Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)
Nhưng không ngờ lại chạm mắt với Tư Chính Đình, Trang Nại Nại lập tức bị ánh mắt của anh nhìn cho khiếp vía.
Nhìn anh, có vẻ… tâm trạng vẫn chưa tốt lên?
Cô nuốt nước miếng nhìn về phía tay anh, lập tức mở to mắt hỏi: “Ưm… anh… anh cầm điện thoại của em làm gì?”
Tư Chính Đình nhìn đôi mắt mở to của cô, không hiểu sao những lời chất vấn lại biến thành: “Tôi dùng một chút.”
Dùng một chút?
Gọi cho trợ lý Quý Thần sao?
Nghĩ đến việc anh làm rơi điện thoại của mình, Trang Nại Nại liền gật đầu tỏ ra đã hiểu. Cô không dám ra ngoài nên lại rụt đầu về, lặng lẽ khép cửa phòng tắm lại.
Tư Chính Đình cầm điện thoại của cô, suy tư một chút rồi bấm một dãy số. Đang định gọi, cửa phòng tắm bỗng mở ra, giọng cô vang lên từ bên trong: “À…”
Đôi mắt đen như mực của Tư Chính Đình nhìn sang.
Trang Nại Nại lập tức ho khan, dè dặt nói: “Nếu tâm trạng của anh không tốt, cũng… cũng đừng ném điện thoại nhé. Em… em biết anh có tiền... nhưng nếu cả điện thoại của em mà anh cũng đập, thì không có mà dùng nữa đâu! Như thế bất tiện lắm! A ha ha…”
Ánh mắt Tư Chính Đình liền trở nên lạnh dần.
Trang Nại Nại lập tức rụt cổ lại, sửa lời: “Ừm, anh… anh thích thì cứ ném thoải mái…”
Tư Chính Đình còn chưa làm gì, Trang Nại Nại đã vụt cái rụt đầu về đóng sầm cửa lại.
Tư Chính Đình: “…”
Thấy dáng vẻ của cô như vậy, lửa giận của Tư Chính Đình đã tan đi một nửa.
Sao cô vẫn còn tham tiền y như năm năm trước vậy?
Không phải chỉ là một cái điện thoại rách nát thôi sao?
Anh cầm điện thoại đi ra ban công, ở trong này anh không tài nào bình tĩnh gọi điện được.
Màn đêm thăm thẳm, ánh đèn rực rỡ của thành phố như ẩn như hiện phía xa.
Tư Chính Đình ấn gọi, người bên kia bắt máy rất nhanh: “Cô Trang đấy à, muộn như vậy rồi còn gọi tôi, xin hỏi cô có việc gì?”
Giọng nói đúng là ân cần hết mức!
Tư Chính Đình hừ lạnh: “Là tôi.”
Quý Thần lập tức đổi sang giọng công việc: “Ông chủ.”
Bây giờ lại nghiêm trang rồi sao?
Tư Chính Đình nhớ đến việc Trang Nại Nại khen Quý Thần cười đẹp, liền cảm thấy không thoải mái: “Điều tra xem hôm nay thiếu phu nhân ở công ty đã xảy ra chuyện gì?”
“Vâng, thưa ngài.”
Chưa đến 10 phút, Quý Thần đã có được kết quả. Anh ta gọi lại và báo cáo rõ đầu đuôi câu chuyện cho Tư Chính Đình.
Nghe xong, vẻ mặt anh trầm xuống, hệt như bầu trời trước cơn bão tố.
Thì ra là thế!
Cô ấy bị người ta đánh? Mà đám người trong công ty cô ấy lại cứ trơ mắt nhìn cô ấy bị đánh?
Không chỉ bảo vệ lợi ích cá nhân, thậm chí còn nối giáo cho giặc, thêm dầu vào lửa nữa?
Tư Chính Đình siết chặt tay.
Anh đột nhiên nhớ về năm năm trước, khi ấy con người cô làm gì cũng vô cùng sảng khoái, chẳng chịu thua ai bao giờ. Ngay cả Tô Ngạn Bân và Tả Y Y muốn ức hiếp cô cũng chẳng được.
Nhưng bây giờ, chỉ một quản lý nho nhỏ, cô còn phải nhẫn nhịn đến bây giờ mới từ chức?
Có phải mấy năm nay... cô đều sống không tốt?
Tư Chính Đình bỗng thấy đau lòng vì cô, nhưng vừa nghĩ đến nguyên nhân cô bị đánh, anh liền siết chặt nắm đấm. Tuy Quý Thần không nói gì nhiều, thậm chí còn ra sức làm mờ nhạt sự tồn tại của Thạch Hạo Vũ, nhưng mà…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...