Hệ Thống Công Lược Tạo Phản

24.

Ánh sáng đỏ nhấp nháy cuối cùng cũng dừng lại, cơ thể trong suốt trở lại trạng thái ban đầu.

Nỗi đau đang bóp nghẹt trái tim tôi dần dần nguôi ngoai.

Rào cản trong suốt giữa chúng tôi cũng biến mất.

Tôi lại nhìn thấy Nguyên Dung, trong khoảng trắng bao la chỉ có Nguyên Dung.

Trông anh ấy còn mệt mỏi hơn cả tôi, sự háo hức trong mắt anh ấy như thiêu đốt tôi.

Tôi nghĩ, mình nên tin tưởng anh ấy một lần.

Nhìn anh ấy kiên trì cứu tôi lâu như vậy, tôi tin rằng ở thế giới thực anh ấy vẫn luôn chờ đợi tôi.

Kể cả cuối cùng anh ấy có lừa dối tôi cũng không sao cả.

Tôi phải học cách vượt qua trở ngại đó.

Thẩm Ly nói, Nghiêm Tự nói, Hạ Kỳ nói, Lương Nghiên nói, tôi thông minh như vậy ưu tú như vậy, tôi mới hai mươi tám tuổi, tôi rồi sẽ khá lên, nhất định sẽ khá lên.

"Em nghĩ……"

Mắt tôi vừa nóng vừa sưng, nước mắt trào ra.

Rõ ràng là tôi muốn nói câu này một cách vui vẻ.

" Em muốn tiếp tục sống."


" Nguyên Dung, em muốn tiếp tục sống."

Nước mắt lại làm mờ tầm nhìn của tôi một lần nữa.

Cuối cùng tôi đã có đủ can đảm để nói ra câu này.

" Được."

Anh ấy nói một cách kiên định, ôm ghì tôi thật chặt.

"Anh sẽ ở bên em."

25.

Thế giới trở lại bình thường, bốn người còn lại xuất hiện.

Vào giây phút cuối cùng, tôi quyết định tổ chức sinh nhật lần thứ hai mươi tám của mình cùng họ.

Lương Nghiên tự mình làm bánh.

Tôi trêu anh ấy:

“Không hổ danh là thiên tài, đến việc làm bánh cũng có thiên phú nữa”.

Hạ Kỳ nói với tôi rằng tối nay sẽ có mưa sao băng.

"Chị à, đây là biểu tượng của sự may mắn đó."

Tôi biết, nguyên tố này có thể bị Nguyên Dung khống chế.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui.

" Đúng vậy, tôi rất vui."

Tôi thắp một ngọn nến, Nghiêm Tự bảo tôi hãy ước một điều.

Tôi nhắm mắt lại, chân thành ước nguyện rồi thổi tắt nến.

“Em đã ước gì thế?” Thẩm Ly hỏi, cuối cùng lại bổ sung thêm:

“Không muốn nói thì có thể không nói.”

"Không sao đâu. Chỉ em chân thành thì nhất định sẽ thành công."

"Đầu tiên, tôi hy vọng các anh có thể tìm thấy hạnh phúc trong thế giới của riêng mình."

"Thứ hai, tôi hy vọng những ngày tháng sau này, tôi có thể yêu thương bản thân mình hơn. "


“Thứ ba, tôi hy vọng vào ngày sinh nhật thứ tám mươi của mình, tôi có thể gặp lại các anh trong giấc mơ.”

Đôi mắt tôi lướt qua từng khuôn mặt của họ, đem họ khắc sâu vào tâm trí tôi.

"Cảm ơn."

"Tạm biệt."

Cuối cùng, ánh mắt của tôi dán chặt vào Nguyên Dung.

"Còn chúng ta, sẽ gặp lại nhau trong thế giới thực"

26.

Sau ba tháng phục hồi chức năng, cuối cùng tôi cũng được xuất viện.

Trong thời gian này, Nguyên Dung vẫn luôn ở bên tôi.

Ngày xuất viện, anh bị một nhóm y tá đẩy vào phòng tôi với khuôn mặt đỏ bừng.

Cảnh tượng này quen thuộc quá.

Tôi mỉm cười gọi anh:

“ Học đệ, em lại tới xin chụp ảnh à?”

Anh ấy ngây người một lúc, sau đó nhếch khóe miệng.

"Phải, nhưng cũng không hẳn là vậy."

Tôi chăm chú nhìn anh.

Nguyên Dung sờ sờ chóp mũi, trên mặt tươi cười, tinh thần phấn chấn.

"Không biết chỉ dựa vào 5 điểm thiện cảm, anh có thể nào, có thể làm bạn với em?"


Sự thận trọng trong lời nói của anh khiến tôi giật mình.

Anh ấy biết rõ sự kháng cự trước đây của tôi đối với các mối quan hệ thân mật, sẽ không dễ dàng chấp nhận một mối quan hệ lãng mạn.

"Được thôi."

Tôi nắm lấy cánh tay Nguyên Dung và kéo anh ấy ra ngoài.

"Anh là người bạn đầu tiên của em, em sẽ đãi anh một bữa ăn ngon."

Anh nắm tay tôi lại và nói nhẹ nhàng.

"Đường Cửu, anh hình như đã từng nhìn thấy ngày hôm nay ở trong giấc mơ."

"Kể từ bây giờ chúng ta sẽ gặp nhau hàng ngày nhé."

Tôi sẽ không quên nỗi đau trong quá khứ, tôi sẽ tiến về phía trước cùng với cô gái nhỏ trong lòng.

Tôi cũng sẽ trân trọng tất cả những người đối xử tốt với tôi.

"Nguyên Dung, cảm ơn anh."

"Em đã nói ba chữ này rất nhiều lần rồi."

Sau này, có lẽ, sẽ nói thêm ba chữ nữa.

( Hoàn).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận