Vũ Y vẫn đứng đó cười tươi, một người đàn ông tiến lên định nắm vai Vũ Y.
"Aaaaaa, mẹ!"Bàn tay người đàn ông còn chưa đụng vào vai Vũ Y đã bị mảnh thủy tinh trên tay cô khứa rách, vết máu chảy thành dòng.
"Con nhỏ này!""Mẹ!"Đám người thấy vậy liền lao vào giúp đỡ tên đàn ông kia.
___Năm phút sau.
Thiếu nữ một chân đá vào đám người đang kêu rên dưới đất.
Trên người bọn họ đều có vết thương, hoặc là trên cổ tay, hoặc là trên cổ.
Vết thương khá sâu nhưng không lớn lắm, chủ yếu là nhiều máu.
Thiếu nữ khẽ cười, trên váy trắng không hề có một vệt máu dơ nào làm bẩn.
Âm thanh hào hứng vang vọng.
"3! ""2! ""1! "Đám người trên đất chấm dứt sinh mệnh.
"Hừ, mùi chẳng thơm gì cả.
"[Nhiệm vụ nhánh phụ hoàn thành: 600 đã được chuyển vào không gian của ký chủ.
]"Tài khoản không gian?"Vũ Y nghiêm mặc tỏ vẻ mặt ngây thơ không biết.
Ngây thơ?Phi, ký chủ nhà nó mà ngây thơ cái đếch ấy![Không gian này chỉ chứa đồ của ký chủ, ký chủ có thể bỏ bất cứ đồ gì cũng được a, đồ này mang đi từ thế giới này sang thế giới khác đều được luôn đó nha.
]"Ồ, lợi hại a~"Vũ Y nói xong liền nhìn quanh một lượt, bắt đầu di chuyển bước chân sáo vào lại thành phố.
Tầm hơn bốn tiếng sau Vũ Y vẫn chưa vào lại được thành phố, may mắn giữa đường có người chở đồ đi ngang thấy cô đáng thương nên cho cô đi nhờ, hơn hai tiếng đi xe nữa mới vào được trung tâm thành phố.
Vũ Y cảm thán lòng người hiểm ác.
Trên người Vũ Y chỉ có 600 chính là mua đồ xong thì còn cái nịt nên cô dứt khoát đi ăn chứ không mua bộ trang phục khác, dù sao đồ trên người cô vẫn còn rất sạch nhưng chân cô thì! Thôi kệ! Ai quan tâm cô có mang giày dép hay không mang giày dép chứ.
Vũ Y nhìn quanh đường phố lớn quyết định đi vào một quán mì nhỏ vắng khách.
Khách trong quán chỉ có vài người, có lẽ là cùng một đám, đều mặc cùng tây phục đen nhánh.
Vũ Y nhìn sang phía người đàn ông ngồi giữa vô cùng bắt mắt.
Cô thấy có chút kì quái nhưng cũng mặc, bước vào bàn.
Chủ quán thấy có người vào liền mở lời.
"Cô gái hôm nay không buôn!.
""Cho tô mì nha, cảm ơn ông chủ.
"Vũ Y cắt ngang lời chủ quán, nhu hoà gọi món, chủ quán định tiếp tục đuổi khách lại bị một tây phục đen giữ lại nói thì thầm vài câu.
Chủ quán trầm mặc nhìn sang bàn Vũ Y đang ngồi, lát liền quay người vào bếp.
[Nhiệm vụ phụ tuyến: Mời thu hoạch nhân khí của Khương Ngự, tiến độ của bạn 0%]Gì đây?[Nghề phụ của ta, ký chủ giúp ta đi nha, chính là người cà phím bên kia đó, ta đi đây!]WTF? Nghề phụ? Mi mà cũng có nghề phụ nữa hả?Nè nói rõ cho ta, ta không biết thu nhân khí như thế nào!!"! "Vũ Y phục cái con gián béo này thật rồi, một hệ thống như nó không lo sự nghiệp chính cho tốt lại còn làm nghề phụ.
Tai hoạ cứ di cư lên đầu bổn cô nương đây.
Mi chờ đó, nếu ta bắt được mi thì không xong đâu a.
Hệ thống:"! " Người ta cũng là bất đắc dĩ mà!Ta có nên nói với kí chủ sẽ có quà không?Vũ Y cười lạnh trong lòng, bật mood sát khí, người tây trang đen liền nhìn sang hướng cô, có chút đề phòng.
Vũ Y phát giác được ánh nhìn, thu lại sát khí, quay đầu nở nụ cười rạng rỡ với đám tây trang đen.
Tây trang đen:"! "Má ơi tự nhiên người đẹp cười với con thì phải làm sao?!Đám người vừa hoảng ba giây thì Vũ Y đã quay người cắm đũa, bắt đầu ăn bát mì mà chủ quán mới đưa ra.
Hương vị này, mùi thơm này.
Chính nó, không sai đi đâu được!Kể từ lúc rời khỏi hệ thống trước thì tính ra tô mì này cũng hơn trăm năm rồi mới được ăn lại a.
Vũ Y cặm cụi tận lực với bát mì lớn, mặc kệ thế giới ngoài kia.
Người đàn ông đang bấm máy đột nhiên ngừng động tác, liếc mắt sang hướng cô gái đang vui vẻ ăn bát mì bên kia.
Cô gái bên đấy có chút đặc biệt, trên người cô có rất nhiều mùi máu hỗn tạp hơn nữa nhìn khuôn mặt cô còn có chút giống bạn tốt của hắn.
Khương Ngự quan sát Vũ Y một lúc, cô gái kia ngẩn đầu sang hướng hắn, cong môi mỉm cười, nụ cười hồn nhiên, tươi tắn lại tuyệt vô hại.
"Thấy tôi thế nào?"Khương Ngự:"! "Đám người:"! "Không trả lời hả, vậy thôi a.
"Ông chủ, tính tiền.
"Chủ quán đi ra lại đứng nói chuyện với tây trang đen một chút rồi mới tới phía cô thanh toán.
"500""500?""Phải, có trả không?"Vẻ mặt chủ quán nghiêm nghị nhìn Vũ Y, Vũ Y cũng thu lại nụ cười, ngước mắt nhìn lại nhưng chưa tới ba giây sau cô lại tiếp tục cong môi cười.
"Đây nha ông chủ, hẹn gặp lại a~.
"Vũ Y đưa vào tay chủ quán 500, định quay người bước ra khỏi cửa, không biết từ đâu hai tây trang đen chặn trước mặt cô.
Phía sau lưng Vũ Y vang lên ý lạnh, Vũ Y phát giác ra nguy hiểm bèn phản xạ theo bản năng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...