" Khụ khụ khục...!"
Alice ho khan sặc nước, đôi mi dần mở ra nhìn lên bầu trời trong xanh.
Cả cơ thể nhu nhược run lên bần bật vì cơn lạnh buốt giá.
" Tiểu Bạch Ngọc...?? "
Alice nhìn qua thân thỏ đang đứng bên cạnh mà sững sờ.
Giọt lệ nóng hổi chảy dài trên gò má trắng nhợt.
Cô đưa tay vuốt nhẹ vầng trán của nữ nhân.
\[ Hảo cảm tăng 10% \]
\[ Đinh -----\> Hảo cảm Alice giành cho ký chủ hiện tại là 50% \]
Cô mặc kệ tiếng nói hệ thống của tiểu Bát Đản vang lên, bước tới hôn nhẹ vào trán Alice khiến cô gái òa khóc như một đứa trẻ.
\[ Đinh -----\> Hảo cảm tăng 3% \]
\[ Hảo cảm Alice giành cho ký chủ hiện tại: 53% \]
Alice ngồi bật dậy ôm lấy cô như một điểm tựa tinh thần.
Cơ thể run rẩy vì cái lạnh, lắc đầu nghẹn ngào.
" Ta sợ lắm...!Hức...!n...!nơi này đáng sợ quá "
Cô để cho Alice ôm lấy mình, đôi mắt hồng ngọc nhìn về phía một bóng dáng đang ẩn khuất sau lùm cây.
Còn nữ nhân vẫn chẳng hay biết gì, khóc được lúc sau liền ngã ra ngất xỉu.
Xoạc...!!
Conal Vincent bước ra đến gần cô ôm lên, gương mặt vẫn bình đạm.
Cô mỉm cười cất giọng
" Ngươi đến tìm ta? "
" \*Gật đầu\* "
" Trở về "
"..."
" Sắp tới sẽ tổ chức một cuộc thi giành quyền thống trị Ma Giới.
Ngươi phải đoạt được ngai vị "
"..."
" Làm vì ta, được không? "
Cô lạnh nhạt hỏi thẳng, nam nhân nhìn chăm chăm vào đôi mắt thỏ to tròn long lanh của cô.
Gật đầu
" Được "
" Tốt lắm, đi đi "
Conal Vincent thả cô xuống sau đó nhảy bật lên lao đi với tốc độ kinh hồn.
Cô đứng trước gió, lông mao trắng muốt trên thân phấp phới nhẹ nhàng.
Đôi mắt vẫn lặng yên nhìn vào không gian vô định.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tại Học Viện:
" Cái gì? Đưa quan tài của Tiên Chúa lên? "
Bà Helga nheo mày như không tin những gì mình đã nghe liền hỏi lại.
Nguyệt Tâm Sứ một bên đứng lẩn vào góc tối gật đầu.
" Phải, hiện Thần Long đã nổi giận.
Ta bói ra cần phải chuyển dời di hài của Tiên Chúa lên.
Nếu không sẽ gây ra hiểm họa "
" Chuyện này...!"
" Tuyệt đối không được "
Âm thanh thứ ba xen ngang cuộc đàm thoại, Sonlin chạy vào trong đứng giữa căn phòng rộng lớn.
Tai mèo ngoe nguẩy, răng nanh nhe ra liếc mắt qua Nguyệt Tâm Sứ một cách hung tợn.
" Ngươi là yêu của tộc Nhân Miêu? "
" Phải thưa Nữ Chúa Quỷ.
Ta là truyền nhân đời đời của tộc Nhân Miêu.
Việc dời di hài của các Chúa Quỷ tiền nhiệm là sự xúc phạm hỗn xược "
Bà Helga ngẩn người mím môi bởi câu nói của Sonlin.
Bị bao vây bởi hai chiều ý kiến khiến bà chẳng biết nên đưa ra quyết định như thế nào.
" Tại sao có thể nói như vậy? An nguy của Ma Giới liệu thấp kém hơn việc tôn kính di hài hay sao? Giữ được Ma Giới chính là sự tôn trọng tuyệt đối "
" Nguyệt Tâm Sứ, ngươi ngay cả việc bảo quản nơi an nghỉ của các ngài còn không được thì nói gì đến việc giữ vững Ma Giới? "
" Đây là tình huống nguy cấp "
" Không có gì là nguy cấp cả.
Tộc Nhân Miêu ta sẽ tạ tội với Thần Long "
" Được.
Theo ý Nhân Miêu đi "
Bà Helga gật đầu mệt mỏi phất tay ra phán quyết cuối cùng.
Sonlin nghe vậy liền lườm Nguyệt Tâm Sứ một cái cũng chạy ra khỏi phòng.
" Nữ Chúa Quỷ...!"
" Đủ rồi.
Hiện tại nên lo lắng là đại hội tuyển chọn ngày mai.
Người thừa kế ngai vị liệu có còn là dòng tộc Vampire hay không mới là điều đáng ngại "
" Hiện tại thì nhị vị Vương Tử và A Khắc Ngạo Nhân Sói là thành viên sáng giá nhất trong đại hội "
" Phải.
Ta đã không thể quản lý nữa rồi, ngồi trên vị trí này cũng chỉ để chờ hai đứa con kia khôn lớn.
Đến lúc trả lại hoàng vị "
Bà Helga mệt mỏi tựa đầu vào thành ghế phía sau.
Hai mắt nhắm hờ nặng trĩu, dung nhan nhăn nheo vì năm tháng đăng đẳng phí hoài.
Trong sự mặn mà đó còn là cỗ tuyệt vọng chẳng bao giờ thành lời...
" Nữ Chúa Quỷ...!ta có tội "
" Có tội? Ngươi nói gì vậy? "
Bà Helga kinh ngạc nhìn qua thân ảnh đã từ bao giờ đứng ngay bên cạnh.
Nguyệt Tâm Sứ vung tay tạo kết giới vô hình ngăn chặn lời nói của họ lọt ra bên ngoài.
" Ta có lỗi với người vì sai lầm trước "
" Sai lầm? "
" Ta vốn không nên đưa Alice loài người kia làm vật hiến tế.
Nhưng vì an nguy của Ma Giới nên...!"
" Ta hiểu được sự khổ sở của ngươi, những năm qua bên cạnh ta bộn bề như thế đã là sự tận tụy đáng vinh danh rồi "
" Nhưng người nhất định phải chuyển mộ lên "
" Tại sao? Nhân Miêu kia chẳng phải nói sẽ giải quyết? "
" Nữ Chúa Quỷ...!"
Bà Helga khó hiểu khi thân ảnh kia kề sát vào tai mình.
Hơi thở lạnh giá ma mị từng âm một vọng lại khiến bà rùng mình.
" Alice...!là con gái của người "
Nguyệt Tâm Sứ đứng thẳng người nhìn nữ nhân đang bần thần ngồi đó.
Tinh ý liền sẽ thấy rõ đôi vai đang run nhẹ từng hồi.
Khóe môi mấp máy nhìn qua ngỡ ngàng hỏi...
" Con...!con...!gái ta? "
" Chuyện năm xưa, người nhớ chứ? Hiện tại, người phải dời thi hài Tiên Chúa lên và cứu Alice tiểu thư "
" Nhưng làm sao có thể? "
" Alice chính là đứa con gái đã thất lạc bao năm của người ở nhân gian.
Chị gái người đã sớm đưa Alice vào cô nhi viện.
Và tiểu thư đã lưu lạc tới biệt thự của hai Vương Tử để làm việc "
" Cái gì...!"
" Nếu người không tin, cứ cứu tiểu thư lên khỏi Tích Hồ và tra hỏi.
Sở dĩ người có cảm tình với tiểu thư là bởi tình mẫu tử bao năm ròng rã "
Từng câu từng chữ chậm rãi nhưng lại như một lưỡi dao đang cứa sâu vào trái tim đầy vết xước của bà.
Tâm trí vang lên tiếng khóc của trẻ con thuở nào.
{ Oa oa oa...!M...!mẹ...!ơ...!ơi...!}
" Mau...!mau cho người đến Tích Hồ "
Helga lạc giọng chỉ tay nói, Nguyệt Tâm Sứ hơi khom người rồi bước đi không chần chừ rời khỏi.
Để lại người phụ nữ đang hỗn loạn với bao cảm xúc mông lung...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Rầm...!! Đoàng...!!
\- Ahhh...!Đại Vương Tử, cố lên.
\- Nhị Vương nhất định phải thắng.
\- Mạnh quá đi.
\- Đó là sức mạnh của dòng tộc cao quý nhất sao?
Hàng ngàn yêu ma ngồi trên khán đài, đồng loạt hướng mắt về trung tâm của Hội Trường.
Aiden trên lưng là đôi cánh lớn cứ va đập, từng cơn gió tạo ra lạnh lẽo theo động tác của hắn.
Rút nắm đấm từ nền đất đã nứt nẻ lên, nhìn về đứa em trai và A Khắc Ngạo đang hai hướng đối diện.
" Ha ha...!Đại Vương Tử vẫn giữ vững phong độ sau khi mất người thương nhỉ? "
A Khắc Ngạo cười lớn châm chọc khiến gương mặt hai kẻ kia nhăn nhó.
Hắn nhảy lên nhào tới, móng vuốt nhọn hoắc tấn công Aiden.
Roẹt...!!! Rầm...!!
Khói bụi tản đi, mặt đất ghim xuống những vết cào dài.
A Khắc Ngạo liếc mắt lên nhìn nam nhân kia đã bay giữa không trung.
Henry híp mắt cười lạnh
" Anh hai, tiêu diệt hắn trước, chúng ta sẽ đối đầu sau "
Aiden nhìn qua em trai mình, không nói gì nhưng cử động đã bắt đầu nhắm vào Nhân Sói đang đơn thân độc mã.
Hắn nhăn mặt nhe nanh
" Các ngươi hèn tới như vậy sao? "
" Kẻ chiến thắng chỉ cần nói đến năng lực "
Vụt...!!! RẦM...!ẦM...!!
\- Cái gì kìa? Ah...!khó nhìn quá.
\- Chuyện gì vậy?
Đám người ngồi xem bắt đầu xôn xao khi Aiden tiếp đất cũng tạo ra chấn động lớn như thế.
Bụi cát tản đi, A Khắc Ngạo bị bao quanh bởi hai thân ảnh.
Hắn muốn phá vòng vây nhưng không thành, ngửa đầu hú lên một tiếng dài dẵng uy phong.
Cả cơ thể bắt đầu phình to khiến quần áo rách từng mảng, nhiều đường gân xanh nổi lên như muốn đứt lìa.
Cơ bắp cuồn cuộn, tai sói và đuôi mọc ra mang theo sức mạnh đột biến.
\- Hóa hình rồi?
\- Đáng sợ quá.
\- Tử địch gặp nhau.
Còn Nhân Sói đó ở thế hạ phong, liệu có thắng không chứ?
\- Cứ xem đi.
.........
Henry nhíu mày, hốc mắt bình thường đã nhiễm đẫm một màu đỏ máu.
Làn da tái xanh khô cứng, nanh dài mọc ra như muốn cắn nuốt con mồi.
Đôi cánh bật mở vỗ đập từ từ bay lên...
ẦM...!BINH...!!
" Grừ...!Khốn, đi chết đi "
A Khắc Ngạo gằn giọng nhào tới vồ lấy Henry, bộ dạng giờ đây thật sự hoang dã đến nguy hiểm.
Bọn họ với tốc độ kinh hồn xẹt qua xẹt lại như tia lửa.
Chỉ để lại thanh âm rền vang không ngừng phá hủy nền đất.
Tất cả dõi theo mà cảm thấy thực kích thích, máu tươi văng tứ tung giữa không trung như tiếp thêm ý chí cho họ.
BỐP...!!! RẦM...!!!
A Khắc Ngạo ngã ra đất, cơ bắp thương tích chất chồng bị bao quanh bởi hai tên Vampire đang khát máu.
Đôi mắt hắn hung tàn không khuất phục, Henry cười lạnh
" Anh hai, giết hắn luôn đi "
Sau câu nói Henry định vung tay đánh tới, nhưng ngay lập tức một bóng dáng vụt qua đá văng bọn họ ra xa.
ẦM...!!!
" Phụt...!Là ai? "
Aiden phun ra ngụm máu tươi vì đòn đánh bất ngờ, không tin được rằng với thính giác siêu phàm của mình lại chẳng thể nghe ra có kẻ đang lao tới.
Hội Trường nhao nhao lên khi thấy cảnh chật vật của hai Vương Tử...
\- Không ngờ lại có thêm người gia nhập.
\- Là ai vậy?
\- Chỉ cần đủ bản lĩnh và không sợ chết đều có thể tham gia.
Nhưng là kẻ nào can đảm như thế?
\- Toàn Học Viện ai có thể đối đầu với Tam Vương mạnh nhất này chứ?
.............
" Là ngươi? Tên yêu nhân này ngươi muốn chết hay sao? "
Henry nghiến răng chỉ tay vào Conal Vincent đang từ từ đứng lên.
Hắn vẫn vô cảm nhìn lần lượt từng đối thủ của mình.
Cất tiếng
" Đầu hàng "
" Cái gì? Vào đã rồi đầu hàng? Ha ha haaa...!Bị điên sao? "
Henry cười lớn nối tiếp cho cả Hội Trường vì thông tin vừa tiếp nhận.
Họ khoái chí xem Conal như kẻ điên...!Nhưng chỉ riêng Aiden và A Khắc Ngạo là không thấy như vậy...
" Henry, hắn bảo chúng ta đầu hàng "
Câu nói của Aiden thành công khiến toàn bộ nụ cười đang có đều phải đông đá.
Henry nhíu mày nghi hoặc
" Cái gì? Tên yêu nhân đó dám ngạo mạn như thế? Kêu chúng ta đầu hàng? Hắn nghĩ mình là ai chứ? "
" Ngươi xem thường anh em ta rồi thì phải "
Conal Vincent liếc mắt qua Aiden vẫn luôn bình tĩnh, không nói gì nữa mà khom lưng.
Bàn chân di chuyển trượt ra sau đất cát, móng vuốt sắc nhọn vươn dài như chuẩn bị để tấn công khiến A Khắc Ngạo sững sờ.
" Là tư thế tấn công của Nhân Sói mà? Sao như vậy...!"
" Hóa ra là người của tên Vương Tử bại trận đó.
Được, để gia gia cho ngươi nhục mặt "
Henry thập phần khinh bỉ, tự tin đập cánh bay về hướng Conal Vincent ra đòn chí mạng.
Chỉ cần trúng cú đánh này thì nhất định kẻ đối diện sẽ xác thịt vụn nát.
RẦM...!!! BỐP...!!! ROẸT...!!!
Máu đỏ chảy dài một mảng thấm đẫm cả đất cát.
Henry quỳ đó ngỡ ngàng nhìn xuống bụng mình đã bị cào vài đường bén nhọn.
Tất cả có lẽ đều phải kinh hoàng đứng lên khi thấy Conal Vincent đang vỗ cánh lơ lửng giữa trời.
Aiden bần thần, sau đó trầm trọng
" Là Nhân Ma "
" Cái gì? Nửa sói nửa ma sao? Hắn...!"
A Khắc Ngạo cũng nghẹn lời, trong lúc bọn họ đều mất cảnh giác mà ngẩn ngơ thì Conal Vincent lại tiếp tục như tia chớp lao đến.
RẦM RẦM...!BỘP ĐOÀNG...!!!
Mọi người cứng họng khi nhìn thấy thảm cảnh, ba thân ảnh dưới mặt đất đang chật vật với những vết thương nặng nề.
Chỉ duy có một mình Conal Vincent đang đứng đó hiên ngang.
" Đáng ghét...!ngươi...!"
Henry nhăn mặt nghiến răng trừng mắt với hắn, Conal Vincent vươn môi.
" Đấu trường, lơ là "
Bốn từ đơn giản nhưng lại đủ để phê phán sự thiếu tập trung và ngu ngốc của bọn họ.
Chiến trường sinh tử không bao giờ cho phép sự việc này diễn ra.
Một giây thôi cũng dễ dàng vùi chôn tất cả...
" Ngươi thắng...!"
Aiden trầm mặt siết chặt lòng bàn tay cam tâm tình nguyện bị hạ gục.
Henry kinh ngạc
" Anh hai? "
" Là lỗi của ta, hắn đủ mạnh và lý trí để cai trị Ma Giới.
Chúng ta vốn không phải đối thủ của hắn "
" Nhưng...!"
" Câm miệng "
Henry giật mình khi thấy nam nhân đang xúc động đến mức tức giận kia.
Xem ra hắn nói đúng, bọn họ vốn đã bại dưới tay Conal ngay từ giây phút đầu tiên.
\- Vậy là sao?
\- Không được.
Mang dòng máu tử thù, làm sao cai trị được Ma Giới?
\- Không chấp nhận.
\- Phản đối.
\- Nhưng họ bại rồi mà??
\- Tên đó không rõ lai lịch, không xứng đáng cho ngai vị.
..............
Hội Trường xôn xao khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn.
Conal Vincent vẫn chẳng tỏ thái độ gì, bọn họ đồng loạt phản đối khi hắn không có lai lịch rõ ràng.
" Nó là cháu trai ta, đủ xứng đáng hay chưa? "
Tất cả ngỡ ngàng nhìn theo nơi phát ra âm giọng, Nữ Chúa Quỷ bình tĩnh bay đến trên bục đài.
Henry khó hiểu hỏi
" Mẹ nói gì vậy? "
" Nó là anh họ của hai con "
Bà Helga không nhìn hai đứa con trai đang bị thương của mình, mà chỉ lo quan sát Conal.
" Anh họ?? "
Ai nấy như không tin vào tai mình, chỉ riêng bà Helga là dịu dàng vuốt vai hắn.
Cười chua xót
" Xin lỗi con, chỉ vì ta mà mẹ con mới vất vả như thế "
"..."
" Khi tìm được Alice, gia đình ta có thể đoàn tụ rồi "
" Alice? Mẹ tìm cô ấy về thật sao? "
Henry nghe thấy thông tin kia liền sốt ruột hỏi, bộ dạng gấp gáp trông có vẻ rất vui.
Bà Helga gật đầu, giọng nói mang theo oán hận cùng tội lỗi đến lạ lùng.
" Phải, tìm chị của các con về "
Đoàng...!!!
Câu nói thật nhẹ nhàng nhưng lại như sét đánh ngang tai khiến Aiden và Henry chưa kịp định hình.
" Mẹ nói gì vậy? Chúng con không hiểu? "
" Đó là chị gái cùng mẹ khác cha của các con "
Bà xoay lại nhìn thẳng vào đôi mắt Henry mà trả lời.
Trong con ngươi đỏ nhạt đó như chứa vô tận sự tủi hờn khiến hắn lại bắt đầu đau nhói.
Cùng thông tin kia đã khiến nam nhân thật sự hoảng loạn.
" Mẹ nói gì vậy? MẸ NÓI GÌ VẬY HẢ?? "
" Henry Carlos...!Đó là chị gái cùng mẹ khác cha của các con "
Aiden lắc đầu đứng lên với bao vết thương vẫn còn rỉ máu, nhưng sự thật kia lại càng như nhát dao chí mạng cứa rách tâm can.
Hắn lặng lẽ rời đi, chẳng còn đủ tinh thần để hỏi hay nghe thêm điều gì nữa.
Bà Helga nhìn đứa con trai lớn đang dần khuất, bóng lưng vững chãi in hằn vào mắt bà mà như phản chiếu lại một người đàn ông khiến bà căm hận suốt bao năm...
" Nữ Chúa Quỷ, sau khi di dời mộ, đã vô tình phát hiện Alice tiểu thư rồi "
Bà nghe thấy tiếng nói huyền bí của Nguyệt Tâm Sứ mà đứng hình, quay lại nhìn về phía một bóng dáng nhu nhược đang đứng run rẩy vì sợ hãi.
Alice mím môi ngấn lệ nhìn bà, cô từ trên đôi tay đó nhảy xuống nhưng bị Conal Vincent bắt lại được.
" Người...!người có chuyện gì muốn nói với tôi? "
Alice lắp bắp hỏi như càng khiến bầu không khí trở nên ngạt thở bởi cơn nghẹn ngào.
Helga bước tới, bàn tay rụt rè như muốn chạm vào hình thái yếu ớt.
Nhìn thật kỹ Alice tưởng chừng sợ hãi không còn cơ hội...
" Con...!ta có chuyện muốn hỏi con.
Đi, đi theo ta "
Cô nhìn theo hai con người đang rời đi kia, đôi mắt hồng ngọc liếc qua Nguyệt Tâm Sứ vẫn đứng đó mờ nhạt.
Đáy mắt xẹt qua tia giá rét mang theo ý cười...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_ \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Con nói thật sao? Dì con tên là Reky Jiumi? "
" Dạ phải "
Nữ Chúa Quỷ xúc động hỏi, còn Alice chỉ ngoan ngoãn gật đầu trả lời tất cả.
Bà bàng hoàng, nước mắt sắp trào dâng nhưng vẫn kìm lại.
" Vậy...!tại sao con ở cô nhi viện? "
" Dì nói phải đi tìm em gái, tức là mẹ tôi.
"
" Mẹ của con đi đâu? "
" Bà bị bắt...!"
Alice cắn chặt môi dưới đến mức sắp rách ra, bà Helga đi tới đưa tay vuốt ve mái tóc của cô ta.
" Con thật sự là con gái của ta...!"
" Người...!không phải.
Người không phải "
Alice né tránh bàn tay của bà, lắc đầu không chấp nhận.
Helga ngồi xổm xuống dịu dàng
" Ta biết con nhất định không tin, nhưng đó là sự thật "
" Mẹ tôi sao có thể là Quỷ? Làm sao người lại độc ác muốn hiến tế tôi? Dì đã nói mẹ tôi rất dịu dàng hiền lương, không phải...!"
Bà Helga đau khổ trước sự phủ nhận của con mình, đứng lên chậm rãi từ từ kể lại.
" Năm xưa, mẹ và cha con rất hạnh phúc.
Có một lần, với trách nhiệm là y tá, mẹ đã cứu một người đàn ông trên đường về.
Mẹ cứ cho rằng, chỉ cần đưa vào bệnh viện là xong.
Nhưng thương tích của hắn quá nặng và kỳ lạ, như bị dã thú cào trúng.
Mẹ phải phụ trách việc chăm sóc cho hắn...!"
"..."
" Nhưng không ngờ, người đàn ông đó lại đem lòng yêu mẹ.
Hắn cũng chính là Chúa Quỷ của Ma Giới, mẹ thật sự đã cứu lầm người...!"
Từng giọt nước mắt tủi hận chảy dài trên gò má, Alice ngồi chôn chân trên ghế nhìn sự tổn thương và cô độc của bà mà xót xa.
" Hắn...!hắn sau khi trở về thì hai tháng sau lại đến nhà tìm mẹ.
Hắn giết chết cha con một cách tàn nhẫn, dì con lúc đó vô tình đến chơi, cũng bị hút máu.
Vậy mà tên Drake đó, lại muốn làm hại con.
Mẹ không còn cách khác chỉ có thể bị hắn bắt đi...!"
" Làm sao chứ...!vậy...!"
" Ở Ma Giới đã là 1800 năm, thời gian khác biệt so với nhân gian "
Bà Helga mỉm cười nhẹ nhìn đứa con gái bé bỏng của mình.
Alice bất động không dám nhìn thẳng bà, nước mắt tràn mi chẳng biết nên nói gì.
"..."
" Alice...!Mẹ xin lỗi con "
Helga bước tới nắm lấy đôi tay lạnh toát, Alice lắc đầu đột ngột ôm chầm lấy bà mà òa khóc.
Dù rất oán trách bà vì đã bỏ rơi mình nhưng so với nỗi cô đơn và đau khổ của bà thì Alice chẳng thể nào mang lòng hờn dỗi.
" M...!mẹ...!ơi...!"
" Con ngoan "
Cả hai người ôm chầm lấy nhau, khung cảnh trở nên buồn bã nhưng cũng đầy hạnh phúc.
Tất cả sẽ thật yên bình nếu không có tiếng đập cửa mạnh bạo.
Rầm...!!
" Nữ Chúa Quỷ, ngươi tại sao lại di chuyển toàn bộ quan tài của Tiên Chúa lên?? ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...