Nghĩ đến chuyện hôm qua, tự nhiên Nguyệt lại thấy trong người không được khoẻ cho lắm. Từ lúc cái Diễm đưa cô về phòng là Nguyệt lăn ra mê man chẳng biết trời đất là gì. Không biết nên gọi là ngủ hay bị mất ý thức, Nguyệt nằm trong nhà liền tù tì 2 ngày mới tỉnh.
Không phải cái Diễm gọi 50 cuộc điện thoại không được, gấp quá nên nó làm liều, đến tận nơi đập cửa thì chắc Nguyệt đã tèo rồi cũng nên.
Lúc trông thấy Nguyệt đầu bù tóc rối, hai mắt mơ màng chạy ra mở cửa, nó mới vuốt ngực thở phào, lại hít vào một hơi chửi cho Nguyệt to đầu vì cái tội ở nhà nhưng không nghe điện thoại của nó.
Mà kể ra, sao lại như vậy nhỉ? Có bao giờ Nguyệt ngủ lâu đến thế đâu, cũng mê mệt lắm thì cũng chỉ vài tiếng là thức, lạ quá đi mất.
Tuy ngủ liền một thời gian dài, nhưng ngoài cảm thấy đói ra thì Nguyệt vẫn khỏe như vâm, hôm sau mặc kệ lời ngăn cản của cái Diễm, cô vẫn vác cái bản mặt đến lớp học như thường.
Nguyệt học ở tầng 5 nhà K7, con Diễm hôm nay thông báo nó nghỉ một hôm để đi đón ai đấy ngoài sân bay, Nguyệt tò mò lắm nhưng cũng ngại chẳng dám hỏi. Người nào mà từ hôm qua đến giờ nó cứ thần thần bí bí, nhắc tới là lại cười tủm tỉm như con dở hơi...thôi chết rồi, chẳng lẽ nó có người yêu? Rõ ràng Nguyệt với nó đã cùng nhau thề hẹn trước gánh xiên bẩn ngoài cổng trường là đứa nào có người yêu trước đứa đấy làm chó mà.
Nó nỡ lòng nào không muốn làm người mà lại thích làm chó.
Thế cho nên Nguyệt mới được cái Diễm giao trọng trách vô cùng quan trọng đó là đi điểm danh giúp nó. Một con người có lòng hiếu học như Nguyệt, thôi thì giúp nó vậy chứ biết làm sao.
Hôm nay Nguyệt đến sớm ơi là sớm, phòng học vẫn còn rộng chỗ và lác đác vài người, Nguyệt xí ngay chỗ gần cửa sổ cho nó thoáng mát.
Chuông vào giờ reo lên, sinh viên lục đục đua nhau ùa vào lớp. Giáo sư triết học ôm quyển sách dày cồm cộp đi trước, theo sau là chàng trai với vóc người cao lớn, mặc áo sơ mi trắng cùng với quần tây lịch sự. Anh đeo gọng kính màu vàng, đôi mắt thâm trầm được giấu sau lớp kính khiến người ta không thể nhìn thấu, càng gợi sự huyền và bí cuốn hút.
Mấy đứa con gái trong lớp từ lúc thầy trợ giảng bước vào là ầm ĩ lên hết cả, có đứa đi vội quên không tô son phải giả vờ làm rơi đồ xuống đất rồi cúi xuống tô trộm.
Nguyệt đây vẫn tóc buộc đuôi gà, vì chạy nhảy mà nút thắt phía sau lỏng lẻo xù tung ra, khuôn mặt trắng tinh không trang điểm, môi cũng trắng bệch vì không tô son.
Haizz, cô nào có nhớ là môn này có trai đẹp trợ giảng đâu trời, kể mà nhớ thì Nguyệt cũng đỏm dáng một chút, nhỡ đâu người ta lại để ý cô thì sao?
- Trước khi buổi học bắt đầu, thầy trợ giảng sẽ điểm danh các bạn trong lớp mình nhé! - Vị giáo sư già chỉnh lại mấy cuốn giáo trình trên bàn, giọng ồm ồm nói vọng xuống bên dưới.
- Dạ.
Thầy trợ giảng điển trai nhìn xuống phía dưới, cả người thầy toát ra hơi thở lạnh lùng, sườn mặt góc cạnh mang đầy nét nam tính, từng khớp ngón tay rõ ràng cầm lấy tờ danh sách ghi tên sinh viên. Chất giọng trầm lắng lại pha chút gì đó quyến rũ cất lên:
- Nguyễn Thị Thu Nguyệt.
Nghe tới tên mình, Nguyệt giật nảy cả người, lại vội vội vàng vàng thưa:
- Có mặt.
Chàng trai giống như loài báo đã xác định được vị trí của con mồi, âm thầm bước từng bước về phía bên này.
Trời ơi! Tự nhiên thầy trợ giảng lại đứng bên cạnh cô là sao đây hả? Ban nãy lúc Nguyệt giơ tay lên điểm danh, chỉ thấy giọng nói của chàng trai ngừng một lát, ngước mắt lên nhìn Nguyệt, rồi không một tiếng động bước về phía này.
Thầy mà đứng đây Nguyệt làm sao mà điểm danh hộ con Diễm được. Trời ơi là trời!
- Thầy, haha thầy đứng đây có tiện không ạ? Chỗ này là cửa sổ á thầy. - Nhìn khuôn mặt điển trai đang càng lúc càng gần mình, cả người Nguyệt căng thẳng, nói lắp ba lắp bắp.
Chàng trai nghe thấy tiếng nói, bèn thôi không nhìn vào tờ giấy trong tay nữa. Anh cúi xuống nhìn sâu vào mắt Nguyệt, đôi mắt của chàng trai màu nâu trầm. Không biết Nguyệt nhìn lầm hay sao, mà lúc cúi đầu nhìn Nguyệt, đôi đồng tử ấy thoáng co lại, thoắt cái có hàng trăm ngàn cảm xúc mà cô không rõ tên trào ra, xâm chiếm lấy hai người.
Mấy đứa con gái mê trai ngồi phía dưới, thấy thầy xuống là cuống quýt kéo ghế ra đem đến tận nơi cho người ta, miệng còn liên tục mời mọc:
- Dạ ghế ở đây ạ, thầy cứ ngồi tự nhiên.
Cho xin đi, người không tự nhiên là Nguyệt có được không hả?
Anh chàng đẹp trai không biết người bên cạnh mình đang tồn tại một sự phản kháng mãnh liệt, đôi môi mỏng khẽ cười nhẹ, anh lại đọc tiếp những cái tên tiếp theo ở trong tờ giấy:
- Trần Ngọc Thuý Diễm.
Thôi bỏ mẹ rồi, phải làm sao bây giờ? Nguyệt lỡ hứa với nó rồi, với cả anh em chí cốt của nhau, chẳng lẽ Nguyệt được điểm danh mà con Diễm lại không. Thôi bất chấp vậy.
Nghĩ là làm, Nguyệt quay sang bên cạnh, giả vờ hắng giọng, thưa nho nhỏ:
- Có ạ.
Cầu trời cầu đất cho thầy không phát hiện ra.
Ấy thế mà hình như thầy không phát hiện ra thật, điểm danh hết một lượt, thầy kẹp tờ giấy vào trong cuốn giáo trình, lại vô tư lấy sách vở ra đặt lên bàn.
- Thưa thầy, em đã điểm danh xong rồi.
Vị giáo sư già hài lòng, gật gật đầu rồi nói:
- Bây giờ chúng ta cùng nhau vào bài học ngày hôm nay.
Nguyệt đợi mãi, đợi tới cuối giờ cũng vẫn không thấy thầy trợ giảng lên phía trên kia, anh chàng ấy vô tư như không, ngồi vào chỗ bên cạnh Nguyệt, lại ghi chép bài vở như thật, giống như thầy ấy cũng là sinh viên giống cô vậy? Lạ nhỉ, như thế là thế nào?
Mà, học cái môn này chán với khó hiểu thật đấy. Nhiều khi Nguyệt cũng tự hỏi vui vơ, rốt cuộc ai là người sáng lập ra triết học vậy, Nguyệt muốn vác dao đến hỏi thăm mười tám đời nhà ông ta.
Ngồi nghe giống hệt như vịt nghe sấm, thi thoảng còn gật gà gật gù vì buồn ngủ. Trong một thoáng lơ là, chiếc bút trong tay Nguyệt rơi đánh cộp một phát xuống mặt bàn rồi lăn lông lốc định rơi xuống đất.
Nguyệt hoảng hốt vồ lấy cái bút, may quá, suýt nữa thì. Nhưng ôi thôi, vừa kịp lúc chặn cây bút lại, bàn tay với những khớp xương xinh đẹp cũng nhắm ngay vị trí đó, nhưng không may lại nắm trúng vào tay Nguyệt.
Da thịt nơi lòng bàn tay của chàng trai vô cùng ấm áp, anh khẽ siết lấy tay Nguyệt một chút rồi buông lỏng.
Chất giọng trầm khàn vang lên bên tai, khiến trái tim Nguyệt rung lên khó hiểu:
- Tôi xin lỗi, em có sao không?
- Dạ..dạ không ạ...cảm ơn anh...thầy.
Tiếng cười nhẹ nhàng phát ra từ người bên cạnh làm trống ngực Nguyệt đập thùm thùm.
Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc ra về, thế quái nào bụng Nguyệt lại đau liên hồi. Thế nên cô không kịp thu dọn sách vở, chạy một mạch vào trong nhà vệ sinh.
Ngồi trong toilet, Nguyệt thiếu điều gào lên đau đớn, cô có ăn bậy ăn bạ thứ gì đâu mà sao lại nhục nhã thế này. Ngồi hết 30 phút mới đỡ đau, Nguyệt bám lấy tường, dò dẫm bước ra ngoài, không biết phòng học còn mở không? Nguyệt để quên cả sách vở lẫn điện thoại bên trong mất rồi.
Sao cái tháng này Nguyệt xui quá là xui không biết, hết ngất xỉu hai ngày trong nhà, giờ lại đau bụng rồi còn để quên sách vở trong phòng học nữa chứ.
Ơ? Phòng học chưa đóng cửa. Lò dò bước vào trong như ăn trộm, thấy sách vở bày bừa trên bàn mình đang được một bóng dáng cao gầy, lại vô cùng đẹp trai thu dọn giúp. Nguyệt nuốt nước bọt, sợ sệt đứng đó:
- Dạ, thưa thầy...
- Lại đây. - Bốn bề vắng tanh vắng ngắt, đèn trong phòng cũng đã tắt ngúm, chỉ còn Nguyệt và anh ở lại.
Thầy đã nói thế, cô làm sao mà cãi được. Nguyệt rón rén, bước từng bước lại gần. Thầy giáo đẹp trai đã sắp xếp hết sách vở vào trong túi cho Nguyệt, trông thấy chiếc điện thoại hình con lợn màu hồng được người ta cầm lên, lại nhẹ nhàng cho vào trong túi xách, Nguyệt mừng thầm định cảm ơn thầy rồi nhận lại túi.
Ngờ đâu anh chàng đẹp trai này giữa đường lật lọng. Rõ ràng là đưa cho Nguyệt cái túi rồi mà còn rụt tay lại làm cô vì bắt hụt mà lảo đảo. Lợi dụng tình huống ấy, chàng trai thuận thế ôm lấy thân thể đứng không vững của Nguyệt vào lòng.
Mùi thơm nhàn nhạt của ánh nắng đột nhiên bủa vây lấy thân thể khiến cả người cô Nguyệt trở nên choáng váng. Tâm trí giống như một tấm lưới đánh cá đã cũ cứ rối rắm vào nhau, lại bùng nhùng như một mớ tơ nhện làm cô không nghĩ ngợi được gì.
Lúc định thần lại, Nguyệt mới chợt nhận ra là phải thoát khỏi vòng tay ấm áp ấy:
- Thầy, thầy làm gì vậy?
Yết hầu quyến rũ của người phía trên cô rung lên, giọng nói dịu dàng mang theo một chút gì đó khẩn cầu cất lên:
- Nguyệt, cho tôi ôm em một chút được không? Xin em....
- Thế này...thế này không được đâu ạ, nhỡ ai trông thấy thì sao? - Vừa nói, Nguyệt vẫn nắm vào tay người đẩy người ta ra.
- 12 giờ rồi, không còn ai ở đây hết.
- Thầy...thế này là quấy rối đấy.
- Nguyệt dẫn tôi lên phường đi, tiện thể, đem cả sổ hộ khẩu lên.
Sao lại có sổ hộ khẩu gì ở đây? Nguyệt khó hiểu. Được anh ôm chặt trong lòng, cả người cô ngập tràn trong cảm giác êm ái, vì thế nên trống ngực đập cứ đập bình bịch như đi đánh trận. Nguyệt ngước mắt lên nhìn anh, chớp chớp mắt hỏi:
- Sao lại có sổ hộ khẩu gì ở đây?
- Dẫn anh lên phường, tiện đấy mình đăng ký kết hôn.
2
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...