mới về.”
“Thế ạ?”
Khuynh Thành không cần nghĩ ngợi lâu, cô gật đầu với ông ta, rồi tiếp tục ăn.
Hay thật, thì ra đã nửa năm trời cô chưa ăn gì.
Nếu cô không phải như bây giờ có võ công cao, nếu vẫn như hồi xưa kiếp trước thì có lẽ cô đã đói chết đi mấy lần, dù kim tiên Đại La chạy đến có lẽ cũng không cứu nổi!
“Lạc Nhi, ăn cho no đi, rồi ra vườn hoa mà dạo chơi. Những năm qua cha đã tính toán con nhất định sẽ trở về, nên đã cho trồng quanh năm ở đó hoa huyết diễm mà con vốn rất thích.”
Hoa huyết diễm?
Nghe cái tên này, đoán chắc hoa đó có màu đỏ.
Ăn xong cơm, cô thấy thể lực cũng dần hồi phục. Rồi các a hoàn dìu cô ra ngoài vườn hoa.
Nhìn khắp lượt, đâu đâu cũng có một màu đỏ thắm diễm lệ.
Chả trách nó có tên là hoa huyết diễm.
Ngắm nhìn cả một rừng hoa tuyệt mĩ, Khuynh Thành có cảm giác rất dễ chịu.
Cô bỗng cảm thấy có phần ngưỡng mộ Lạc Nhi.
Cô ấy có người cha rất yêu con, có người anh rất quan tâm đến em gái, và còn có… Khuynh Thành bỗng thấy đau lòng.
Lạc Nhi còn có Lam Tố rất yêu cô ấy, dù giờ đây cô ấy không còn nữa. Nhưng tình thương yêu, nỗi nhớ nhung của họ đối với cô ấy vẫn không hề giảm sút.
Có thể thật sự coi như… chết mà không có gì phải nuối tiếc nữa.
“Bên ngoài gió mạnh đấy, đừng nên ở đây quá lâu, con vừa mới tỉnh lại, người hãy còn yếu…”
Giọng nói hiền từ của Nam Cung Khuyết lại vang lên.
Khuynh Thành gật đầu nhìn ông, nói: “Con chỉ ngồi một lát rồi sẽ vào ạ.”
Ngày mai, chờ đến ngày mai cô khỏe hơn một chút, cô sẽ lập tức đi khỏi đây.
Cô không muốn làm người thế thân cho Lạc Nhi nữa.
Diệp Khuynh Thành là Diệp Khuynh Thành. Trên đời này chỉ có duy nhất một Diệp Khuynh Thành mà thôi.
Dù không có được tình yêu của người ấy thì cô vẫn dũng cảm tiếp tục sống.
Trái tim mình đã bị đau một lần rồi.
Kể từ nay cô phải bảo vệ giữ gìn bản thân thật tốt, không thể để mình lại bị tổn thương nữa.
Hãy coi Lam Tố như một giấc mộng.
Còn Lam Tố? Ở hoàng thành, chàng gầy sọp hẳn đi, suốt ngày chẳng thiết ăn uống.
n Ly và Hồng Loan, cả hai tiu nghỉu cúi đầu đứng hầu hai bên.
“Vương gia… dù sao ngài cũng nên ăn một chút.”
“Vương gia, nếu ngài cứ thế này thì dù tìm thấy Khuynh Thành chỉ e ngài sẽ đứt mất thôi!”
Hồng Loan cũng phun ra một câu nghe thật ngộ.
Lam Tố bị kìm nén quá lâu, đã quá lâu, bỗng quát ầm lên: “Sao các người không sớm nói cho ta biết? Tại sao hả?”
n Ly cũng cảm thấy chuyện này mình xử lý không tốt. Có lẽ ngay từ đầu cô không nên giấu Lam Tố.
Nhưng thực ra cô cũng vì có thiện chí, cô không muốn vương gia phải buồn rầu.
Nếu sớm biết câu chuyện sẽ thành ra thế này thì cô thà sớm nói ra thì hơn.
Thấy vẻ mặt ăn năn của n Ly, Lam Tố dịu giọng.
“Thực ra, chẳng thể trách bất cứ ai. Tại chính ta đã gây ra sai lầm.
Tất cả đều là tại ta. Nàng ấy đã nát tan chẳng còn nữa, mà ta, ta cứ miễn cưỡng cứu sống nàng, ta cho rằng như thế ta và nàng lại có thể gắn bó như trước. Than ôi… ta quá ngớ ngẩn, ngây thơ.”
“Xin lỗi vương gia.”
“Ta nghĩ, mình đã làm tổn thương Khuynh Thành thật rồi. Nếu không, chắc chắn cô ấy sẽ không bỏ trốn, không gặp ta nữa.”
Nửa năm qua Lam Tố đã tìm khắp chốn ở hoàng thành, đi khắp tiên giới và xuống cả phàm trần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...