Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương


RẦM...!!! ĐOÀNG...!!!!
" Phụt...!ngươi...!t...!tại sao? "
Máu từ khóe miệng chảy dài, Sonlin trợn tròn mắt nhìn Zola đang đứng trước mặt.

Một vài Nhân Miêu cầm vũ khí đề phòng...
" Ha ha...!Lũ mèo hoang thấp kém, các ngươi dám hỗn xược với Nữ Chúa Quỷ.

Vậy thì chết hết đi "
Zola cười rợn người vung tay tiếp tục lao đến, Sonlin kinh hách né tránh phản công.

Tai mèo và đuôi dựng đứng như bản năng kích động.

Đôi con ngươi to tròn tràn ngập căm phẫn...
" Ngươi dám giết bộ tộc ta? "
" Đây là mệnh lệnh từ Nữ Chúa Quỷ "
Ầm...!!! Binh Bốp...!!!
Zola bị móng vuốt mèo cào trúng, nhìn qua vết thương ngay eo mà hiện rõ tia sát khí.

Sonlin lao người chạy đi cùng những thuộc hạ phía sau.

Chỉ vang lại tiếng nói đầy giận dữ
" MA GIỚI VÔ TÌNH THÌ ĐỪNG TRÁCH TỘC TA VÔ NGHĨA "
Zola hai mắt vô hồn nở một nụ cười ghê rợn, sau cũng xoay lưng rời khỏi khoảng không như một làn khói...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_   \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tại một chiều không gian vô định:
" Bọn chúng đang làm gì? "
Cái đầu ảo ảnh khép hờ mắt nguy hiểm nhìn vào tấm mành trong suốt giữa không gian.

Bên trong phản chiếu từng hình ảnh như thước phim trực tuyến, thân thỏ ngủ say an giấc tựa chừng không màng sự đời cũng lọt vào tầm mắt của nữ nhân.

" Mạn Liên "
"..."
" Thương tích thế nào? "
Vạn Yêu Chúa liếc mắt nhìn qua, tận đáy con ngươi sâu thẳm ấy như chênh vênh một nỗi thống hận vô biên.

Sự kiên định khiến người vừa sợ hãi vừa khó thể nắm bắt.
" Tốt "
Âm giọng lạnh lùng trả lời, đôi mắt vô cảm nhìn đối diện gương mặt giữa trời xanh thăm thẳm.

" Tốt lắm, ta cảm thấy rất nhanh sẽ có biến "
"..."
" Chuẩn bị cho tốt "
" Được "
" Ngươi đừng có mà sai khiến người "
Tiếng nói tiểu Huyết vang lên đầy lãnh bạc khiến hai người kia phải chú ý.

Thân rắn bay lơ lửng giữa không trung, Vạn Yêu Chúa mỉm cười nhẹ
" Tàn Luân Xích Xà Vương cũng nên giúp đỡ một tay "
" Ta không nghe lệnh ngươi "
" Nhưng ta là ân nhân của Tích Mạn Liên "
Đôi con ngươi hoang dã màu tím biếc hiện lên tia dao động.

Tiểu Huyết nhìn qua thân ảnh đầy giá băng đó, ngờ vực một cách lênh đênh.
" Người thật sự là người đó? "
" Ha ha haaaa...!Ngươi không tin sao Tàn Luân? Tích Mạn Liên có toàn bộ ký ức giữa hai ngươi, nàng còn sở hữu cả Phi Phích Tử Hoàn Ảnh Nhất Bậc Thiên "
Tiếng cười giễu cợt văng vẳng vô gian như một đòn đánh chí mạng xuyên sâu vào tận cõi lòng tiểu Huyết.


Nó gật đầu nặng trĩu, nhưng cái cảm giác đau buồn như đứng giữa ranh giới của sinh tử ấy khiến nó chẳng biết mình là ai.

Không...!!! Liệu sinh tử có tàn nhẫn hơn sự lãng quên của tiềm ức? Nó khiến ta tồn tại nhưng không biết được mình đang tồn tại.

Cảm giác của sự mơ hồ...
" Phải...!Phi Phích Tử Hoàn Ảnh...!là do chủ nhân đã leo lên tận Diệm Cung Sơn, trải qua tu luyện khổ cực mới có thể lĩnh hội.

Mục đích của người cho loại thuật này là để thu phục ta "
" Phi Phích Tử Hoàn Ảnh đều do người bí ẩn đó tạo ra.

Cũng tức là chủ nhân ngươi, Tích Mạn Liên "
Tiếng cười nhạt như thực sự khinh bỉ tiểu Huyết vì đã không có chính kiến.

Hai mắt tím chất chứa muôn vàn nghi vấn, ngay cả bản thân nó cũng đã gần như quên hết mọi ức hồi.

Nhưng nếu Tích Mạn Liên không phải, sao nàng có thể sở hữu ký ức trước đây của nó và chủ nhân? Và cả Phi Phích Tử Hoàn Ảnh...!là minh chứng tốt nhất...!uy lực và cổ niên của ma thuật này chỉ độc nhất một người biết rõ.
Nguy hiểm của Phi Phích Tử Hoàn Ảnh không đơn giản là tiềm tàng...
" Ngươi đang muốn phản bội chủ nhân thật sự của mình? Tàn Luân Xích Xà Vương, ngươi nên nhớ rõ.

Năm xưa ngươi cùng ai tung hoành Tam Giới.

Cùng ai đột phá điện Diêm La.

Cùng ai khuynh đảo 312 thế giới chỉ để chứng minh vị thế của mình.

Ngươi nên nhớ, ngươi năm xưa đã ngang tàn cuồng ngạo ra sao "
Đôi mắt diều hâu sắc bén như dao nhọn từng chút một ghim sâu lòng người.

Câu nói nhẹ nhàng nhưng uy thế đầy nhắc nhở khiến tiểu Huyết cảm thấy khó chịu.

Đầu óc đau buốt, nhắm mắt lại, giọng nói cũng trở nên đau đớn tột cùng.
" Nhưng tại sao chủ nhân ta lại phục lệnh ngươi? Tại sao người khi xưa luôn dùng Tử Liên Hoàng Bào che mất dung nhan? Tại sao người luôn muốn quấy phá Thiên Ma? Tại sao người lại biến mất mà bỏ rơi ta? Tại sao người lại vô tình trút bỏ toàn bộ Pháp Thuật? Tại sao người không cần bất cứ thứ gì nữa???? "
Vạn Yêu Chúa nghe những nghi vấn của rắn nhỏ mà cũng không tỏ ra biểu cảm gì.

Tích Mạn Liên nhìn qua, đáy mắt xẹt nhanh một tia sáng lạnh buốt.

Tất cả khung gian đều như chìm trong tĩnh mịch.

" Vậy thì cần phải hỏi chủ nhân của ngươi "
Tiểu Huyết nhìn lên sau đó quay đầu đi, dường như rất nhanh đã lấy lại được bình tĩnh.

" Không cần, ta sẽ không làm hại Huyết Vương.

Chỉ vậy thôi...!"
" Được.

Tốt thôi "
Ảo ảnh kia dứt câu liền hòa mình vào giữa áng mây trắng bồng bềnh.

Tiểu Huyết liếc mắt nhìn đăm chiêu vào một hướng không tiêu cự...
' Chủ nhân? Người định làm gì? Ai rốt cuộc là chủ nhân của ta? Người hứa rồi, sẽ cho ta câu trả lời.

Năm xưa người tàn nhẫn bỏ rơi ta không lời từ biệt, mất tích cả hàng vạn năm.

Ta chờ người giải đáp, dù là ai trong cả hai...!'

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_   \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Rầm...!!! Đoàng...!!! Ầm...!!!
\- NHÂN MIÊU TỘC NỔI LOẠN.

MAU BÁO VỚI NỮ CHÚA.
\- Nhân Miêu xâm phạm Học Viện.
Tiếng la hét hỗn loạn phút chốc phá tan sự tĩnh lặng vốn có của ngôi trường.

Bà Helga đang ngồi trong phòng nói chuyện, nghe hung tin liền ngay lập tức bàng hoàng.

Thân ảnh khoác áo choàng hòa lẫn giữa khí đen, ma mị
" Nhân Miêu bắt đi Vương Tử, bây giờ lại tấn công Ma Giới.

Quả nhiên là muốn khiêu khích chúng ta.

Không thể chần chừ nữa rồi...!"
Bà Helga sững sờ chẳng phân rõ rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra, quá nhanh như cơn gió thoảng khiến bà chưa kịp định thần.

Mấp máy môi
" Mau chống trả "
" Rõ "
Cô vờ như cúi đầu sau đó rời đi, bước chân chậm rãi mang theo tà ám lẩn khuất giữa không trung.

Tiếng cười nhạt khẽ khàn đầy âm trá...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_   \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Thân thỏ trắng bạch đang chìm trong giấc ngủ liền chậm rãi mở mắt, con ngươi hồng ngọc như ẩn cả đại dương vô ngần.

Bất động nằm tĩnh lặng...
{ Địa Thiên Bạo Loạn
   Tuyệt Tình Cắt Đoạn
   Hoa Đóa Vong Âm
   Sinh Hạ Vong Tình.

}
Từ trong tâm trí lại vang lên tiếng nói giá hàn khiến người run rẩy.

Cứ vọng lại như muốn khắc ghi tận cùng tại tiềm thức của cô.

Không ngừng nhắc nhở, không ngừng tuyên án, không ngừng...!tuyệt tình...
{ Huyết Vương Lãnh Khốc
  Ngạo Mạn Vân Khinh
  Tọa An Ngạn Cốc
  Thiên Địa Vô Minh }
" Tọa an Ngạn Cốc? "
{ Vạn Niên Khởi Tính
   Âm Tuyền Đế Thính
   Đoạt Ngạn Vong Ân
   Bất Thảo Lạc Thần.
   Thiên Địa Bất Dung
   Thiên Binh Bất Trị }
" Bất thảo? Đế Thính? Là Âm Dương Đế sao? "
Cô thì thào nằm bất lực trên giường với từng câu từng chữ của tiểu hài.

Bóng hình tan như làn khói, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.


Hư thực rốt cuộc là gì? Khi linh hồn này tẩy rửa khỏi vết ô, liệu có còn là thực hay không?
Ta là ai??
Ba từ rốt cuộc trở về bên cô một cách âm thầm, hai mắt to tròn nhắm lại.

Nhìn từ ngoài thật sự không biết cô đã ngủ hay chưa, chỉ biết rằng bên trong phòng hiện thời rất tĩnh lặng.

Cách biệt hoàn toàn với sự điên loạn ngoài kia...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Đất đá vỡ nát như vừa xảy ra một trận động đất thiên tai.

Cả Học Viện chìm trong u ám dày đặc tà khí đến rợn người.

Xác yêu trải dài cùng với bộ dạng chật vật đáng thương.

Còn lũ ma quỷ thì tan đi như làn khói sau sự tấn công hung bạo từ Sonlin.

" Tộc ta đời đời làm tròn bổn phận, vậy mà mụ Nữ Chúa kia lại xem ta như rác rưởi.

Hỡi muôn dân của tộc Nhân Miêu, hãy xông lên giành lại công đạo "
Tiếng mèo kêu lên hỗn loạn mang theo căm giận, cuộc chiến diễn ra giữa hai phe bất phân thắng bại.

Bởi trước đó vì sự xâm phạm của hai kẻ ngoại lai mà Học Viện vốn đã trở nên suy nhược.

Nay hai Vương Tử cũng không ở đây, khiến uy phong hạ xuống hoàn toàn.
" Học Viện vậy mà lại bị tàn phá nhanh chóng.

Lại không có sức mạnh hỗ trợ từ Ma Điện, toàn quân ta bị giam lỏng bên trong.

Nữ Chúa Quỷ, phải làm sao? "
Zola đứng kế bên lo lắng hỏi, bà Helga ngồi trong phòng mà lòng không thể yên ổn.

Nỗi sợ hãi bắt đầu dâng trào, mím môi hoang mang.

" Chúng ta phải xâm chiếm Trái Đất "
Giọng nói du dương như ngân bạc thanh lãnh lọt vào tai người nghe.

Mang theo thứ cảm giác vừa mê hoặc vừa bí ẩn.

Bà Helga kinh ngạc dời mắt khỏi ma pháp trong suốt đang chiếu hình ảnh mờ nhạt.

" Cái gì? "
" Chúng ta cần đánh chiếm trái đất để tìm nơi cư ngụ mới "
Cạch...!!!!
" Mẹ ơi, không được "
Tiếng cửa bật mở đi kèm là sự hốt hoảng của Alice.

Bà Helga nhìn qua, gương mặt đang nhăn nhó liền dịu lại.

Mỉm cười
" Con lại đây, bên ngoài nguy hiểm lắm "
" Mẹ, đừng hại nhân gian mà "
" Chuyện này...!"
" Tiểu thư Alice, đây là điều bắt buộc phải làm để cứu thoát Ma Giới "
Alice nhìn qua thân ảnh huyền bí, đôi mắt long lanh không hiểu.

Lắc đầu
" Tại sao phải tàn hại sinh linh? Họ có lỗi gì? Mẹ có thể cứu nguy Ma Giới mà? Phải không mẹ? "
" Chuyện này...!ta không thể, ta cũng chỉ là một loài người mà thôi "
Trước ánh mắt trông mong của con bà chỉ có thể lắc đầu bất lực.

Zola đanh giọng khuyên bảo
" Chúng ta nên nghe theo Nguyệt Tâm Sứ "
" Không.


Đừng mà, đó là quê hương của chúng ta "
" Chuyện này...!được rồi, ta cần suy nghĩ.

Các ngươi đi ra trước đi, Alice ở lại với mẹ "
Helga mệt mỏi lắc đầu vẫy tay xua đuổi, áo choàng đen vung nhẹ giữa không gian, cô cất bước rời đi cùng Zola.

Cánh cửa lần nữa đóng lại ngăn cách hai nơi.
" Nhất định Nữ Chúa Quỷ sẽ nghe theo con gái của bà ta "
Zola thì thầm, giọng nói mang theo sự ngần ngại.

Cô vẫn bình thản, thanh âm ẩn dưới lớp mũ trùm có phần mơ hồ huyễn hoặc.

" Đi đi "
" Rõ "
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_   \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Nhất Quán Trùng Lai
Yêu Ma Tai Kiếp
Cầu Người Trở Lại
Vực Khởi Hồi Sinh.
Ma khí bao trùm cả khoảng không với một màu đỏ mộng mị trầm mê.

Học Viện hiện thời chia làm ba nhánh, một bên đối đầu với Nhân Miêu, một bên nhắm mắt cầu nguyện cho Chúa Quỷ tiền nhiệm.

Còn một nơi lại âm thầm làm nghi thức dị thường...
Giữa u gian một màu đen đến vô định, bao trùm như nuốt trọn mọi thứ.

Chỉ duy ánh sáng từ Thời Quang Kính nhạt nhòa phảng phất.

Nhưng chẳng bao giờ rọi tới thứ gì trong thời không vô tận ấy...
" Gia gia ơi, Pen về rồi "
" Ừ "
" Con cứ nghĩ chỉ khi về nơi này mới nói chuyện bình thường được.

Nhưng nữ nhân kia lại giúp con, gia gia thấy không? "
Âm thanh lanh lảnh cứ hòa vang vô định, chẳng phân được bóng dáng đang nơi nào.

" Ta thấy "
" Sao gia gia lại không bảo con nên ở lại nữa? "
" Hãy nhớ lời hứa của con "
" Lời hứa? Là việc gì ạ? Ah...!Là Huyết Vương gì đó sao? Con phải giúp người đó "
" Đến lúc chia ly, con phải theo người "
" Con vẫn không hiểu, đó rốt cuộc là ai? Con thấy thích cái bà chị thấy ghét kia hơn, còn Huyết Vương gì đó con cũng chưa gặp.

Huyết Vương...!sao nghe quen vậy ta? "
Pen ngờ vực trong âm giọng kéo dài, người được gọi là gia gia tiếp tục trầm khàn.

" Thật tàn nhẫn cho con, sự đền đáp và trả thù.

Tất cả thật dối trá với con "
" Gia gia? "
" Ta ở tại trong nơi tối tăm này đã lâu rồi, chỉ mong rằng sẽ giải quyết được phần nào oán hận khi ta rời đi "
" Gia gia đi? Pen không chịu "
" Ha ha...!Tất cả đều thuận theo người, Huyết Vương.

Sự vô tình của người đã gây hại bao nhiêu? Đứa trẻ này, liệu ai có thể sở hữu cõi tâm lạnh nhạt như vậy đây? "
" Huyết Vương có quan hệ thân thiết với gia gia sao? "
" Không.

Quên đi rồi tức là từ biệt, cái ngày người trút bỏ tất cả đã không còn gì.

Ta tin rằng sớm muộn cũng tái diễn mà thôi.

Con người này chính là không thể nắm bắt, cả nam nhân đó nữa "
" Gia gia...!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận