Hiệp nữ khuynh thành - Tập 2

Cho nên, cô và cha cháu không cần phải băn khoăn về bất cứ điều gì, và nhất định mãi mãi yêu thương nhau như thế.”
“Khuynh Thành...”
“Vú em, thế này thực sự chẳng giống cô ngày trước gì cả!”
Tạm biệt Hồng Y, Khuynh Thành sang gặp Diệp Chấn Thiên.
Khỏi cần nói ra, không cần ngôn ngữ, hai cha con đều hiểu nỗi lòng sâu kín của nhau.
Nếu không có Diệp Chấn Thiên, người cha chưa từng từ bỏ đứa con gái.
Nếu không có Diệp Chấn Thiên, có lẽ Diệp Khuynh Thành đã chết từ sớm rồi.
“Cha!”
“Con ơi, con cứ yên tâm mà đi! Cha luôn ủng hộ con!”
“Con cảm ơn cha!”
Vân Nhi và Kim Bằng tranh nhau chạy đến trước.
“Khuynh Thành!”
“Chị Khuynh Thành!”
“Tránh ra, để ta nói trước đã!”
Kim Bằng gạt Vân Nhi sang bên.
Vân Nhi vì đã có một nửa nội lực của Khuynh Thành cho nên công lực của nó đã rất mạnh, nó đương nhiên không chịu lép vế.
Nó tóm chặt một nắm lông vũ của Kim Bằng, dọa dẫm: “Ta sẽ vặt sạch bộ áo lông của ngươi, ngươi có tin không?”
“Ngươi dám à?”
“Với một gã dám làm cái chuyện xấu xa đe dọa trẻ con như ngươi, lẽ nào ta không dám?”
Vân Nhi ngẩng cao đầu.
Mọi người nhìn nó đều bật cười ha hả.
Kim Bằng cũng thật là tệ, nó có thể suốt ngày gây sự chẳng tha một ai.
Ngay đứa bé con như Vân Nhi nó cũng trêu trọc cãi cọ, Kim Bằng quả là kỳ quái.
“Thôi nào, hai đứa đừng to tiếng nữa, cả hai sẽ lần lượt nói, ai cũng có phần mà!”
“Đúng thế, đúng thế! Tranh gì mà tranh?”
Kim Bằng nhơn nhơn lý sự, nó lại hích Vân Nhi sang một bên.
“Khuynh Thành, tôi...tôi...”
Vân Nhi kéo mạnh nó ra phía sau, hậm hực nhìn nó nói: “Tôi cái gì mà tôi? Nói năng ấp úng chẳng ra sao. Tránh ra, kẻo lãng phí thì giờ!”
Rồi nó bước đến trước mặt Khuynh Thành, xúc động nói.
“Chị Khuynh Thành... em...em...”
“Biến đi! Ngươi cũng ậm ừ ấp úng chẳng ra sao cả!”
Kim Bằng lại gạt Vân Nhi sang bên, rồi thanh minh ình.
“Vừa nãy vì tôi quá xúc động, nên...”
Vân Nhi cũng không chịu lép vế.
“Thế thì ta cũng vì quá xúc động, quá hồi hộp?”
“Còn ngươi thì chỉ là con chim phải gió! Ngươi hiểu gì?”
“Ngươi dám mắng ta là con chim phải gió à? Ngươi nghe đây: ta là một thần thú!”
“Thần thú có gì là ghê gớm!”
“.......&*$|| || ...............#@%%&..”
“&*$^@ ... &*$@¥¥...”
Hai đứa càng diễn càng hăng, và nhanh chóng biến thành cuộc đấu khẩu tay bo.

Mọi người nhìn chúng chí chóe, ai cũng ù tai hoa mắt.
Nhất là Kim Bằng rất ngạc nhiên, nó phải dụi mắt để mà nhận thức lại.
Mãi cho đến khi Khuynh Thành thật sự phải đi, chúng mới bừng tỉnh, rồi vội chạy đến bên cô.
“Chị Khuynh Thành nhất định phải giữ sức khỏe nhé!”
“Đúng thế, đúng thế! Cô phải chú ý chăm sóc ình...”
“Hai đứa cứ yên tâm, ta sẽ không vấn đề gì hết! Ta sẽ ở thần giới chờ gặp cả hai kia mà! Cho nên ta đương nhiên phải sống thật tốt!”
“Chị Khuynh Thành, Vân Nhi rất nhớ chị!”
“Tôi cũng thế, tôi cũng nhớ!!!”
Kim Bằng gật đầu như gà mổ thóc. Nó rất không muốn phải xa Khuynh Thành.
“Chị Khuynh Thành, Vân Nhi nhất định sẽ cố gắng luyện công.”
“Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy!!!”
“Được! Vân Nhi phải ngoan ngoãn, phải nghe lời cha và các anh. Hiểu không?”
“Vâng, em hiểu rồi!”
“Ngoài ra, em không được cãi nhau với Kim Bằng nữa.”
Vân Nhi lừ mắt nhìn Kim Bằng, nó hơi ấm ức nhưng vẫn nói: “Vân Nhi hiểu rồi.”
Diệp Bái và Diệp Thành bước đến nhìn Diệp Khuynh Thành hồi lâu. Hai cậu có niềm tin tuyệt đối vào Khuynh Thành cho nên hai cậu không tỏ ra mềm yếu như hai đứa trẻ kia.
Cả hai giơ ngón tay cái nên, nói: “Khuynh Thành, bọn anh rất tin em sẽ nhất định thành công.”
Đúng thế, Khuynh Thành nhất định sẽ làm được.
Cô đã từng vượt qua vô vàn khó khăn.
Nay hạnh phúc đã gần như ở ngay trước mặt. Cô tuyệt đối không chùn bước.
“Được rồi! Đâu phải sinh ly từ biệt? Con chim phao câu thối ạ, ông đây ở thần giới đợi ngươi. Nếu sau một triệu năm nữa không thấy mặt ngươi thì ngươi đừng lên nữa. Dù lên thì ông cũng đá ngươi chết luôn.”
Kim Bằng cau mày, gào lên với Hồng Loan: “Con chim phải gió nhà ngươi quá coi thường ông! Một triệu năm thì ông lên thần giới từ lâu rồi. Lúc đó ông đây cực oai hùng phong độ, ngươi đừng có mà không nhận ra ông!
Và nếu nhà ngươi lúc đó trông vẫn như hiện giờ, nhìn thấy dung mạo ông nghiêng nước nghiêng thành thì ngươi sẽ phải ghen tị đấy!”
“Ta ghen tị ngươi? Dám nói ta ghen tị! Ta không thèm ghen tỵ! Cái mẽ vớ vẩn của nhà ngươi mà đòi nghiêng nước nghiêng thành? Ta nghe mà buồn nôn!”
Tình nghĩa huynh đệ giữa Hồng Loan và Kim Bằng đã thấm vào xương tủy rồi.
Có điều chúng không thích nói ra những câu văn hoa điệu đà, chúng chỉ thích nói năng bỗ bã, nhưng cả hai đều rất hiểu tâm tư của nhau.
Diệp Khuynh Thành, Hồng Loan và n Ly sắp đi xa, mọi người đều thầm cầu phúc cho họ.
Mong sao lên đến thần giới họ đều được sống vui vẻ và hạnh phúc.
Chỉ hiềm không ai trong số họ biết rằng, trên thần giới đang chờ họ lại là phong ba bão tố còn kinh khủng hơn cả ở trần gian và tiên giới.
Giữa ba đại thế lực ở thần giới đã xảy ra những chuyện gì, và những âm mưu động trời ở đằng sau. Đều đang chờ đợi Diệp Khuynh Thành lên để lần lượt làm sáng tỏ.
Ngàn vạn năm về trước, tại sao Lạc Nhi lại phong ấn Lam Tố? Liệu có thể gỡ bỏ phong ấn không?
Hồi trước mọi người tưởng rằng đầm lầy Thiên Trì là nơi gỡ bỏ phong ấn, nhưng không ngờ Lam Tố vẫn bị phong ấn như xưa.
Muốn gỡ bỏ phong ấn, rốt cuộc phải thực hiện những gì?
Những gì ở thần giới đang chờ đợi Diệp Khuynh Thành?
Có phải Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi gặp trắc trở gì đó thật không? Hay là họ từ đầu đến cuối đều diễn kịch?
“Khuynh Thành, đừng nghĩ ngợi nhiều làm gì. Lên đến thần giới rồi sẽ biết rõ tất cả.”
n Ly dịu dàng nói.
Khuynh Thành mỉm cười với cô, nói: “Không hiểu tại sao tôi bỗng thấy rất hồi hộp.”
Có đúng là vì sắp gặp Lam Tố nên mới hồi hộp không?
Có lẽ thế thật cũng nên!

Nhưng, khi gặp anh, câu đầu tiên mình nên nói là gì?
Đã rất lâu không được gặp anh?
Hay là, anh vẫn khỏe chứ?
Hay là, em rất nhớ anh?
Khi Khuynh Thành vẫn đang mường tượng đủ thứ thì cả ba người đã đi đến địa bàn của Lam Tố: hoàng thành.
“Khuynh Thành! Đến nơi rồi!”
Giọng Hồng Loan vang lên, tàn ảnh đỏ thắm của nó loáng lên rồi chạy vụt vào, nói: “Vương gia, vương gia nhìn xem ai đến đây này?”
Lam Tố tái mặt, bước ra. Khuynh Thành tuy công lực đã được nâng cao, khí lưu cũng tăng tiến, nhưng Lam Tố vẫn cảm nhận ra ngay.
Hồng Loan và n Ly đáng chết! Ta đã bảo họ đừng để Khuynh Thành lên thần giới kia mà?
Thế mà... thế mà vẫn đưa cô ấy lên!
Lại còn tỏ ra phấn chấn nữa. Có gì đáng để phấn chấn?
Hồng Loan thấy Lam Tố sa sầm nét mặt, giọng nó nhỏ hẳn đi và tiu nghỉu cúi đầu đi sau chủ nhân.
“Chắc ... vương gia sẽ không lột da thuộc hạ chứ?”
“Không.”
Bây giờ nó mới thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ không đúng. Cách nói của vương gia... Hồng Loan lại hít thật sâu vào mấy lần.
“Chắc vương gia... sẽ không giết thuộc hạ chứ?”
Lam Tố chẳng buồn nhìn nó, chỉ lẳng lặng bước ra phía cửa.
Không nói gì? Không nói gì tức là... sẽ chết?
Sao ông ấy có thể làm như vậy? Dù sao mình cũng là vì muốn làm điều tốt cho ông kia mà!
Nhưng đã có Diệp Khuynh Thành nói đỡ ình, chắc mình không thể chết.
Nghĩ đến đây, con tim Hồng Loan mới đập bình thường trở lại.
“Ngươi cho rằng cầu cứu Diệp Khuynh Thành sẽ ổn chứ gì?”
Lam Tố giọng lạnh tanh buông ra một câu.
Hồng Loan chẳng khác gì bị giội một gáo nước lạnh, nó ngã vật xuống đất, bất động.
Khuynh Thành vốn đã chuẩn bị rất nhiều “lời thoại” mở màn, bỗng sửng sốt nói: “Nó sao thế?”
“Giả vờ chết!”
Lam Tố thản nhiên cười, trả lời cô.
“Giả vờ chết? Con chim phải gió này... đang yên đang lành sao ngươi lại giả vờ chết?”
Khuynh Thành bước lại lay người nó. Nó làm bộ “tôi thà chết chứ không đứng dậy”, vẻ mặt như đưa đám, nói: “Đằng nào thì tôi cũng sắp chết đến nơi, cho nên tôi phải tự chuẩn bị tâm lý, tôi phải giả vờ chết đã.”
Bấy giờ Lam Tố mới đưa mắt nhìn nó hờ hững nói: “Ai nói là bắt ngươi chết?”
Hồng Loan đang nằm chềnh ềnh giả vờ chết lập tức đứng phắt ngay lên: “Vương gia sẽ không giết thuộc hạ nữa?”
“Ta nói sẽ giết ngươi khi nào?”
“Hì hì... sợ ơi là sợ! Để tự trấn an, thuộc hạ phải đi uống rượu đã.”
Hồng Loan vừa bước đi được một bước, giọng giá băng của Lam Tố lập tức vang lên.
“Đứng lại!”
...
“Vương gia có điều gì dặn dò ạ?”

“Miễn tội chết nhưng không thể không trừng phạt!”
“Phạt? Phạt gì ạ?”
“Phạt ngươi mười năm bổng lộc!”
...
Hồng Loan bất ngờ lăn đùng ngay ra, hai mắt trợn ngược, nói: “Thế thì vương gia cứ giết thuộc hạ đi vậy!”
Mười năm bổng lộc!
Nó vốn đã nghèo khó, phạt nó mười năm bổng lộc thì chỉ còn cách uống nước lã cầm hơi!
Chi bằng giết phăng nó đi cho gọn.
n Ly mặt cũng nhợt nhạt như cha chết, nhìn Lam Tố.
Chắc vương gia không đến nỗi cũng phạt cô mười năm bổng lộc?
n Ly thật sự, thật sự rất nghèo!
Những viên linh thạch mọi ngày cô dành dụm được, đều đã mua dược liệu để trị cho Diệp Chấn Thiên, cô đã phải dốc hết vốn liếng ra rồi.
Nếu lại phạt cô mười năm bổng lộc thì cô sẽ phải khóc hết nước mắt. n Ly chăm chú nhìn Lam Tố.
Nhưng Lam Tố chỉ thoáng lướt nhìn n Ly, cứ như là không nhìn thấy cô.
Hay là vương gia không phạt cô?
n Ly nhìn Hồng Loan bằng ánh mắt thông cảm. Chú bé thật đáng thương, thế là đi đời mười năm bổng lộc.
Khi n Ly đang nhìn Hồng Loan, rất thông cảm với nó, thì giọng lạnh tanh của Lam Tố lại vang lên.
“n Ly, làm việc không chu đáo, phạt một trăm năm bổng lộc!”
...
Một trăm năm???
Mình không nghe nhầm đấy chứ?
Hồng Loan đang nằm vật ra đất giả chết, bỗng nhổm ngay dậy, tỏ ra khoái trá hả hê ra mặt.
“May quá mình chỉ bị phạt mười năm... hì hì...”
Lần trước ở tiên giới nó “khoắng” được linh thạch, nay dù bị phạt nghìn năm, nó vẫn xông xênh vô tư! Có điều.. số linh thạch ấy lại phải giao nộp.
Vốn dĩ nó và Diệp Khuynh Thành hai người đã “nhất trí” rồi, mục đích là trấn được cho thật nhiều linh thạch.
Hồng Loan cũng biết mình làm như thế thật vô đạo đức.
Nhưng, Khuynh Thành đã không tố nó ra tức là cô mặc nhiên công nhận, ủng hộ nó làm thế. Cho nên, nếu quy kết là vô liêm sỉ thì không thể chỉ là một mình nó.
Lần này đến lượt nó nhìn n Ly với ánh mắt thông cảm.
Hãy chịu khó... một trăm năm!
Chuẩn bị mà đi ăn mày!
n Ly véo vào mông Hồng Loan một cái. Hồng Loan trợn mắt, trợn to hơn bất cứ lúc nào. Ý chừng là: dù sao cô cũng là phụ nữ, tuy tôi đẹp trai, măng tơ hồn nhiên thật, nhưng cô cũng không thể lạm dụng sờ soạng tôi như thế!
n Ly chỉ nín lặng. Thằng nhóc Hồng Loan này toàn học những thói hư tật xấu của Kim Bằng!
Không chỉ học cách dẻo mỏ bẻm mép mà còn học cả cách nghĩ xiên xẹo nữa.
“Vương gia...”
Dù sao thì cũng không nên phạt cô những một trăm năm!
“Còn nói nữa, sẽ phạt thêm một trăm năm nữa.”
Giọng Lam Tố giá buốt như từ bên ngoài chín tầng trời vọng xuống.
n Ly thấy chủ nhân không hề có chút thông cảm, cô dời ánh mắt đáng ngại của mình sang Diệp Khuynh Thành.
Nếu cô bị phạt một trăm năm thật thì cô phải bắt đền Khuynh Thành! Một trăm năm. Khuynh Thành phải nuôi cô.
“n Ly... nhìn tôi làm gì chứ?”
Khuynh Thành tuy có rất nhiều linh thạch nhưng cô định dùng để “lo lót” cho Lam Tố. Mặt khác, Khuynh Thành cũng không biết tình hình tiêu pha sinh hoạt trên thần giới ra sao; một trăm năm, nói là lâu thì cũng chẳng lâu, bảo là chóng thì cũng không chóng!
“Tôi khám chữa bệnh cho cha cô, cô vẫn chưa thanh toán đâu!”
n Ly biết nếu mình không đưa ra một lý do chính đáng thì sẽ bị Lam Tố bác bỏ ngay.
Cho nên, lý do này... chà chà! Vương gia của cô không thể có cớ gì để ngăn cản cô thu chi phí điều trị!
Lần này cô sẽ không nề hà mủi lòng gì hết, cô phải tìm cách đòi lại bổng lộc một trăm năm bị phạt.
Khuynh Thành thì nhìn sang Lam Tố.
“Em không có tiền, chi bằng anh trả giúp em đi?”

Đằng nào thì cũng là tại anh đã khiến cô không thoải mái rồi!
Thế mà... bộ dạng anh cứ như anh căn bản không trêu ghẹo gì cô!
Mặc kệ! Dù sao cô vẫn đang hơi bực mình, cứ để anh ta phải bấm bụng chi tiền để cô được hả hê một chút cũng không vấn đề gì.
“Được!”
Lam Tố ừ ngay rất nhẹ nhõm, và anh lại khẽ mỉm cười.
Phải thế chứ, thế mới giống vợ của Lam Tố! Thế mới thâm thúy chứ!
Ánh mắt cứ nhẹ như không của Lam Tố lại nhìn sang n Ly: “n Ly, cô muốn tính nợ với bản vương gia phải không?”
...
n Ly có thể tìm ai đòi tiền, chứ không dám tìm vương gia để đòi tiền!
“Dạ... thuộc hạ... thuộc hạ không dám ạ.”
“Đã thế thì từ nay trở đi đừng nhắc đến nữa. Lui ra đi!”
Thôi đành vậy, mình gặp vận xui! n Ly động đậy khóe mép, tiu nghỉu cúi đầu bước ra ngoài.
Hồng Loan đi sau n Ly, mồm nó ừ ứ ư một điệu nhạc, mặt nó hể hả khoái trá trước tổn thất của người ta.
Vừa ra khỏi đại điện.
n Ly vít cổ thằng bé Kaneda Shotaro măng tơ xuống.
“Nhà ngươi rất vui sướng vì ta bị phạt chứ gì?”
...
“Hừ! Ai cho ngươi vui thế? Ta không có cơm ăn thì ngươi cũng đừng hòng được ăn! Nếu không phải tại ngươi làm ăn chểnh mảng thì ta đâu có bị vạ lây? Ngươi nghe đây: ngươi phải nuôi ta một trăm năm.
...
“Khoái trá trên nỗi đau của người khác! Ai cho phép ngươi khoái trá hả?”
Hồng Loan bị n Ly mắng như tát nước vào mặt, đứng nghệt ra.
Kim Bằng nói đúng thật, thà trêu vào bọn tiểu nhân còn hơn là trêu vào tay đàn bà!
Câu này là do Kim Bằng tổng kết ra từ Diệp Khuynh Thành. Nếu ai đụng vào cô ấy, đụng vào những cái gì thuộc về cô ấy thì cô ấy sẽ liều mạng với kẻ đó!
Có biết thế nào là liều mạng không? Nghĩa là, kể cả mình phải chết thì cũng phải bắt kẻ đó phải bỏ mạng.
Cho nên, chớ có dại mà trêu vào phụ nữ. Tuyệt đối không nên.
Bây giờ xem ra đúng thế thật.
Kim Bằng là gã sáng suốt thông minh!
“Nhưng... tôi nuôi cô kiểu gì đây? Chính tôi còn không thể nuôi thân nữa là phải nuôi thêm một cô gái nữa?”
“Ngươi đừng giả vờ ngây thơ non nớt, vô ích thôi. Nếu ngươi không có tiền nuôi ta thì ngươi phải làm cu li cho ta một trăm năm! Ai bảo ngươi làm ta bị liên lụy, bị phạt?”
...
Chết ngất!
Thực ra ai làm cho ai bị liên lụy?
Nếu lúc đầu cô ta không nài xin nó xuống phàm trần giúp bảo vệ Diệp Khuynh Thành thì nó đâu phải dính vào chuyện rắc rối này?
Nó đâu có bị phạt mười năm bổng lộc? Thế mà cô ta vẫn còn nói được!
“Sao? Ngươi không bằng lòng à?”
Giọng chì chiết của n Ly vang bên tai Hồng Loan.
Thôi được, ta đường đường một đấng nam nhi, không chấp đàn bà làm gì.
“Được! Cô nói gì cũng xong. Được thôi!”
Bấy giờ n Ly mới thả nó ra, rất hài lòng nói: “Nói thế còn nghe được!”
Hồng Loan lắc đầu, hết cách rồi. Đàn bà là thế!
Đời ta, ta phải tránh cho xa đàn bà. Quá nguy hiểm!
“Đi!”
“Đi đâu?”
“Lên núi hái thuốc.”
...
Lập tức sai bảo à? Hiệu suất cao quá nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận