Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương


Tiểu Huyết thân rắn xuất hiện, vòng sáng dần tản đi mà lơ lửng trên không.

Đôi mắt âm tàng tím biếc nhìn xuyên thấu vào Tích Mạn Liên...!
" Người là ai? "
" Tàn Luân, ngươi biết rõ "
Nữ nhân thản nhiên trả lời, bay tới điểm nhẹ ngón trỏ vào trán rắn.

Một sức mạnh như đường chỉ chạy dọc tâm trí của nó.

Một vài mảnh vỡ ký ức hiện lên...
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\*   \*\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
" Ha ha haaaaa...!Kẻ như ngươi không biết sống chết? Dám đòi làm chủ nhân của Tàn Luân Xích Xà Vương này? "
Một thân rắn dài mười trượng ngửa đầu cười lớn giữa vùng đất hoang sơ bao phủ thiên sơn.

Đối diện là thân ảnh với chiếc áo choàng đen rách tơi tả che kín thân người.

Dung nhan cũng bị mũ trùm che khuất, chỉ để lộ đôi mắt đang nhắm nghiền.

\*1 trượng \= 1,70m\*
Thân ảnh đó đột ngột tiêu biến trong cát bụi khiến tiểu Huyết câm bật.

Vảy rắn lấp lánh màu đỏ chói như ánh lên sự hiu tàn.

Trên đầu nhọn có đường vân đen chạy dọc đến đuôi.

Thân hình hiện tại thật oai hùng đến khiến người phải khiếp đảm...
" Sợ nên trốn sao? "
Bịch...!Rầm...!Ầm Ầm...!! Đoàng...!!
Từng đòn tấn công bất ngờ từ mọi phía không cho nó cơ hội đánh trả.

Đôi mâu quang rắn tức giận nhìn quanh
" Đáng ghét...!"
Rầm...!Binh...!!! Phịch...!!
Tiểu Huyết di chuyển thân rắn, dùng đuôi quờ quạng không trung như muốn bắt lấy kẻ đang tấn công mình.

Nhưng nó lại chẳng thể nhìn thấy bất cứ ai.
" Tàn Luân Xích Xà chỉ như vậy? "
Tiểu Huyết đau đớn liếc mắt qua thân ảnh huyền bí đã ở trước mặt, cảm nhận chân thật tâm can đang dần bị tổn hại nặng nề bởi những cú đánh chí mạng.

Há miệng phun ra một dãy sáng màu hồng nhạt...
Vụt...!!
Đôi mắt tím co rút khi hình ảnh kia lại biến mất.

Cố dùng linh thức để cảm nhận nhưng vẫn không thể thấy gì.

Đảo quanh khung cảnh khắp nơi đang chìm trong mảng u tàn...
" Ngươi...!hèn hạ.

Có ngon ra đây, đừng có mà thoắt ẩn thoắt hiện "
" Ha~...!Tàn Luân, ngươi không quy thuận.

Ta liền rất kiên nhẫn mà đánh nát chân thân của ngươi.

Khiến cho ngươi, hồn siêu phách lạc "
" Cái gì? Hự...!"
Tiểu Huyết kinh hãi ngã xuống nặng nề khi bị một khí tức vô hình xuyên qua.

Bóng dáng đứng gần ngay trước mặt nó uy nghi, lạnh nhạt cất tiếng như có thể đóng băng vạn vật...
" Ta vừa đi xuyên qua nguyên thần, căn anh, từng linh thể giới trong ngươi.

"
Giọng nói đều đều vang lên nhưng đủ để khiến tiểu Huyết rét lạnh.

Đôi con ngươi xẹt qua tia sợ hãi, không tin được việc chỉ cần người đó phá vỡ nguyên thần trong chuyến du hành xẹt qua vừa rồi.

Nó liền có thể chết một cách dễ dàng...

" Ta...!người là ai? "
" Kẻ vô danh...!"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_   \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Tiểu Huyết bần thần khi hình ảnh vừa rồi hiện lên, Tích Mạn Liên nhìn nó lạnh nhạt
" Tàn Luân, trở về bên ta "
" Nhưng...!Ta không chắc người là vị đó "
Tiểu Huyết bán tính bán nghi nói, nữ nhân vươn tay lên đầu nó dùng ngón trỏ gõ nhẹ.
" Ta đã ban cho ngươi khả năng giải trừ được Phi Phích Tử Hoàn Ảnh "
"...!Phải...!Nhưng ký ức xưa ta đã không còn nhớ rõ "
" Ngươi ngủ một giấc dài, ắt hẳn không thể nối liền mảnh ghép ký ức "
" Nhưng tại sao ta lại ngủ? Tại sao người lại biến mất? "
Tích Mạn Liên nâng nhẹ mi cong, đưa tay tạo ra một khối băng ánh sáng.

Đạm nhiên trả lời
" Vì nhàm chán "
Vụt...!! RẦM...!!
Ngọn lửa Bạch Hỏa tạo thành tường chắn ngăn lại sức mạnh của Băng thể.

Tiểu Huyết cũng giật mình nhìn tinh linh đang ẩn sau lửa diễm.

Sức nóng cùng sự giá rét toát ra khiến không gian như bị tác động mạnh mẽ.

Alice phía sau sợ hãi đứng im chứng kiến...
" Tàn Luân, trở về...!"
Tích Mạn Liên lạnh lẽo nói, mắt không liếc mà nhìn thẳng vào cô.

Một màu đỏ máu, một màu xanh lam, một địa ngục u gian, một hầm băng vô tận.

Cả hai đều đang toát lên uy khí không thể xem thường...
\[ Rắn thúi...!Ngươi...!ngươi quên mất là ai đã cứu ngươi sao? \]
Tiểu Bát Đản cất tiếng vang lên đánh thẳng vào tâm trí đang lênh đênh của tiểu Huyết, tác động đến từng mảng ký ức khi xưa.

{ Chủ nhân~ }
{ Thực ra ta là Xích Xà Vương, một trong Thần Thú uy lực mạnh nhất.

Vì người đã cứu ta và cho ta được tái sinh, nên người là chủ nhân của ta }
{ Được rồi, ta sẽ ở trong nhẫn không gian.

Lần sau người vào, người sẽ kinh ngạc }
{ Theo trí thông minh logic của ta.

Ta nghĩ đây là ....!ĐAM MỸ }
{ Đây là giường Bạch Ngọc ngàn năm ta chuẩn bị cho người.

Chủ nhân thấy ta có giỏi không? }
{ Hả? Hay mà, chủ nhân không thấy nó hay sao? }
{ Quả là chủ nhân có khác  \*^O^\* }
{ Ta rất nhớ chủ nhân ~^O^~ }
{ Hừ ! Chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ.

Tâm trạng ta vui, tha cho ngươi }
{ Phải!! Chủ nhân không biết nó thần kỳ tới mức nào đâu.

Nó sẽ giúp người tạo ra một căn cứ theo ý muốn, những căn phòng mà người tạo ra đều theo ý của người }
{ He he~!! Lượm trong rừng.

Chắc có ai đó đánh rơi }
{ Ai động vào chủ nhân, ta sẽ không tha cho kẻ đó }
Từng ký ức từ khi phá võ để bên cạnh cô như một thước phim tua nhanh trong tâm trí tiểu Huyết.

Nó bần thần hồi tưởng về những năm tháng từ phút giây đầu, nịnh nọt đến khi thân thiết, xuyên từng thế giới kề vai bên cạnh...!Đôi mắt tím dao động, cúi đầu...
" Xin lỗi...!"
\[ Rắn thúi...!\]
Cô liếc qua, đôi mâu quang trở nên tàn độc trong phút chốc.

Bàn tay từng đốt xuất hiện một ngọn lửa màu đen, rất nhanh Alice vì không chịu được sức mạnh mà ngã ra ngất xỉu.


\[ Hắc Diễm Hỏa? Không!!! Ký chủ, đừng m...!\]
Vụt...!!! Rầm...!!!
Ngọn lửa như Tử Thần lao đi từ tay cô, phá vỡ ma pháp của Tích Mạn Liên mà thẳng tiến về phía tiểu Huyết.

Đi cùng là âm giọng giá rét đầy nhẫn tâm...
" Đã là kẻ phản bội, giữ lại làm gì.

"
ĐOÀNG...!!! RẦM...!!!
Uy khí oanh trời dao động mãnh liệt, ngọn lửa nuốt trọn đánh thẳng vào tiểu Huyết không khoan nhượng.

Làn khói dần tản ra, máu từ miệng rắn chảy xuống như suối thác cùng những mảng băng đã vụn nát.

Cô lãnh tình liếc mắt về phía Tích Mạn Liên, cô ta nâng thân rắn vào lòng bàn tay.

" Tàn Luân, không sao? "
Tiểu Huyết co rút mắt tuyệt vọng không tin nhìn thẳng vào cô.

Hắc Diễm Hỏa sẽ dễ dàng thiêu cháy nó, nếu như không được ma lực của Tích Mạn Liên cản lại.

Nó thật sự sẽ hồn phi phách tán, chứ không đơn giản là lục phủ ngũ tạng vỡ nát như hiện giờ.

Cô thật sự muốn giết nó, sát khí kia hoàn toàn là thật.

Sự tàn bạo trong huyết mâu tuyệt lệ, là thật...
\[ Ký...!chủ...!\]
Tiểu Bát Đản run rẩy cũng thật sự sợ hãi, cô bình đạm thu lại ngọn lửa trong tay.

Nhìn Tích Mạn Liên đang dùng Phi Phích Tử Hoàn Ảnh để tránh thoát ma thuật của cô.

Cười lạnh
" Đã phản bội ta, ngươi cũng đừng nên tin tưởng "
" Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ phản lại người "
Tiểu Huyết bần thần trước câu nói lãnh đạm, như một nhát dao vô hình cứa sâu vào lòng nó để lại sự tổn thương.
" Ngươi đã phản bội ta rồi "
"..."
" Huyết Vương, ngươi đủ tàn độc "
" Ha...!Đa tạ "
" Thứ thuộc về ta sẽ là của ta.

Ngươi cứu Tàn Luân, đòn đánh chí mạng vừa rồi, xem như trả đủ "
Cô nhướn mày lắng nghe giọng nói lạnh lẽo của nữ nhân.

Cúi đầu khiến mái tóc phủ dài xuống che khuất cảm xúc, một tay chống hông, cười cợt
" Phải...!Thứ gì thuộc về ta, ta không cần cưỡng cầu "
Tích Mạn Liên hơi nhíu mày lại trước câu nói kỳ quặc.

Bỗng từ phía sau, một ngọn lửa xuất hiện khiến nữ nhân bất ngờ.

Phút chốc thân ảnh biến mất để ngọn lửa xuyên qua trở lại bàn tay thon thả của cô.

Siết chặt Diễm Hỏa, cô buông xuôi xuống liếc mắt nhìn lên.

\[ Phi Phích Tử Hoàn Ảnh quả là đáng sợ \]
Tích Mạn Liên vẫn ở vị trí đó nhưng không hề chịu thương tổn bởi đợt công kích vừa rồi.

Lần nữa xuất hiện lạnh lùng
" Dù thế nào thì ma pháp của ngươi cũng không thể gây hại ta "
Xoạc...!! Vụt...!! Ầm
Tiếng động vang lên thật khẽ, Tích Mạn Liên xoay đầu vươn tay kéo một linh hồn quăng ra trước mặt.

Con nhóc đầu trọc bóng lưỡng hậm hực đứng lên, cô không tỏ vẻ gì kinh ngạc như đã biết rõ...

« La Xuyến...?? »
Giọng nói vang lên giữa không trung bất thình lình khiến cô ngước nhìn.

Đáy con ngươi xẹt qua tia sáng lạnh lẽo, nhưng Tích Mạn Liên phía đối diện lại không hề tỏ thái độ.

" L...!là...!làm...!g...!g...!gì...!m...!m...!ạ...!nh...!t...!ta...!t...!tay...!v...!v...!vâ...!ậ...!y...?? Y...!yế...!y...!u...!câ...!ù...!t...!tố...!tô...!n...!tro...!trọ...!trọng...!m...!má...!ma...!tr...!trẻ...!c...!c...!co...!co...!n (Làm gì mạnh tay vậy? Yêu cầu tôn trọng ma trẻ con) "
Con nhóc phồng má liếc mắt chu môi nói xong một câu cũng khiến không gian lặng phắt.

Tích Mạn Liên vuốt đầu tiểu Huyết, lần nữa biến mất vô tung chỉ để lại âm vọng.
" Huyết Vương, hẹn ngày tái ngộ "
Cô nhìn vào khoảng không vô định, trầm ngâm suy tư trước sự hối hả của tiểu Bát Đản
\[ Ký chủ, rắn thúi bị bắt đi rồi kìa.

Người mau cứu nó đi, ký chủ?? \]
' Từ nay xem như không có sự tồn tại của nó '
\[ Chuyện gì đang xảy ra chứ? Ký chủ? Người bị làm sao vậy? Tại sao mọi chuyện lại như vậy? \]
' Trở về bên chủ nhân thật sự, đó là điều nó muốn.

Ta không cản '
\[ Nhưng người muốn giết rắn thúi? Sao người tàn nhẫn như thế? \]
Tiểu Bát Đản dường như rất bàng hoàng, cô trầm mặt lạnh giọng trong tiềm thức
' Câm miệng '
\[ Ký chủ...!\]
Cô không quan tâm tiểu Bát Đản nữa, bước tới xem xét Alice vẫn đang ngủ sâu.

\[ Ta hiểu rồi.

Bấy lâu nay người luôn im lặng là bởi lo lắng rắn thúi biết được...!\]
'...'
\[ Hóa ra từ lâu rồi người đã bài trừ nó.

Từ lâu rồi người đã không còn tin tưởng rắn thúi nữa \]
'...'
\[ Ta nói đúng rồi phải không? Ký chủ, hóa ra người chưa bao giờ xem chúng ta là người thân.

Người dễ dàng...!đã dễ dàng ruồng bỏ rắn thúi không một chút luyến tiếc...!\]
'...'
Cô im lặng trước sự nghẹn ngào của tiểu Bát Đản, trong âm giọng run rẩy của nó là sự sợ hãi.
\[ Ký chủ, người tuyệt tình tới mức muốn giết rắn thúi? \]
' Sau này nó sẽ gây bất lợi cho ta '
\[ Nó đã nói chưa từng nghĩ tới sẽ phản bội người mà? Ta thấy chính người mới đã âm thầm ruồng bỏ nó trước \]
' Câm miệng đi '
\[ Ký chủ!!! Người tàn nhẫn lắm, ta không ngờ người âm độc như vậy.

Bây giờ tính mạng của nó như sợi chỉ sắp lìa.

Còn kẻ gieo cho nó cái chết lại là người mà nó gọi là Chủ Nhân!!! Ta giận người!!! \]
Tiểu Bát Đản uất ức gào lên, dường như chưa chấp nhận được sự việc quá mức đột ngột này.

Mất đi một bằng hữu mà còn chưa kịp thích ứng lý do.

Còn cô, trong tâm đã từ lâu không còn công nhận sự hiện diện của Xích Huyết Xà, cái tên mà cô đã đặt.

Cảm nhận được tiểu Bát Đản đã rời đi, bên ngoài cô vẫn tỏ ra bình đạm chữa trị cho Alice vừa rồi đã hứng chịu khí tức quá mạnh.

" Đừng đi theo ta "
Cô gái ma bé nhỏ giật mình, ngón tay nâng cằm nghiêng đầu đang quan sát cô.

Liếc mắt ra xa ngu ngơ tỏ vẻ không nghe thấy.

Cô không quan tâm, chậm rãi nhắm mắt cảm nhận linh hồn đang run lên vì uy lực của Mê Hồn Ức.

Đoạn dây vô hình liên kết giữa cô và tiểu Huyết cũng đã không còn.
Xoạc...!!
Conal Vincent bước qua bụi rậm bị sương khí bao quanh tiến tới gần.

Cô liếc mắt nhìn đến, nam nhân phút chốc ngẩn ra.

Từng đợt gió lạnh rảo bước rong đùa giữa khoảng không rộng lớn.

Khóe môi đỏ mọng vươn lên nụ cười nhạt, đến cạnh hắn với cử chỉ ám muội
" Ta đẹp không? "
"..."
Cô đưa bàn tay mộng ảo vuốt khẽ làn da nâu đồng khỏe mạnh.

Mi mắt cong vút rũ rượi...
" Chúng ta sẽ rời khỏi đây "

Conal Vincent không trả lời, chỉ gật đầu rồi bước tới chỗ Alice vẫn đang ngủ say vác lên vai.

Bàn tay mềm mại khẽ chuyển, từng dư đọng ma lực khổng lồ bay ra đánh mạnh vào tứ phương.
Rầm Rầm...!! Đoàng Ầm...!!!
Làn sóng khí đặc bắt đầu dao động mãnh liệt, ngọn lửa một đi không trở lại cứ thế liên tục hòa vào hư vô.

Cô vẫn bình đạm, mặc cho linh hồn yếu ớt đang run rẩy, mặc cho những mảnh vỡ trong tâm trí bị tổn thương.
\[...\]
Đoàng!!!
Tất cả nổ tung trước đôi mắt ngưỡng mộ của tiểu nhi đồng ma.

Cô cảm nhận bản thân đang rơi xuống thật nhẹ, thể xác đã trở lại hóa thành thân thỏ rơi vào vòng tay nam nhân.
Đôi mắt nhắm nghiền mất dần ý thức, trong tâm can vang lên từng gợn sóng dần lặng.
' Ha~...!Ta sẽ chờ xem rốt cuộc ngươi là ai '
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_   \_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Ngôi nhà gỗ:
" Ah~...!Không dám tin Huyết Xà Sứ lại phản bội Vương "
Nhất Khuynh ngồi trên ghế sô pha vuốt ve bộ lông mượt mà của tiểu Bát Đản.

Từng ngón tay chạm lên môi mọng cảm thán.

" Hừa hừa...!Ký chủ từ đầu đã không còn tin rắn thúi nữa "
Tiểu Bát Đản phồng má ăn trái nho được Nhất Khuynh đưa tới.

Nàng ta liếm môi liếc qua Ciara
" Tiểu hung dữ ah, người ta hổng có phản bội Vương ah~ "
Ciara trầm mặt ngồi đối diện, căn phòng khách hoang sơ chìm trong tĩnh lặng.

Đến khi thanh âm máy móc vang lên lạnh tanh
《Hắc Ảnh Sứ bị Thiên Ngục Giam nhốt》
Nhất Khuynh nghe xong âm giọng, đáy mắt liền trở nên sắc bén.

Tiểu Bát Đản trợn tròn con ngươi...
" Cái gì? Sao nhiều chuyện quá vậy? Hết tiểu Huyết rồi lại đến tiểu Hắc? "
" Hừ...!Nên báo cho Vương biết "
Nhất Khuynh bĩu môi nói, âm thanh cứng ngắc vang lên ngập tràn khinh bỉ.
《Ngu ngốc》
" Ngươi có ý gì hả? "
《Đấng Tối Cao có tâm linh kết nối với Hắc Ảnh Sứ, tuy không liên lạc được nhưng ắt hẳn người cũng đã biết》
" Ta...!"
Nhất Khuynh nghẹn họng trước thanh vang mang đầy ngụ ý.

Ciara bình tĩnh đứng lên khiến tiểu Bát Đản tò mò
" Ngươi đi cứu tiểu Hắc? "
" Thưa Bạch Cốt Sứ, ta đi tu luyện "
" Hử? "
" Vương không ra lệnh, ta cũng không cần làm.

Xin phép "
Nói dứt câu Ciara liền biến mất khiến Nhất Khuynh và tiểu Bát Đản ngẩn ngơ.
《Ta đi tu luyện》
Bốn từ đơn giản bao hàm tất cả ý tứ, Nhất Khuynh rũ mi bĩu môi xoa hai lỗ tai của tiểu Bát Đản, điệu giọng
" Thật là bây giờ không hiểu được chuyện gì đang xảy ra ah~ "
" Phải, óc mèo của ta cũng không bắt kịp.

Linh hồn ký chủ hiện bị tổn thương, không hiểu sao người phải đày đọa mình như vậy "
" Bạch Cốt Sứ, có khi nào sắp tới xảy ra chuyện gì lớn không? Nhẩm lại xem, Huyết Xà Sứ phản bội Vương, từ đâu lòi ra một chủ nhân vạn năm trước.

Hắc Ảnh Sứ bị nhốt, cả Phượng Lam Di gì đó cũng gặp chuyện.

Tất cả dường như có ẩn tình "
" Sao? Ký chủ có giao nhiệm vụ gì cho hai ngươi không? "
" Thì tất nhiên là c...!ặc...!không rồi "
Nhất Khuynh đảo tròng mắt bĩu môi chán chê, tiểu Bát Đản gật gật đầu mèo vỗ chi trước lên đùi nàng ta.

" Thật là nhứt đầu.

Buồn quá "
" Ha ha~, hay để ta dẫn người đi chơi ah~ "
" Ừ ừ...!Được đó "
Giữa khung trời trong xanh, lất phất hương lá của núi rừng mang đến bình yên.

Từng khoảnh khắc đều như một ván cờ, kẻ ẩn sau màn cờ lại là át chủ bài nguy hiểm nhất.

Liệu lá bài này sẽ được vẹn nguyên hay không? Mảnh ghép quá khứ từng chút một trở về, liệu chăng đã đến thời khắc tất cả sẽ chấp dứt trong thanh bạch? Không xa nữa, thời gian sẽ giải đáp...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận