21.
"Đường Cửu, Đường Cửu..."
Nguyên Dung đang gọi tôi.
Tôi từ từ mở mắt ra, năm người bên giường lo lắng nhìn tôi.
Tôi dụi dụi đôi mắt ướt đẫm.
" Trời ạ, ngủ cũng không yên với các anh nữa, các anh thế này cũng có chút quá đáng rồi đấy"
Nguyên Dung đè nén cơn tức giận, gầm gừ:
" Ngủ gì mà nhất định phải ngủ trong bồn tắm mới được!"
Tôi giật mình, tối qua sau khi nói chuyện với anh ấy tôi quả thật có đi tắm.
Nghiêm Tự bất đắc dĩ nói:
“Đường Cửu, là em ngất xỉu trong bồn tắm.”
Tôi mỉm cười giải thích:
“Tôi tập nín thở, không ngờ lại thất bại.”
“Không có lý do chính đáng thì đừng mở miệng nói nữa.”
Sắc mặt Hạ Kỳ lạnh lùng, thậm chí còn không gọi "chị" nữa, chứng tỏ anh ta thực sự rất tức giận.
Được rồi, đừng giả vờ nữa.
Tôi thu lại nụ cười giả tạo của mình.
"Rồi sao? Các anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Lương Nghiên đẩy kính lên.
"Chúng tôi đồng ý đến đây để giúp em trở về thế giới của mình."
"Ồ, vậy tôi có nên cảm ta ân đức của các anh rồi quỳ xuống dập đầu vài cái không?"
Thẩm Ly cau mày.
“Em thừa biết bọn tôi không có ý đó mà.”
Đúng.
Tôi biết họ thực sự muốn giúp tôi.
Nhưng tôi chỉ muốn ép buộc họ ghét tôi, căm hận và tránh xa tôi.
Chỉ như vậy tôi mới có thể chấp nhận số phận của mình mà không còn bất kỳ gánh nặng nào.
Nhìn đi, chỉ khi tôi xấu xa, bọn họ mới có thể rời bỏ tôi.
Xem đi, chính vì kết cục định sẵn là chia ly, nên ngay từ đầu tôi đã đúng khi không đầu tư vào nó.
22.
"Lương Nghiên nói rất đúng, tôi là kẻ hèn nhát, tôi là một người thiếu tình yêu nhưng nhất quyết phải giả vờ lạnh nhạt vô tình."
Tôi vén chăn và đi chân trần ra khỏi giường.
Nguyên Dung muốn giúp tôi nhưng tôi gạt tay anh ấy ra.
Tôi chậm rãi bước đến cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, nhìn xuống đám trẻ con đang chơi đùa trong công viên ở tầng dưới.
"Họ đã yêu nhau hơn 20 năm. Rõ ràng trước đây họ yêu tôi rất nhiều, nhưng chỉ mất chưa đầy một năm...",
Tôi hồi tưởng về họ, đôi mắt trống rỗng.
" Chưa đầy một năm, giống như trúng phải một loại ma thuật, tất cả những tình cảm đó đều biến mất".
Tôi tự cười nhạo mình:
“ Tôi giống như một con thú cưng mà họ nuôi, không muốn nuôi nữa thì vứt đi thôi”.
"Chị...."
Tôi không để ý đến Hạ Kỳ, nhìn về hướng Thẩm Ly:
“Tôi nhớ là anh từng hỏi tôi, dù là thú cưng, thời gian ở cạnh nhau lâu rồi cũng sẽ nảy sinh tình cảm. Tôi công lược anh nhiều lần như thế, sao một chút lưu luyến cũng không có? "
Anh ta dường như đã nhận ra điều tiếp theo tôi muốn nói là gì, mặt anh ta ngay lập tức tái nhợt.
"Tôi thực sự muốn hỏi bố mẹ tôi, tại sao họ lại không thương xót tôi?"
"Tôi làm không tốt ở đâu?Tôi đã phạm sai lầm gì? Tại sao đột nhiên lạnh lùng với tôi như vậy? Tại sao lại bỏ tôi một mình mà không quan tâm?"
“Tôi rất ngoan, không hề phiền phức chút nào, cái gì cũng có thể học được…”
Tuyến lệ chốc lát như nứt vỡ, tôi đột nhiên không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, cảm giác như quay trở lại thời thơ ấu, khi họ cãi cọ và xô đẩy nhau.
Ngôi nhà an toàn mà tôi đã dày công xây dựng, chiếc mặt nạ tôi đeo bao nhiêu năm, hóa ra lại dễ dàng tan vỡ như vậy.
"Không phải lỗi của em, Đường Cửu, em không sai."
Tôi không thể phân biệt được ai đang nói chuyện nữa.
Có một luồng sức mạnh nào đó bóp chặt lấy trái tim tôi.
Bắt đầu từ đỉnh đầu tôi, thế giới dần dần sụp đổ.
Cả thế giới lóe lên ánh đèn đỏ, bên tai xuất hiện tiếng bíp cảnh báo của máy đo nhịp tim.
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc đọng lại trên chóp mũi tôi.
Cơn đau dữ dội trong cơ thể khiến tôi phải cúi xuống, ngã gục dưới đất.
Đôi mắt đẫm lệ nhoà đi, tôi thấy họ gõ thứ gì đó về phía tôi.
Giữa chúng tôi có một rào cản rất rõ ràng. Ngay cả Nguyên Dung, người được gọi là người quản lý hệ thống, cũng bị cô lập.
Tôi biết, là tôi đã tự đem nhốt bản thân mình lại.
Mơ hồ, tôi vẫn nghe được những lời họ an ủi tôi.
Họ nói với tôi về tình yêu của họ dành cho tôi, họ đánh giá cao tôi và khen ngợi sự xuất sắc của tôi...
Nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
"Nhưng các anh làm như này thì có ích gì! Ở đây, các anh cho tôi đủ tình yêu và sự quan tâm thì có ích gì!"
Tôi cố chịu đựng cơn đau và hét lên điên cuồng.
Không, đừng nói như thế, đừng làm họ tổn thương nữa.
"Tôi ở thế giới thực vẫn cô đơn!"
Đừng để họ thương hại tôi.
"Các anh...đều là giả."
Hãy buông bỏ tôi đi, tôi không xứng đáng.
23.
Ý thức của tôi dần dần mơ hồ, tôi nhìn vào lòng bàn tay của mình, đột nhiên nó trở nên trong suốt.
Ở thế giới thực có lẽ tôi không thể kiên trì được bao lâu nữa.
"Đường Cửu! Học tỷ!"
Nguyên Dung?
Anh ấy gọi tôi là gì?
Trước mắt tôi một màu trắng bao phủ, nhưng vẫn có thể nghe thấy Nguyên Dung đang nói chuyện.
"Ít nhất, ít nhất tôi không nói dối. Tôi vẫn luôn đợi em."
“Em mau quay lại nhìn lại tôi đi.”
Nguyên Dung, đúng vậy, cái tên này quen quá.
—Chị Đường Cửu, xin..., xin chào, em là Nguyên Dung, học chuyên ngành não bộ trường y lớp 28, kém chị một tuổi...
- -- Chuyện là....Tốt nghiệp vui vẻ nhé, em có thể chụp chung với chị một bức ảnh không?
Trong lễ tốt nghiệp đại học, một anh chàng đẹp trai dưới sự động viên của bạn cùng phòng đã tặng tôi một bó hoa lớn, ngượng ngùng xin chụp ảnh cùng tôi.
Sau đó, không còn sau đó nữa.
Anh ấy ngồi lặng lẽ trong danh bạ của tôi rất nhiều năm.
Anh ấy là người duy nhất gửi tin nhắn chúc phúc cho tôi trong những ngày nghỉ lễ.
Sau khi tôi đổi số, vẫn có một số lạ kiên trì chúc tôi một năm mới vui vẻ vào lúc nửa đêm.
Có lẽ chính cánh cửa trước khi ch.ết này đã khiến tôi nhớ đến nhiều người mà tôi đã bỏ qua trong đời.
Cô gái ở giường trên luôn quan tâm đến sức khỏe của tôi.
Tôi nhớ người cố vấn chuyên môn của mình trong suốt những năm qua.
Bà chủ nhà luôn mời tôi đi ăn tối cùng bà.
......
Tôi đem bản thân giấu trong một ngôi nhà an toàn, hoá ra lại bỏ lỡ nhiều thứ đến thế.
"Đường Cửu, xin em đấy, đừng từ bỏ sinh mệnh."
Giọng nói như chứa đầy nước mắt, gần như tuyệt vọng cầu xin tôi.
"Nguyên Dung..."
Tôi lẩm bẩm.
“Em vẫn thích cách anh trừng mắt nhìn em.”
Như người chết đuối bắt được khúc gỗ trôi dạt, tôi thở phào nhẹ nhõm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...