Hí Long Ký: Đa Đa Ích Thiện

Ta biết ta đứng chỗ
này, nhưng không biết chỗ này là chỗ nào, cũng không biết chung quanh có người nào, trên thực tế, thậm chí ta còn không biết sao ta đến được nơi này.

——————–

Ba tháng trước, ta còn là thiếu trang
chủ của Lãm Nguyệt sơn trang trong Phong Trữ Thành, là đứa nhi tử nghịch ngợm hay gây chuyện trong mắt phụ mẫu, là tiểu thiếu gia xằng bậy trong mắt bọn hạ nhân. Nhưng qua một đêm, tất cả mọi thứ đều thay đổi.

Ta không nhớ rõ mọi chuyện phát sinh như thế nào, cũng không nhớ chính
mình làm sao còn sống sót, chỉ nhớ gia viên hằng ngày vẫn tràn đầy tiếng cười trở nên tĩnh mịch, những lồng ngực ấm áp ta từng bổ nhào vào đều
lạnh ngắt nằm dưới đất, không ai mỉm cười tạm biệt nói với ta: “Duyệt
Duyệt bảo bối.”

“Ai, đi thôi, hài tử, theo ta đi đi.” Một bàn tay to vỗ vỗ bả vai của ta. Hắn là bằng hữu của phụ thân, chỉ tiếc khi hắn
tới, chỉ kịp đắp cho phụ mẫu một phần mộ.

Vì sao ta phải đi? Nơi
này là nhà của ta, nơi này có phụ thân mẫu thân của ta, có lão quản gia
lải nhải, có Tiểu Yến tỷ tỷ thường chải đầu cho ta, còn có đại ca coi
cửa mà mỗi lần ta đi đâu về thường gọi vang Đại Hoàng Cẩu……

“Ta không đi, ta muốn ở nơi này! Ta muốn ở cùng với phụ mẫu của ta!”

Ta không thể bỏ lại bọn họ…… Ta không thể để bọn họ bỏ lại ta.

“Ngươi không thể ở lại nơi này! Nếu để bọn tặc nhân kia biết có người của Quân gia còn sống, bọn chúng nhất định sẽ đến nữa.”

Tặc nhân? Chính những kẻ đã giết phụ mẫu ta, phá hủy Quân gia ta?

“Ta ở nơi này chờ hắn, sau đó giết hắn, báo thù cho phụ mẫu!”

Ta nắm chặt tay, chặt tới nỗi lòng bàn tay cũng cảm thấy đau đớn.

Bằng hữu của phụ thân dở khóc dở cười nói: “Hài tử ngốc, ngươi mới mười một
tuổi, làm thế nào để báo thù? Nếu tặc nhân kia dễ đối phó như vậy, Quân
trang chủ sao có thể……”

Hắn đột nhiên dừng lại, “Ngươi vẫn nên theo ta đi thôi, đợi tương lai mạnh mẽ hơn rồi hãy tính đến chuyện báo thù.”

Đúng vậy, võ công cao cường hiếm người địch nổi như phụ thân cũng không phải đối thủ của hắn, tiểu tử chỉ biết đi vài đường quyền như ta sao có thể
dõng dạc nói đến chuyện báo thù. Một khắc đó ta thật hận, hận lúc trước
vì sao không chịu khó tập võ, vì sao chỉ biết ham chơi, nếu không, đêm
hôm đó sẽ không……

“Thúc thúc!”


Bùm một tiếng, ta quỳ rạp xuống đất,“Thúc thúc, ngài nhận ta làm đồ đệ đi.”

Ta cũng không biết võ công của hắn tốt thế nào, nhưng chắc chắn mạnh hơn ta.

“Đứa nhỏ này, làm gì vậy? Mau đứng lên!”

Bàn tay to kia muốn kéo ta đứng dậy, ta lại ôm chặt lấy chân hắn.

“Thúc thúc, ngài thu nhận ta đi! Ta thề, ta nhất định sẽ không lười biếng, sẽ cam tâm chịu khổ, ngài bảo ta làm cái gì ta cũng làm!”

Ta biết, ta không bao giờ còn là thiếu trang chủ muốn làm gì thì làm như trước kia nữa.

“Không phải ta không muốn thu ngươi làm đồ đệ, có điều võ công của ta còn
không bằng phụ thân của ngươi, nhận người làm đồ đệ không phải là vô ích sao. Huống hồ hiện nay ta còn có chuyện quan trọng trong người, thật sự không tiện mang theo một đứa nhỏ bên mình.”

Lời nói của hắn ta hiểu được — hắn không cần ta. Ta cảm thấy cả người lạnh toát, buông lỏng tay ra.

“Ai, đứa nhỏ này, ta chỉ nói không thể thu ngươi làm đồ đệ, cũng chưa nói
không giúp ngươi. Ngươi yên tâm, trước khi rời đi Lăng Quốc, ta nhất
định sẽ giúp ngươi tìm được một sư phụ tốt. Hạt giống tốt như ngươi, hắn nhất định sẽ đồng ý, chỉ cần ngươi chịu khó luyện tập, tương lai nhất
định sẽ vượt cả cha ngươi. Đến lúc đó, đừng chuyện nói báo thù, cho dù
là trùng kiến lại Lãm Nguyệt sơn trang cũng dễ như trở bàn tay.”

Nghe hắn nói xong lời này, trong lòng ta dấy lên một chút hy vọng. Đúng vậy, ta không chỉ muốn báo thù, còn muốn trùng kiến Lãm Nguyệt sơn trang, để cho nơi này náo nhiệt giống như trước kia.

Vừa rời khỏi Phong
Trữ thành, ta liền ngã bệnh. Ta thường nằm mơ, mơ thấy phụ thân mẫu
thân, mơ thấy Đại Hoàng Cẩu, mơ thấy hoa mai trước Long Mai trai, hoa
mai màu đỏ từng cánh từng cánh rơi xuống, khi rơi xuống mặt đất lại biến thành từng giọt từng giọt máu.

Dọc theo đường đi ta thường xuyên mê sảng, cho đến khi thanh tỉnh một chút, đã vào đến ngọn núi này. Chủ
nhân nơi này am hiểu y thuật, hắn cho ta uống thuốc, nói vài ngày sẽ
không sao. Thúc thúc nói là do ta quá mệt mỏi mới như vậy.

Hôm
nay, thúc thúc nói muốn dẫn ta đi gặp người có võ công rất lợi hại kia,
để hắn thu ta làm đồ đệ. Ta không hé răng, chỉ yên lặng đi theo hắn. Ta
phát hiện ra chính mình không thích nói chuyện, cũng không cảm thấy hứng thú đối với những chuyện xung quanh như trước kia nữa. Ta biết ta đứng
chỗ này, nhưng không biết chỗ này là chỗ nào, cũng không biết chung
quanh có người nào. Trong đầu ta chỉ có hai chữ “báo thù”, trong mắt
cũng chỉ nhìn thấy màu hoa như máu.

“Ngươi nói cái gì? Tư Đồ có

đồ đệ rồi! Chuyện này sao có thể được? Trong chốn võ lâm vẫn nói Tư Đồ
chưa có thu đồ nhi, sao lúc này đột nhiên lại xuất hiện?”

“Ai, việc này…… Ai, tóm lại là Tư Đồ quả thật đã thu một đồ nhi…… Đứa nhỏ này thật sự là kỳ tài luyện võ.”

Người nói chuyện dường như đang nhìn ta, trong giọng nói tràn đầy tiếc nuối.

“À, thế, thế chúc mừng Huyền Thiên Tông có người kế tục.”

Giọng nói của Thúc thúc cũng tràn đầy tiếc nuối.

Huyền Thiên Tông? Chính là Huyền Thiên Tông đứng đầu các môn phái trong võ
lâm? Ta từng nghe phụ thân nói, sở dĩ Huyền Thiên Tông trở thành đệ nhất môn phái, không phải bởi vì đệ tử đông đảo, trên thực tế Huyền Thiên
Tông chỉ có một sư một đồ. Nhưng chính vì như thế, yêu cầu thu đồ đệ của Huyền Thiên Tông rất cao, chẳng những phải có tư chất tốt, còn phải có
nhân phẩm tốt. Chỉ cần trở thành môn hạ của Huyền Thiên Tông, nhất định
có thể nổi danh trong chốn võ lâm. Ta hơi hoảng hốt ý thức được, thúc
thúc muốn ta gia nhập Huyền Thiên Tông.

“Chúc mừng? Chuyện gì còn có thể, nhưng chuyện này không thể chúc mừng.”

“A? Đông Phương tông chủ có ý gì?”

“Bởi vì…… ngươi đừng hỏi ta, ngươi hỏi Tư Đồ đi. Tư Đồ! Tư Đồ Trường Nhạc! Người chạy đi đâu rồi?”

“Báo cáo sư tổ, mỹ nhân…… ý ta là sư phụ, hắn đi ra ngoài tản bộ rồi.”

Đó là giọng nói của một tiểu cô nương.

“Tản bộ? Trở lại Phiếu Miểu Phong còn chưa thỉnh an ta đã đi tản bộ? Lạc đường thì nói lạc đường, còn dám lừa gạt sư tổ!”

“Ha ha, nói như vậy không phải dễ nghe hơn sao?”

Cô nương kia tựa hồ không hề sợ hãi Đông Phương tông chủ đang tức giận.

“Ách, vị này chính là tiểu đồ đệ của Tư Đồ?”

“Ừ, còn không mau bái kiến Chu sư bá.” Đông Phương tông chủ không tình nguyện nói.

“Truyền nhân đời thứ ba mươi sáu của Huyền Thiên Tông – Kim Đa Đa bái kiến Chu sư bá.”

Nàng đúng là truyền nhân của Huyền Thiên Tông. Ta nhịn không được ngẩng đầu, muốn nhìn xem truyền nhân của Huyền Thiên Tông là người xuất sắc như
thế nào.


Tuổi tác của nàng cũng tương đương ta, bộ dạng rất bình
thường, ăn mặc cũng rất bình thường, thoạt nhìn không có gì khác biệt so với đám tiểu nha hoàn ở Lãm Nguyệt sơn trang lúc trước, gồm cả vẻ mặt
tươi cười lấy lòng kia.

Võ công của ta tuy rằng chưa luyện được
bao nhiêu, nhưng cũng nhìn ra được nàng không phải người thích hợp luyện võ, Huyền Thiên Tông sao có thể có đệ tử như vậy? Ta không khỏi có chút khinh miệt nhìn nàng.

Thấy ta nhìn nàng, đầu tiên nàng hơi sửng
sốt, đôi mắt đột nhiên mở rất lớn, sau đó lại nhếch môi cười thật to,
cười đến nỗi đôi mắt cũng híp lại, nhưng nụ cười này thực ấm áp, giống
như nụ cười của mẫu thân.

“Nếu Tư Đồ đã thu Kim cô nương làm đồ
đệ, chắc chắn Kim cô nương phải có chỗ hơn người. Nhưng về sau…… Đông
Phương tông chủ có từng nghĩ tới?”

“Ai, làm sao ta có thể không nghĩ tới, vì thế cho nên không biết trắng bao nhiêu tóc. Nhưng nghĩ tới thì có thể làm gì?”

Rõ ràng hắn là một đầu tóc đen.

“Thế chuyện của Quân công tử……”

“Ai, ngươi cũng biết quy củ của chúng ta, một sư một đồ là chuyện không thể sửa đổi.”

Ta đột nhiên ý thức được, ta tới nơi này là để bái sư, mà vị trí hiện tại
của cô nương tư chất thấp kém kia đáng lẽ là của ta. Ta nhìn về phía
Đông Phương tông chủ, đó là một trung niên nam tử tuấn mỹ mà không mất
uy nghiêm, chỉ cần hắn chịu nói một chữ “được”……

“Ai, nếu ngươi
sớm đến vài năm thì tốt rồi. Như vậy, bất luận thế nào ta cũng sẽ ép Tư
Đồ nhận ngươi, mà không phải thu đầu bếp.”

Đông Phương tông chủ hôm nay hình như tức giận không ít.

Ta hiểu được ý tứ của hắn, ý tứ của hắn là Huyền Thiên Tông không thể nhận ta, giống như thúc thúc. Chút hy vọng cuối cùng trong lòng ta cũng bị
dập tắt.

Phụ thân, mẫu thân, vì sao lại bỏ lại Duyệt Duyệt? Lần đầu tiên ta biết đến cái gì gọi là cay đắng.

“Sư tổ,” Nữ tử tên Kim Đa Đa kia đột nhiên mở miệng, vẻ mặt thống khổ, “Đa
Đa vô năng, trên xin lỗi sư tổ, sư tôn, không thể khiến Huyền Thiên Tông rạng danh, dưới xin lỗi Quân công tử, cản trở tiền đồ rộng lớn của hắn. Nhưng từ khi Đa Đa nhập môn tới nay, đã quyết tâm dâng hiến trọn đời
cho Huyền Thiên Tông, sinh ra không phải anh tài, nhưng nhất định chết
phải oanh liệt!”

Không chỉ ta, thúc thúc cùng Đông Phương tông chủ cũng đều ngây dại, không biết nàng muốn làm gì.

“Khi ta nhập môn đã thề, tình nguyện gia nhập Huyền Thiên Tông, ủng hộ Huyền Thiên Tông môn quy…… Cả đời phấn đấu vì võ lâm chính nghĩa, sẵn sàng vì Huyền Thiên Tông cùng sư phụ mà hy sinh tất cả, vĩnh viễn không phản
bội.”

“Ta hiểu được, thời điểm Huyền Thiên Tông khảo nghiệm ta đã đến! Tuy rằng lấy thực lực hiện tại của ta muốn hoàn thành nhiệm vụ còn có chút khó khăn, nhưng ta tin tưởng, dưới sự lãnh đạo của sư tổ, sư

tôn, dưới sự duy trì của các vị đồng nghiệp võ lâm, ta nhất định có thể
vượt qua thử thách này, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ!”

“Cho nên, sư tổ, xin để ta thu nhận Quân công tử làm đồ đệ!”

Nàng đang nói cái gì? Nàng muốn thu ta làm đồ đệ? Nàng dựa vào cái gì mà thu ta làm đồ đệ?

“Hắc hắc, Huyền Thiên Tông chúng ta chắc không quy định rằng sư tổ không thể truyền dạy võ công cho đồ tôn, nhất là trong thời điểm sư phụ đang gặp
khó khăn về thời gian đúng chứ?”

“Ha ha, cái này tốt lắm, Tử
Duyệt có thể nhập Huyền Thiên Tông, ta cũng không còn gì vướng bận nữa
rồi.” Thúc thúc thật cao hứng.

“Ha ha, đúng vậy, đúng vậy. Ngươi
không cần để ý sư phụ ngươi, tương lai đi theo sư tổ cùng sư tôn học võ
là được.” Đông Phương tông chủ cũng thật cao hứng.

Có điều trong
lòng ta lại cảm giác khó chịu. Tuy rằng Lãm Nguyệt sơn trang bị hủy,
nhưng ta cũng không thể bái một nữ nhân tư chất kém cỏi, tuổi còn nhỏ
làm sư phụ được. Nhưng nếu không đáp ứng sẽ không có thể vào Huyền Thiên Tông, không thể học võ công thượng thừa, không thể báo thù.

“Ha
ha, lần này Huyền Thiên Tông chúng ta lại có bốn đời truyền nhân. Đến,
đến đây, Duyệt Duyệt bảo bối, điểm tâm này là lễ gặp mặt sư phụ đưa cho
ngươi.”

Đa Đa cũng thật cao hứng.

“Đa Đa, điểm tâm này không phải mang đến hiếu kính sư tổ sao?” Đông Phương tông chủ dường như lại có chút mất hứng.

“Sư tổ, kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp của Lăng Quốc chúng ta,
Duyệt Duyệt bảo bối nhỏ nhất ở nơi này, chẳng lẽ không thể cho hắn sao?
Đương nhiên, nói sư tổ lớn nhất ở nơi này không sai chút nào. Nhưng Đa
Đa cảm thấy sư tổ tuyệt đối không già.”

Đông Phương tông chủ
không nói gì. Vừa rồi còn tưởng rằng hắn chán ghét đồ tôn Đa Đa này,
nhưng hiện tại xem ra không hoàn toàn như thế.

Nàng đang cầm lấy hộp điểm tâm chờ mong nhìn ta,“Duyệt Duyệt bảo bối, đây chính là sư phụ tự tay làm, ăn thử một miếng đi.”

Ta nghĩ chỉ có mẫu thân mới gọi ta như thế, nhưng nghe giọng nói của nàng, cũng không cảm thấy chán ghét. Nụ cười ấm áp kia cùng hương thơm của
điểm tâm như chui thẳng vào trong lòng ta.

Ta cầm lấy một miếng điểm tâm, cảm thấy có lẽ nhận người sư phụ này cũng không tệ.

“Đa Đa! Thì ra ngươi ở trong này. Nha đầu kia, đi trước cũng không nói với
sư phụ một tiếng, ngươi có biết sư phụ vì tìm ngươi mà vòng vo bao lâu
trong rừng hay không! A, điểm tâm này cũng có phần của ta!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui