Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Giọng điệu của đối phương rất hưng dữ, lập tức khiến Tư Chính Đình cau mày lại. Anh nhìn về phía phòng tắm với ánh mắt thâm trầm, Trang Nại Nại gây ra chuyện lớn sao?

Anh hơi mím môi, nhưng vẫn không nói gì,

Người bên kia đầu dây hừ lạnh một tiếng: “Không nói gì à? Cô nghĩ không nói gì là xong sao? Tôi cho cô biết, cô muốn từ chức? Được! Cứ theo hợp đồng lao động mà xử lý thôi, bồi thường tiền vi phạm hợp đồng! Lương của cô là năm nghìn tệ cộng thêm tiền hoa hồng, thu nhập mỗi tháng phải tới gần một vạn tệ. Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng gấp ba lần thu nhập của cô, tức là ba vạn tệ! Ngày mai nếu cô không tới, chúng ta sẽ gặp lại nhau trên tòa!”

Vi phạm hợp đồng?

Gặp nhau trên tòa?

Tư Chính Đình nhạy bén bắt được mấy chữ này.

Quản lý Vương tiếp tục cười nhạt: “Trang Nại Nại, bất kể tòa phán ai thắng ai thua, tôi cho cô biết, chỉ cần lên tòa là chúng tôi sẽ không buông tha cho cô! Cô đừng nghĩ là không công bằng. Đắc tội với con gái tổng giám đốc chi nhánh Gia Hoa của tập đoàn Đế Hào, cô còn mong được sống yên ổn? Không có cửa đâu!”

Tổng giám đốc chi nhánh Gia Hoa?

Hình như là người đàn ông có tên là Tiết Thành Công?


Dưới trướng Đế Hào có rất nhiều sản nghiệp, mỗi sản nghiệp lại sinh ra rất nhiều chi nhánh. Vì thế, chi nhánh Gia Hoa chỉ là một công ty rất nhỏ của tập đoàn Đế Hào, nhỏ đến nỗi ngay cả tên của tổng giám đốc bên đó, Tư Chính Đình cũng chỉ có chút ấn tượng.

Có điều, cái tên quản lý Vương này vừa nói cái gì?

Mắt Tư Chính Đình hiện vẻ lạnh lẽo, nhưng vẫn không nói gì.

Quản lý Vương quả nhiên lại nói tiếp: “Trang Nại Nại, cô Tiết đã mở lời thì cô cúi đầu xin lỗi là xong. Bây giờ thành ra thế này, trừ phi cô quỳ xuống trước mặt cô ấy, nếu không thì chuyện này không xong đâu!”

Quỳ xuống trước mặt cô ta?

Tư Chính Đình bỗng siết chặt tay, ý muốn giết người mạnh mẽ xộc ra, anh trầm giọng nói: “Không thể được!”

Quản lý Vương hiển nhiên không ngờ người bắt máy lại là đàn ông. Hơn nữa, giọng nói ác liệt kia dù qua điện thoại ông ta vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo ập vào mặt, ông ta lập tức kinh hoảng nhìn điện thoại, rồi hỏi dò: “Đây… đây có phải là số của Trang Nại Nại không?”

“Đúng.”


Giám đốc Vương ho khan: “Vậy, anh là…?”

Tư Chính Đình khựng lại, mãi lâu sau mới đáp: “… Chồng cô ấy.”

Quản lý Vương sững người: “Trang Nại Nại kết hôn bao giờ?”

Giọng Tư Chính Đình lạnh như băng: “Liên quan gì tới ông?”

Quản lý Vương liền không dám nói nữa, nhưng lại nghĩ tới việc Trang Nại Nại là dân nghèo, đã là dân nghèo thì chồng cô ta có thể là ai được? Ông ta việc gì phải sợ nhỉ?

Vì vậy, quản lý Vương đằng hắng lại giọng mình rồi nói: “Cậu đã nói mình là chồng cô ta, vậy thì nói với cậu cũng không khác nhau là mấy. Cậu chuyển lời với cô ta, ngày mai lên công ty nộp ba vạn tệ! Có điều, tôi khuyên cô ta nên đến xin lỗi cô Tiết đi! Cô Tiết đã nói sẽ bỏ qua cho cô ta! À, cậu không biết cô Tiết là ai nhỉ? Tôi nói cho cậu biết, ba cô ấy chính là tổng giám đốc của Gia Hoa. Bây giờ đã sợ chưa? Tôi cũng khuyên cô ta rồi, chỉ là xin lỗi thôi mà. Thời buổi này…”

Tư Chính Đình tắt ngang điện thoại rồi nhìn về phía phòng tắm.

Nói vậy, hôm nay cô ấy từ chức không phải vì muốn chạy trốn khỏi Bắc Kinh, mà là vì… chịu uất ức trong công việc?

Nhưng cái dáng vẻ bất cần của cô ấy, đâu có giống như chịu uất ức?

Đúng lúc này, tiếng nước chảy trong phòng tắm chợt ngừng lại, sau đó cái đầu của Trang Nại Nại thò ra.

Bên ngoài lâu không có tiếng gì nên Trang Nại Nại muốn xem thử xem, có phải là Tư Chính Đình đã đi rồi không.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận