Hẻm nhỏ tối tăm, rác rưởi chồng chất, đã vùi lấp cả thùng rác. Tiếng ruồi bọ ong ong, đống rác hôi thối tận trời, làm cho cơ hồ là không có ai tới gần cái hẻm chết này.
Mặt trời lặn xuống phía tây, ngoài ngõ hẻm đột nhiên xuất hiện một cái bóng dáng bị hoàng hôn kéo dài ra —— đó là một con mèo.
Một con mèo cam Trung Hoa.
Mười con mèo cam thì chín con béo, còn lại một con đặc biệt béo.
Con mèo cam này cũng không ngoại lệ. Nó thoạt nhìn ít nhất cũng phải hai mươi cân trở lên, béo đến chẳng nhòm thấy cổ ở chỗ nào.
Cho thị giác người ta cảm thụ đầu tiên, đó là ngoại trừ tròn, thì chính là béo.
Trên thực tế, hiện tại mèo cam đang đói cực kỳ, anh đã cả ngày chưa ăn gì rồi.
Đúng, là "anh" mà không phải "nó".
Tên thật của mèo cam là "Dư Gia Đường", ở trước thế giới là một nhân loại, nam tính, 28 tuổi, giảng sư đại học.
Lúc anh đi du lãm ngắm cảnh trên một ngọn núi nổi tiếng của Đạo giáo, ngoài ý muốn lăn xuống núi. Lúc tỉnh lại, linh hồn của anh đã ở trong thân thể của con mèo cam nặng hơn hai mươi cân này rồi.
"Đại Vương, nói này, có thể cho anh nợ trước một chút đồ ăn không, bằng không chưa kịp đợi đến khi mục tiêu nhiệm vụ xuất hiện, anh đã tèo vì đói trước rồi đấy."
"Đại Vương" là hệ thống đã làm Dư Gia Đường xuyên qua, tên đầy đủ là "Hệ Thống Miêu Đại Vương", nick name là Đại Vương. Nó cảm thấy chỉ kêu hai chữ Đại Vương, sẽ càng có lực chấn nhiếp hơn.
"Anh không cần nói nữa, em mới không phải hệ thống như vậy đâu. Muốn đồ ăn thì lấy miêu tệ ra mà đổi. Tuyệt không cho nợ." Đại Vương còn thuận thế treo lên một cái mặt giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc.jpg
Dư Gia Đường nghe vậy thở dài, nhìn đống rác thúi hoắc phía trước, chẳng lẽ anh thật sự phải sa đọa đến mức đi bới đống rác để kiếm ăn à?
Không được, cho dù thân thể hiện tại của anh, không phải là mèo bình thường, đã được Đại Vương tiến hành cải tạo bậc một qua, có thể kháng cự với đại bộ phận đồ ăn cùng bệnh tật, nhưng cũng không có nghĩa rằng nó có thể không chút vấn đề mà tiếp nhận những thứ kia, đồ ăn trong đống rác mốc meo đó có đủ loại độc tố bệnh khuẩn nha.
Không nói đến hương vị, lỡ như ăn mà xảy ra vấn đề gì, anh rớt mạng, làm một tay mới ngay cả một nhiệm vụ cũng chưa hoàn thành nổi, anh sẽ không còn cơ hội để làm lại lần nữa đâu.
Dư Gia Đường nâng một móng vuốt lên xoa xoa cái bụng béo mềm mềm của mình, cảm giác hiện tại anh hoàn toàn đã tiếp cận với tồn tại người mỡ.
"Nhắc nhở ký chủ, mục tiêu nhiệm vụ đã xuất hiện, có mở bản đồ xem xét vị trí cụ thể hay không?"
Cặp mắt mèo cam vàng của Dư Gia Đường nháy mắt sáng ngời, trên mặt mèo tròn tròn lộ ra một cái biểu tình gương mặt tươi cười phi thường nhân cách hoá, "Mau mở bản đồ ra đi."
Mệnh lệnh trong ý thức mới vừa hạ xuống, trước mắt anh liền xuất hiện một cái bản đồ giả lập chỉ có mình anh mới có thể nhìn thấy.
Bên trên vị trí của mục tiêu nhiệm vụ là điểm tròn màu đỏ, những người khác là điểm tròn màu lam.
"Từ từ đã, Đại Vương, tại sao tốc độ di động của mục tiêu nhiệm vụ lại nhanh như vậy hả, là ta nhìn lầm tỉ lệ xích của bản đồ sao?"
Đại Vương phát cho anh một cái biểu tình trợn trắng mắt, "Chẳng lẽ anh không biết trên thế giới này có một thứ gọi là "xe" sao? Mục tiêu nhiệm vụ ở trên xe, đang chạy về bên này đó, coi bộ chỉ vài phút là đến thôi."
Dư Gia Đường khó có thể tin nổi: "Em đùa cái gì thế, anh bé như vậy, có lại gần đi mười cân nữa, cũng không có khả năng đủ nhanh nhẹn để đuổi theo xe nha!"
Đại Vương cảm thấy hình như mình chọn nhằm một ký chủ thiểu năng trí tuệ rùi.
Nhưng mà ký chủ mình tự chọn, có quỳ thì cũng phải cứu vớt một chút, vì thế nó ném cho Dư Gia Đường mấy cái video.
Dư Gia Đường nhìn lướt qua, càng thêm chấn kinh, "Em có phải là cảm thấy anh khờ không đấy, tỷ lệ một con mèo ăn vạ thành công lớn hơn, hay là tỷ lệ trực tiếp bị nghiền chết lớn hơn hả?"
Đại Vương buông tay: "Coi vận khí của anh thôi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...