Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương


" CHỦ NHÂN...!"
Ánh sáng đặc biệt tỏ tường giữa không gian vô tận, đã khá lâu rồi cô chưa tương ngộ lại với ma pháp thuần túy rực rỡ ấy.

Lạc bước trong biển trời đen tối, cô lơ lửng thật nhẹ nhìn hào quang không ngừng chớp nhoáng kia.
" Ngươi lại xuất hiện? "
" CHỦ NHÂN...!QUÁ KHỨ DỊ LAI ĐẾN ĐÒI NỢ "
" Hửm? Kẻ nào phước phần tới mức được ta vay nợ vậy? "
Cô nhướn mày cười giễu với bộ dạng vô tư, âm vọng tứ phương vang lại dồn dập thật ảo diệu tiếp tục nói.
" CHỦ NHÂN...!MỘT VẠN NĂM RỒI "
" Cái gì? "
" VẠN YÊU NỮ CHÚA...!HƠN 7 VẠN SINH LINH BỊ NGƯỜI ĐOẠT MẠNG "
Cô khép mi tưởng nhớ hình ảnh đã thấy ở Mê Hồn Ức, đưa tay vuốt khẽ đôi môi đang nở nụ cười ẩn ý.
" Ta không nhớ "
" CHỦ NHÂN...!CẨN THẬN.

GIẢ GIẢ THẬT THẬT, NGƯỜI SẼ MẤT NHỮNG THỨ KHÓ THỂ LẤY LẠI "
" Mất? Đã là của ta thì sẽ không mất "
" XÍCH HUYẾT XÀ VƯƠNG...!NGƯỜI ĐÁNH MẤT NGÀI "
" Ha~...!Là nó muốn đi "
" CHỦ NHÂN...!CỐT TÂM CỦA NGƯỜI LUÔN VÔ TÌNH...!KHÔNG CẦN AI, KHÔNG CẦN THỨ GÌ.

LUÔN SẴN SÀNG VỨT BỎ MỌI THỨ CÓ ĐƯỢC.

MỘT LẦN CŨNG ĐÃ HƠN VẠN NĂM, LIỆU QUÁ KHỨ CÓ LẶP LẠI LẦN NỮA...!"
Cô nheo mày trước lời nói thanh vang, nhếch môi cười cợt
" Ngươi xem ra biết rất nhiều "
" CHỦ NHÂN...!NGƯỜI ĐÃ TỪNG DẶN DÒ, BẢO TA KHÔNG CẦN NÓI "
" Không cần nói? "
" MỘT MAI NẾU TA THỨC TỈNH, CỨ KHÔNG CẦN NÓI "
" Đó là những gì ta đã dặn ngươi? "
"..."
" Ta đã từng đánh mất ngươi chưa? "
" KHÔNG NHỮNG TA...!MÀ LÀ TẤT CẢ...!CHỦ NHÂN, NGƯỜI SỞ HỮU CŨNG CÓ QUYỀN VỨT BỎ.

NGƯỜI MỘT LẦN NỮA SẼ TỰ ĐƯƠNG ĐẦU VỚI NHỮNG GÌ MÌNH ĐÃ MẤT, CHỈ ĐỂ ĐOẠT LẠI NHỮNG THỨ ĐÃ TỪNG LÀ CỦA NGƯỜI, ĐỂ VƯỢT QUA VÀ TRỞ THÀNH HUYẾT VƯƠNG MỘT LẦN NỮA...!"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_   \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Cô chậm rãi vươn mi cong, nhìn trần nhà một cách bình thản.

Nhưng trong lòng lại không ngừng tự giễu.
' Ha~...!Những thứ từng là của ta? Đánh mất? Đoạt lại? Cũng thú vị mà '
Xoạc...!!
Cô đảo mắt thỏ nhìn qua Conal Vincent đang ngồi bên cạnh giường mà chăm chú quan sát cô.

Bàn tay rắn chắc đưa ra vuốt ve đầu nhỏ đầy lông, mấp máy môi
" Khỏe? "
" Không "
"..."
Cô trả lời hắn, được nam nhân bế lên vỗ về.

Đôi mắt vẫn sâu thẳm không thể khiến cô phân rõ xúc cảm.

" Giúp ta "
Đôi mắt to tròn hồng ngọc cong lại như ẩn hiện ý cười, đối diện với Conal vẫn luôn im lặng lắng nghe.
" Muốn ta khỏe lại? "
" \*Gật đầu\* "
" Lấy cho ta Tu Nguyệt Di Hoa "
"..."
" Ngươi biết? "
" \*Gật đầu\* "
" Làm được? "
" \*Gật đầu\* "
Cô hài lòng trước sự phản ứng nhiệt tình của hắn, Conal từ từ thả cô xuống giường rồi đứng lên.

Không chần chừ xoay người rời khỏi phòng.
Cạch...!!
Cánh cửa đóng lại, cô liền nhắm mắt nằm phịch xuống giường thư giãn.

Khóe môi cất giọng
" Alice đâu? "
\[ Bị hai tên Vương Tử giữ lại rồi \]
" Ai chiếm được Vu Nữ? "
\[ A Khắc Ngạo, tên người sói \]
" Ha~...!Thú vị thật "
\[...\]
Cô vẫn nằm dưỡng thần, nhưng linh hồn lại âm thầm trở về không gian.

Linh khí dày đặc bao quanh chân cô, hàng mi cong vút nâng lên nhìn thư sách trải dài.

Thân ảnh thật nhẹ bước qua từng ngăn kệ sạch sẽ.
\[ Ký chủ làm gì vậy? \]
' Học một loại ma thuật '
\[ Hửm?? \]
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_   \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Em là Alice? "
Nam nhân tuấn mã với đôi mắt hoang dã ẩn hiện tia cường ngạnh nhìn thật sâu vào nữ nhân hỏi.

Alice khó xử khi bị vây quanh bởi hai con người xa lạ.

" Hai người là...!là ai? "
" Ta là nhị Vương Henry Carlos "
Người nam nhân vừa rồi lại lên tiếng, đôi mắt trông chờ như muốn ngắm nhìn Alice thật lâu.

Âm vọng khác cũng vang lên nhưng lại mang theo ngữ điệu trầm hơn.
" Ta là Đại Vương Aiden Carlos.


"
" Tôi...!tôi không quen hai người.

Cũng không phải Alice gì đó "
" Không lý nào, em giống đến như vậy mà "
Henry nhíu chặt mày hùng hồn nói như khẳng định khiến Alice giật mình.

Aiden không vừa lòng với thái độ nóng tính của em trai, đẩy hắn ra.

Mày kiếm nheo lại, đôi mắt hẹp dài sắc bén ánh lên tia cảnh cáo.
" Đừng làm cô ấy sợ "
Alice bị vây quanh bởi hai nam nhân tuấn lãng mà trong lòng có phần sợ hãi lại bồn chồn.

Vừa rồi khi cùng Conal đưa cô trở về, Alice đã bị hai con người lạ lẫm này kéo vào phòng nhốt lại không cho đi, còn hỏi những điều khó hiểu.
" Tôi muốn về bên tiểu Bạch Ngọc...!"
" Tiểu Bạch Ngọc? Đúng rồi...!! Anh trai, chắc chắn là Alice của chúng ta "
Henry ngước nhìn lên người đàn ông đã ngồi trên bàn phía đối diện từ bao giờ.

Alice bị kìm hãm trên ghế gỗ không thể đứng lên.

Aiden nhíu mày tỏ vẻ suy tư
" Con thỏ không biết điều đó cũng ở đây.

Nhưng làm sao Alice đến được thế giới này? "
" Anh hai, Chu quản gia cũng không thông báo gì cho chúng ta biết.

"
Henry hằn giọng như có phần tức giận, Aiden nhìn ra được liền chậm rãi tra hỏi thật kỹ cô gái nhu nhược đang lo lắng.
" Em sao vào được học viện? "
" Mẹ nuôi đưa tôi vào "
" Mẹ nuôi em là ai? "
" Là...!là Hiệu Trưởng gì đó "
Alice ngoan ngoãn trả lời câu hỏi, tà khí từ cơ thể bọn họ khiến nữ nhân chẳng dám bất tuân.

Hai nam nhân cũng nhìn nhau, đáy mắt xẹt qua tia lạnh lẽo đầy nghi hoặc...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_   \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Chu chu~...!"
Con thỏ Ziu bên cạnh giường lay lay cô đang nằm ngủ yên tĩnh.

Hai mắt long lanh chớp chớp như sắp trào nước.

Cạch...!!!
" Tiểu Bạch Ngọc, em làm sao rồi? "
Alice bước vào phòng khi đã thoát được đám nam nhân phiền toái kỳ quặc.

Con thỏ Ziu lắc lắc đầu, hai tay thỏ kề má vờ ngủ như muốn truyền đạt thông điệp.

" Tiểu Bạch Ngọc ngủ chưa thức sao? "
Alice bước tới vuốt ve đầu thỏ xem xét, Ziu bám víu bàn tay cô ta như lo lắng.

Nữ nhân mỉm cười nhẹ
" Không sao cả, có lẽ chỉ mệt nên ngủ mê thôi "
" Chiu~?? "
" Không biết khi nào sẽ tỉnh, nhưng em cứ an tâm nha "
Alice dịu dàng an ủi, hạ mi mắt nhìn đăm chiêu vào thỏ con vẫn bình giấc.

Nhớ lại những diễn cảnh còn trong Mê Hồn Ức, mảnh vỡ trôi nổi chẳng rõ ràng.

Cũng không hiểu được vì sao lại thoát khỏi nơi kỳ lạ đó.

\[ Đinh -----\> Hảo cảm tăng 3% \]
\[ Hảo cảm Alice giành cho ký chủ hiện tại: 40% \]
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_   \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Phân Ảnh Địa Thiên
Tỏa Đóa Hắc Liên
Xoáy Chuyển Đảo Điên
Nghịch Cung Hoán Pháp.
Từng nguồn ma khí Hắc Ám luân chuyển nhẹ nhàng giữa không gian trắng xóa.

Bay tứ tán cùng âm vọng của địa ngục không ngừng văng vẳng.

Mi mắt cong đen nhánh nhắm lại, hai bàn tay uyển chuyển như đang khiêu vũ giữa không trung.

Từng nhánh hoa được kết bằng ma pháp Hắc Ám bay loạn xạ như bị cuốn trôi theo bão táp.

Khoảng không một màu trắng chẳng hề bị tác động bởi tà khí.

Cô dang hai tay ra sau, từng đốt ngón mảnh mai dịu nhẹ như dương liễu.

Tiếp tục luân chuyển tựa đang múa vũ điệu thần tiên...
\[...\]
Cô chìm mình trong khoảng trời thuần túy thanh bạch.

Tựa chừng chẳng có điều gì sẽ tác động được tinh linh đang trầm mình trong cõi riêng biệt.

Ma khí bay vòng quanh như tô điểm cho ảo ảnh, xuyên qua hỗn tạp mang theo uy lực dị thường.

Bỗng hòa vào tà ám có thứ kỳ lạ khác mang hương nồng màu hồng bay bổng.

Cô hơi chau mày, mi tâm run lên, linh hồn bị những phấn khí công kích.

Xung quanh không gian cũng bắt đầu xuất hiện những hình ảnh xa lạ lại quen thuộc như đã rất lâu.

Mờ nhạt đến mơ hồ không thực...

{ Ngỗ bá...!}
{ Tại sao ta phải quy thuận Thiên Đình? }
{ Ngươi đủ bản lĩnh sao? }
{ Tránh xa ta ra }
{ Ngươi phiền phức lắm }
{ Ta là Huyết Vương }
{ Ta tự định vị thế cho mình, thì sao? }
{ Ta là Thất\* Vương? Ngươi không công nhận? Không sao, ta chỉ cần lệ quỷ phục tùng.

Ta sẽ biến ngươi thành nô lệ }
\*Thất: thất thiệt, không được công nhận\*
{ Nhàm chán }
{ Để ta tiễn ngươi một đoạn }
Từng hình ảnh phủ đặc sương hồng khiến cô khó chịu, đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng cô cảm nhận rõ những cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện kia.

Đến như làn gió vô hình, lại tan biến đi như mây khói.

Âm thanh trẻ con từ non nớt đến niên thiếu, rồi chuyển sang lãnh khốc.

Vụt...!Vù...!!!
Đôi mắt cô mở ra vì sự xâm nhập của ma lực từ Mê Hồn Ức vẫn còn vướn đọng.

Tà khí cùng cánh hoa đen cũng bị ngưng động bất ngờ.

Một ảo ảnh tiểu nữ hài đứng đối diện, bị khí hồng vây quanh như nuốt trọn.

" Ngươi là ai? "
Cô vươn môi nhìn tiểu nhi hỏi, không rõ vì sao mà khi đối diện với bóng ảnh đó lại mang cho cô sự giá rét đến tê lòng như thế.

Tựa chừng nó là muôn vàn trụ băng dễ dàng đâm xuyên thấu tâm can một người.

{ Địa Thiên Bạo Loạn
   Tuyệt Tình Cắt Đoạn
   Hoa Đóa Vong Âm
   Sinh Hạ Vong Tình.

}
" Hửm? "
{ Huyết Vương Lãnh Khốc
  Ngạo Mạn Vân Khinh
  Tọa An Ngạn Cốc
  Thiên Địa Vô Minh }
Từng âm vang truyền vào tai cô như ma lực, huyết mâu bình đạm nhìn bóng hình đó.

Nó vẫn tiếp tục cất giọng trầm trầm lại sắc lạnh.

{ Vạn Niên Khởi Tính
   Âm Tuyền Đế Thính
   Đoạt Ngạn Vong Ân
   Bất Thảo Lạc Thần.
   Thiên Địa Bất Dung
   Thiên Binh Bất Trị }
Cô nhìn làn sương khói dần tan biến, từng câu từng chữ như một Đấng Uy Quyền đang tuyên án.

Đến khi nó hoàn toàn tiêu lạc giữa không gian.

Đôi mắt cô trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ, ma pháp Hắc Ám bay đi ăn mòn dư khí của Mê Hồn Ức.

Cô từ từ nhắm mắt lại, khóe môi dần vươn mang theo nụ cười tàn nhẫn.

Rất nhỏ, dường như chẳng thể nào phát hiện ẩn tính trong nụ cười ấy.

Đôi chân đạp lên không gian, xoay vòng trở lại sự tĩnh lặng...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_   \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Xoảng...!!
" Ahh...!Không...!đau quá...!"
Alice ôm bụng ngồi phịch xuống chân giường, cốc nước trên tay buông lỏng mà vang lên thanh âm chói tai.

Sonlin đứng cầm khay thức ăn bên cạnh, nhíu mày nguẩy tai mèo.
" Ngươi sao vậy? "
" Đau quá...!ah...!"
Nhìn biểu hiện thống khổ của Alice đang ôm bụng quằn quại mà bất ngờ.

Từng giọt mồ hôi trên trán nữ nhân nhỏ xuống ngắn dài khiến Sonlin nghi hoặc.

" Để tôi đi gọi Hiệu Trưởng "
" Hức...!ah...!đau...!đau quá...!tiểu...!tiểu Bạch Ngọc...!áh...!giúp chị...!Có ai không?...!"
Alice đứt quãng cố lấy hơi thở dốc tìm sự trợ giúp, nước mắt lăn trên gò má nóng hổi.

Khuôn miệng dần nhả ra những sợi tơ trắng trong vô thức.

Tiếng rên rỉ la hét cũng nhỏ đi...
Sonlin chạy bằng bốn chi với tốc độ nhanh nhẹn trên hành lang.

Vượt qua vài kẻ ngáng đường một cách dễ dàng.

" Meo~...!"
Đôi mắt mèo to tròn quan sát đến khi lao vào chiều không gian dị thường.


Tiếng nói nam nhân cũng đang bất mãn vang lên
" Hiệu Trưởng đáng ghét, dám trốn tránh chúng ta.

Anh trai, tôi phải xử lý mụ "
" Đừng làm càn "
Aiden bình tĩnh nhắc nhở em trai, đến khi nhận thức có một tốc độ cao đang vượt tới mới nhíu mày đưa tay ra.
Vụt...!! Rầm Đoàng...!!
Sonlin tránh thoát cú tấn công bất ngờ, đề cao cảnh giác nhìn hai người con trai đang đứng trước cửa phòng Zola.

Đanh giọng hỏi
" Hai ngươi là ai? "
" Đại Vương Tử Aiden "
" Hai vị đến đây làm gì? "
Sonlin nghe xong liền đứng thẳng người thấp giọng hỏi.

Henry vốn đang bực tức, liền lấy cô ta ra trút giận.
" Con mèo hoang dám xấc láo như vậy? Không may mà va phải chúng ta, cái mạng mèo của ngươi không trị đủ "
" Xin nhị vị Vương thứ tội.

Ta gấp gáp là vì muốn thông báo chuyện con gái nuôi của Hiệu Trưởng xảy ra chuyện "
Rầm!!!
" CÁI GÌ?? "
Cánh cửa mở tung cùng tiếng nói đồng thanh của Henry và Zola như thực bất ngờ.

Còn Aiden lại một bên ôn tồn chau mày trước hung tin.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_   \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Khi bọn họ trở lại đã thấy một cái kén với muôn vàn tơ tằm bao phủ xung quanh cứng đờ.

Zola vội đi tới chạm vào, bỗng một tia điện xẹt qua khiến bà ta rụt tay về.

" Là kén tằm? Alin nhả tơ sao? "
" Sao lại như vậy? Cô ấy làm sao biết nhả tơ kết kén? Mụ Hiệu Trưởng, bà rốt cuộc có mưu đồ gì? "
Henry tức giận chỉ thẳng mặt Zola trách mắng không kiêng nể.

Aiden đưa tay vỗ vai cậu em trai nóng tính, liếc qua Sonlin hỏi
" Cô đã cho cô ấy ăn những gì? "
" Thức ăn.

"
Sonlin vẫn rất trung thực trả lời, không có biểu hiện lo sợ nào.

Zola bước tới nhìn mảnh vỡ thủy tinh rãi rác khắp sàn mà nghi ngờ.

Bàn tay luân chuyển vận ma khí, từ mảnh ly cũng phản ứng lại với tà ám được khởi phát mà bốc lên khói đen.

" Do ly nước này.

Có chứa chất độc ngàn năm của Tằm tinh "
" Bà có cách nào không?? "
" Nhị Vương Tử, rất tiếc nhưng ta phải nói là không.

Trong học viện vốn chẳng có Tằm tinh, loại độc này lại thấm vào trong ngũ tạng.

Sự dày vò bên trong có thể khiến con bé không chịu được "
Zola lắc đầu thở dài trả lời, Henry tức giận bước tới ghì chặt hai bả vai yếu ớt.

" Vậy bà bắt Alice tới đây làm gì để rồi cô ấy gặp nguy hiểm như vậy?? Bà có mưu đồ gì hả?? "
" Cậu nói gì vậy?? Nó tên Alin, là con nuôi của ta "
Zola chớp mắt hỏi ngược lại hắn, Henry nghiến răng trước thái độ ung dung của mụ ta.

Lực tay càng siết chặt
" Bà còn giả vờ vô tội? "
" Gì chứ? Cậu đừng vu oan cho tôi "
Zola bĩu môi liếc mắt qua một hướng nói, càng kích phát ngọn lửa trong lòng Henry.

Nhưng bị thanh giọng trầm thấp cắt ngang
" Đủ rồi, đừng tốn thời gian nữa.

Tìm cách cứu cô ấy sẽ tốt hơn.

"
" Anh hai, vậy anh nói xem phải làm sao chứ? "
Aiden không tỏ vẻ gì vì quá quen với bộ dạng hằn học của cậu em.

Bước tới quan sát cái kén lớn màu trắng chặt chẽ kia.

Thi triển Phi Phích Tử Hoàn Ảnh, khiến bàn tay trở nên mờ nhạt muốn xuyên qua xé rách tơ ngoài.

Vụt...!! Ầm...!!
Dòng điện chạy ngang hất hắn ra khỏi phạm vi, Aiden vững chân xuống nền đất.

Cất giọng
" Alice đang rất đau đớn, cô ấy thân xác phàm thịt.

Sắp không chịu nổi rồi "
" Đáng ghét.

Loại độc này nếu là yêu ma bậc trung cũng chưa chắc vượt qua.

Nay lại là Alice, là kẻ nào thâm độc như vậy? "
Henry thốt từng câu chữ qua kẽ răng như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đã gây hại cho người thương.

Aiden trầm mặt, Zola mỉm cười nhẹ mờ ám
" Không phải không có cách "
" Mụ già, bà nói gì? "
" Nữ Chúa Quỷ có một chủy đao gọi là Lam Ngân Bích.

Chắc chắn có thể hỗ trợ Alice phá kén ra ngoài mà không phải chết, cũng sẽ giảm bớt đau đớn cho con bé "
Zola mắt nhắm mắt mở làm ra vẻ bí hiểm khơi gợi tia hi vọng cho họ.

Aiden gật đầu, cất giọng
" Anh sẽ đi cầu xin mẹ "
" Nhưng anh hai, không còn cách khác? Bảo vật đó chỉ sử dụng được một lần.

Người không thể cho chúng ta mượn chỉ vì chuyện này "
Henry bần thần liếc mắt xuống nền đất nói ra khúc mắc.

Aiden bước ra đến cửa, chỉ để lại câu nói.
" Chúng ta không còn thời gian để tìm cách khác.


Alice sắp chịu không được rồi "
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_   \_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Tốt lắm, lễ Thanh Trần đã tìm ra người chiến thắng.

Đàn ban phước cũng sắp hoàn thành xong "
Nữ nhân cầm sổ sách bước đi trên thảm đỏ hành lang giữa điện hài lòng nói.

Dung nhan thanh lệ bị vây quanh bởi tà khí.

Áo choàng dài kéo lê theo bước chân của bà ta.

Mái tóc búi cao được đính bởi trâm cài hình đầu lâu.

Thân ảnh mảnh mai cao quý, tuy đã qua tuổi trung niên nhưng nhan sắc mặn mà ấy vẫn khiến người nhìn ngây ngẩn.
" Tìm được Nguyệt Tâm Sứ chưa? "
\- Thưa Nữ Chúa Quỷ, vẫn không có tung tích.
" Kỳ lạ, sao lại như vậy? Nguyệt Tâm Sứ có thể đi đâu chứ? "
Bà Helga chau mi tâm hiện lên sự bồn chồn lo lắng.

Đứng giữa điện mà trầm ngâm, hòa vào không gian rộng lớn tà ám với những ngọn lửa cháy rực mạnh mẽ đang lơ lửng.

" Mẹ...!"
Helga nhướn mày liếc qua người vừa phát ra tiếng nói đang vội vã bước tới, đáy mắt bà phản chiếu hình ảnh nam nhân như khơi gợi ký ức đã đi vào dĩ vãng mà xẹt qua tia căm ghét.

Chớp mi tâm lấy lại bình tĩnh, dịu giọng
" Con sao hốt hoảng như thế? Thật hiếm thấy "
" Con muốn mẹ ban cho Lam Ngân Bích "
Aiden đi thẳng vào vấn đề khi cận kề bên bà.

Helga gật đầu mỉm cười như đã hiểu được mục đích hắn tới đây.

Cũng nhanh chóng trả lời
" Không được "
" Con cần "
" Để...? "
" Cứu một cô gái bị trúng Độc Tằm "
" Vì...? "
" Con yêu cô ấy "
" Lai lịch "
" Loài người "
" Không "
Bà Helga đưa tay từ chối dứt khoát sau cuộc đối thoại súc tích, xoay người tiếp tục chăm chú vào sổ sách.

Aiden vẫn không từ bỏ
" Con sẽ nghe lời mẹ "
" Về điều...? "
" Đính hôn với Tinly "
" Ngày...? "
" Sau khi Alice được cứu "
" Chắc? "
" Chắc chắn "
" Không...? "
" Không hối tiếc "
Bà Helga liếc mâu quang huyết nhạt qua người con trai đang kiên định đứng đó.

Nhưng chỉ nhìn vài giây lại tiếp tục dời sự chú ý vào thứ trên tay mình.

Ôn tồn
" Cho ta thêm lý do "
" Con sẽ chuẩn bị tham gia vào nghi thức chọn ra người kế vị "
" Thời gian? "
" 1 tháng "
" Quá lâu "
" 15 ngày "
" Không "
" 10 ngày "
" Còn dài "
" Phục lệnh theo mẹ "
" Không...? "
" Tuyệt không vi phạm ước hẹn "
Trước âm giọng cứng rắn của Aiden, bà Helga chỉ gật gật đầu rồi phất tay không thèm nhìn lại.

Một vầng sáng ma ám bay đi bị nam nhân vươn ra nắm chặt.

Đoản đao nhỏ bằng nắm tay màu xanh dương nhạt phát ra tầng sáng.

Hắn đứng đó, hạ thấp người khoảng 45°
" Cảm ơn sự khoan dung của mẹ "
Sau câu nói Aiden liền rời khỏi ma điện.

Bà Helga nghe tiếng bước chân dần tan biến giữa không gian mới nâng mi mắt nhìn lên ngai vàng vắng lạnh.

Mấp máy môi
" Loài người?...!Tiếp tục truy tìm Nguyệt Tâm Sứ về, bảo ta có chuyện cần bàn bạc "
\- Rõ!!
Tiếng nói không biết từ đâu trả lời lại dứt khoát cho đến khi không còn dư đọng.

Cứ thế để không gian lần nữa trở về với quỹ đạo vốn có.

Tĩnh mịch đến đáng sợ...
Bà Helga chậm rãi quăng cuốn sách mục nát xuống sàn thảm đỏ.

Di chuyển từng bước lên bậc thang để đến với ngai vị.

Khi đã bình đạm an tọa, bà mới lặng lẽ nhìn khoảng không gian cô quạnh đầy Hắc Ám xung quanh.

Tà khí bám víu vào mọi ngóc ngách luân chuyển nhẹ nhàng.

Gương mặt ngũ tuần thanh tú nhiễm lên một tầng bi thương sầu não.

Bà hạ mi nhìn qua vai trái của mình, vươn tay trút bỏ chiếc áo choàng cao cổ khiến nó trượt xuống.

" Ha...!Đã 18 năm rồi...!không...!phải là...!1800 năm...!"
Giọt lệ lăn dài từ đôi mắt buồn khổ, trên chiếc cổ trắng ngần mịn màng lại hiện rõ một vết sẹo dữ tợn.

Nó vẫn còn in rõ hai dấu răng sắc bén đến dị thường.

Helga buông thõng tay đặt lên thành ghế, tựa đầu ra sau như vô hồn đăm chiêu vào hư không bất định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận