Hẹn Em Kiếp Sau



Chẳng biết người ta ủ mưu sẵn rồi hay là do Nguyệt dễ dàng siêu lòng với trai đẹp, sau một thời gian dài nửa cưỡng ép nửa chiều chuộng, Nguyệt cũng đồng ý trở thành người yêu anh.

Lúc hai người yêu nhau, tận mắt chứng kiến cuộc sống bận rộn của anh, Nguyệt mới biết hoá ra anh không phải sinh viên trường Nguyệt.

Hồi trước anh từng đi Mỹ du học, tốt nghiệp đại học rồi anh không học tiếp ở bên đấy nữa, người yêu Nguyệt quyết định về nước và tới đây để học lên thạc sĩ. Anh làm trợ giảng cho giáo sư triết học cũng là để thuận tiện theo ông nghiên cứu.

Lúc Nguyệt hỏi sao anh lại không học tiếp bên đấy, dù sao cơ sở vật chất với tiềm năng cũng hơn mình nhiều mà, sao lại chọn bỏ nước Mỹ để về đây. Người yêu Nguyệt ấp úng không trả lời, anh cứ lảng tránh vấn đề này mãi, cho nên Nguyệt sốt ruột, càng cố gắng tra hỏi cho bằng được thì thôi.

- Anh về đây tìm Nguyệt. - Người nào đấy ôm chặt lấy eo Nguyệt từ phía sau, lại cúi đầu xuống cổ cô, hít một hơi thật dài.

- Anh điêu, mình có gặp nhau bao giờ đâu mà anh bảo về tìm em.

- Anh không biết...trái tim anh lúc nào cũng bồn chồn không yên, lúc trông thấy Nguyệt rồi, cả lồng ngực anh đột nhiên chấn động, cho nên khi ấy, anh mới không kiềm chế được mà ôm chặt lấy Nguyệt như vậy.

Thật nhỉ? Hay do Nguyệt là nhân duyên tiền định của anh, cho nên anh thấy Nguyệt một cái là mê tít thò lò, chỉ mong rước cô về nhà ngay không người khác cuỗm mất.

Nghĩ vậy, Nguyệt tự đắc lắm, cô nghịch ngợm ngón tay của anh, lại xí xớn nói:

- Thế nếu lúc đấy em chẳng yêu anh thì sao? Anh cũng chấp nhận à?

- Bắt phải yêu.


Xì, người gì mà ngang ngược, nhưng mà đúng gu của Nguyệt. Đã thế, cô lại càng muốn trêu anh hơn, Nguyệt muốn được thấy anh bối rối:

- Đợt ấy em thích một anh khoá trên rồi nhá, anh ấy tên Khôi, hồi mới vào đại học anh ý ở trong đội thanh niên tình nguyện, dẫn em đi ra hội trường.

Chẳng hiểu sao khi nghe Nguyệt nhắc đến cái tên ấy, cả thân thể người đang vòng tay ôm lấy eo cô đột nhiên chấn động. Người yêu Nguyệt lặng lẽ luồn năm ngón tay nắm chặt lấy tay cô, đầu anh gục vào cổ Nguyệt, giống như cố gắng giữ lấy người yêu mình cho bằng được. Im ắng một lúc, Nguyệt không thấy người phía sau có phản ứng gì. Cô tò mò quay lại....hình như người yêu Nguyệt khóc rồi, viền mắt anh đỏ bừng và trong con ngươi còn có vài tia máu.

Chết! Hình như cô đùa hơi quá trớn mất rồi. Trông vẻ tội nghiệp của anh, Nguyệt bỗng xót hết cả ruột:

- Em...em xin lỗi, em chỉ thích mỗi anh thầy của em thôi, vừa nãy em bốc phét đấy, người yêu em đừng buồn mà.

Vừa nói, Nguyệt vừa quay người lại, ngồi trực tiếp lên đùi anh, lại ôm lấy cổ người yêu Nguyệt.

Nhưng Nguyệt có dỗ dành như thế nào, khuôn mặt đẹp trai của người ta cũng buồn xo, đôi mắt nâu trầm ỉu xìu, cánh môi đỏ bừng cũng vì lời nói của Nguyệt mà xị xuống.

Ái da, chết Nguyệt rồi chết Nguyệt rồi.

Để lấy lòng anh chàng đẹp trai đang dỗi ấy, Nguyệt quàng hai tay vào cổ anh, lại hôn chụt một cái vào môi người ta:

- Đừng giận em nữa mà, chỉ yêu mỗi anh thôi, nha.

Người ta trông vẫn buồn rười rượi, đôi mắt vẫn cúi xuống không thèm nhìn Nguyệt. Cuống quá, cô bèn hôn đánh "Chóc" một cái nữa. Vẫn không cười, vậy cô hôn cho tới khi nào anh hết giận thì thôi.


Nguyệt hiểu anh quá mà, mới hôn có ba cái anh đã cười rồi. Có lẽ không nỡ mắng Nguyệt, cho nên lúc bị cô nói những lời tổn thương như vậy, anh buồn lắm, nhưng chỉ biết ôm nỗi đau ấy một mình mà thôi.

Giọng anh đã phấn chấn hơn trước, anh hôn lại Nguyệt rồi ôm cô nhấc bổng lên:

- Không được đùa anh như thế nữa...anh đau lòng lắm.

- Em sợ rồi mà! Không dám nữa đâu. A..anh bế người ta đi đâu vậy.

- Lên giường phạt.

- Bớ người ta có người muốn bạo lực gia đình...

- Hư quá! Phải đánh cho vài cái thôi.

***
Cuộc sống thường ngày của hai người cứ trôi qua ngọt ngào như thế.

Cho đến khi...

Dạo này Nguyệt hơi sợ anh.

Một buổi sáng mấy hôm trước, lúc Nguyệt ngủ dậy đi rửa mặt, đột nhiên nhìn thấy trên ngón áp út của mình chình ình một chiếc nhẫn kim cương to đùng, Nguyệt hốt quá, bèn chạy như chó ra ngoài nhà rồi giơ tay lên hỏi anh:


- Anh ơi...nhẫn...

Lúc ấy người yêu Nguyệt đang nấu cháo thịt bằm ở trong bếp. Trông thấy Nguyệt đầu tóc bù xù miệng còn ngậm bàn chải đánh răng đứng lúng búng nói chuyện, người yêu chỉ cười rồi hỏi:

- Thích không em?

Kim cương to thế này, chắc chắn là đắt lắm. Nguyệt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, khoé mắt rơm rớm nước, biết là sẽ lấy chồng giàu, thì Nguyệt còn thèm cố gắng làm gì, thà ăn chơi sung sướng đến hết đời đi cho rồi.

Nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy, chứ anh mà vừa giàu vừa giỏi, Nguyệt lại bất tài vô dụng thì sao mà xứng với anh được. Cơ mà Nguyệt đã tốt nghiệp đâu, anh đeo nhẫn vào tay cô hơi sớm thì phải.
Như nghĩ ra điều gì đó, Nguyệt chạy vèo vào trong toilet đánh răng cẩn thận, rồi lại chạy ào ra ôm lấy eo anh người yêu ngon trai của mình:

- Nhưng mà Nguyệt đã tốt nghiệp đâu, anh cho em nhẫn hơi sớm đó nhé.

Anh cười nhẹ, tay vẫn đảo nồi cháo đều đều, để gọn cái muỗng qua một bên, anh quay người lại đối diện với Nguyệt, lại hôn một cái ở môi cô, một cái ở trán, một cái nữa ở khoé mi. Anh lúc nào cũng chiều chuộng Nguyệt như thế, nhỡ cô hưởng thụ đến mức đổ đốn luôn thì sao?

- Không sớm nữa, anh đã xin phép bố mẹ vợ cho anh được cưới Nguyệt rồi!

- Gì? Gì chớ? Sao anh biết nhà em, lại còn gặp mẹ em bao giờ? Sao em không biết gì hết.

Người yêu Nguyệt cười dịu dàng, hình như là có điều muốn giấu, anh bèn quay lưng lại tiếp tục đảo nồi cháo. Miệng nói câu lảng tránh:

- Nguyệt vào thay quần áo đi rồi ra ăn cháo nào, sắp muộn học rồi!

Á à, định đánh trống lảng với cô hả? Anh càng như thế, cô lại càng muốn hỏi, phải tra đến khi nào người ta trả lời thì thôi.

Nguyệt đu lên người anh, lại dùng cả hai tay hai chân bám vào người yêu mình không buông, miệng cô chu ra nài nỉ:


- Trả lời em đi...sao anh lại biết bố mẹ em...hôm nay anh mà không nói cho ra lẽ là em không để anh đi làm đâu.

Nguyệt ôm chặt lấy vòng eo săn chắc của người ta mà doạ dẫm. Người yêu Nguyệt cũng đến chịu với cô, anh đỡ lấy mông Nguyệt, để cô bám vững trên lưng anh. Tay kia anh bưng bát cháo để ra ngoài bàn. Xong xuôi mọi việc, dễ như trở bàn tay anh bắt được Nguyệt xuống, lại nuông chiều bồng cô ngồi lên đùi.

- Hồi trước Nguyệt về quê, anh đã đi theo Nguyệt, nên mới biết nhà em.

- Anh...anh muốn đến thì phải bảo em chứ, tự nhiên đi theo người ta như tên biến thái vậy.

- Anh muốn đến mà! Nhưng người yêu anh có cho anh đến đâu, ba lần bảy lượt từ chối, anh sợ Nguyệt thay lòng, giữa đường bỏ rơi anh.

Chớp chớp đôi mắt, cô có phải là người như thế đâu, hình như người yêu Nguyệt nhạy cảm quá rồi thì phải. Chỉ là ngay từ lần đầu yêu nhau, anh đã liên tục thể hiện ý nghĩ muốn hai người cưới nhau, thậm chí là đăng kí kết hôn trước rồi tổ chức sau cũng được. Ban đầu cô còn tưởng anh đùa, chứ Nguyệt vẫn còn nhỏ xíu à, tự nhiên phải lập gia đình giữa tuổi ăn chơi, dễ gì mà cô chịu.

Không ngờ, đến mức anh phải len lén đi theo Nguyệt về tận nhà, rồi vào xin cưới lúc nào mà cô không biết đấy.

À! Nhắc tới chuyện xin phép bố mẹ Nguyệt:

- Sao mẹ em lại đồng ý cho cưới được? Bà nổi tiếng khó tính khó nết mà.

- Ừm...đâu có...mẹ chúng ta tốt lắm, anh đã giải thích rõ ràng với bà rằng anh không phải kẻ lừa đảo, lại cho bà xem tất cả các giấy tờ, đất đai anh đứng tên em nữa. Hình như mẹ vui lắm, cứ cười rồi liên tục gật đầu đồng ý.

Trời ơi là trời! Sao bố mẹ cô có thể bán rẻ à "đắt" cô như vậy cơ chứ? Nguyệt cũng đến là cạn lời. Nhưng cô chưa muốn lấy chồng sớm như vậy đâu, cô còn muốn chơi thêm vài năm nữa mà.

Từ hôm đó đến nay Nguyệt cứ giả vờ mất trí nhớ suốt, yêu thì yêu anh thật, nhưng mà 21 tuổi đã lấy chồng, nói thế nào cũng là sớm quá đi mất.

Người yêu Nguyệt hình như biết cô không muốn, nên dù có mong mỏi lắm cũng không nỡ ép buộc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận