Hãy Nắm Lấy Tay Anh

Câu chuyện được tiếp diễn vào sáng hôm sau.
Lúc Gia Hân tỉnh dậy, chỉ có mình cô trên giường. Gia Hân ngơ ngác nhìn khắp nơi, chẳng có dấu vết gì của anh. Gia Hân buồn bã nhảy vào phòng vệ sinh, lẩm bẩm: “Hóa ra chỉ là mình mơ ư? Nhớ anh ấy đến mức gặp ảo giác thế này cơ á?”. Vừa ngẩng mặt lên thì nhìn thấy anh trong gương, aaaaaaaaaaaaaaaa, cô lại hét lên, lại nhảy lên ôm chầm lấy anh. Hai người cứ ôm nhau quay vòng vòng một lúc như thế, Minh trêu cô:
- Anh từng chứng kiến em kích động vì người khác nhiều rồi, bây giờ mới có vinh dự được em kích động vì anh, cảm giác…cũng hơi sợ một chút đấy – Minh cười vang. – Em cũng hay ghen nữa, chắc sau này anh phải đeo biển trước ngực “Con gái xin đừng đến gần tôi” nhỉ?
Gia Hân buông anh ra, đánh khẽ vào người anh, “Đáng ghét!”, rồi như sực nhớ ra điều gì, cô lại hỏi:
- Anh đi đâu thế?
- Đi nói chuyện với bố mẹ.
- Hihi, nghe anh gọi bố mẹ em là “bố mẹ”, thích quá đi!
- Bao nhiêu năm qua, lúc nói chuyện với em, anh vẫn gọi như thế mà, chẳng qua bây giờ, khi thân phận đã khác rồi, tự dưng em mới để tâm, mới thấy hạnh phúc thôi.

- Uh, phải rồi hihi. Bao giờ anh lại đi?
- 10h sáng nay.
- Anh đùa em á? Quá đáng, 12h đêm về đến nhà, 10h sáng bay. Anh là siêu nhân đấy à? Em tưởng anh nghỉ phép đến hết tháng 12 cơ mà.
- Thứ nhất, anh mà ở nhà thì làm sao em dating với anh Tài chính tiền tệ được, em không học được, bố mẹ lại mắng anh. Thứ hai, tại lúc anh quay về Pháp, chán quá đi làm luôn, sếp lại xếp anh đi công tác California. Anh thấy em tội nghiệp quá, mấy ngày này toàn ngồi chơi với Facebook, vật vã ôn thi, không nỡ để em đón Giáng sinh một mình, nên mới tranh thủ bay về một chuyến. Bay về chỉ để nghe ba chữ tối qua em nói thôi, nghe xong rồi thì phải đi thôi, biết làm thế nào bây giờ? – Minh vừa nói vừa đưa tay vuốt tóc Gia Hân.
Nghe anh nói thế, Gia Hân thở dài thườn thượt. Nhưng biết làm sao được, anh là người đã đi làm, đâu có nhiều thời gian dành cho cô được. Anh đã hết lòng vì cô lắm rồi. Thương anh quá, trong vòng mấy ngày mà phải ngồi máy bay liên tục. Gia Hân ngoan ngoãn ôm chặt lấy cánh tay anh, trong khi Minh lại cố giấu nụ cười. “Đấy, lại thương anh rồi, ngoan thế haha.”.
9h sáng. Sân bay Nội Bài.
Bố Gia Hân đưa Minh ra sân bay, cô cũng bám đuôi theo anh. Lúc tiễn Gia Hân về, Minh cầm tay cô dặn:
- Ở nhà học hành chăm chỉ nhé! Nhớ nguyên tắc Eat that frog anh dạy em nhé, coi Tài chính tiền tệ là con ếch xấu xí nhất, vượt qua được nó thì em không sợ gì hết. Anh treo giải thưởng nhé, khi nào có điểm nhớ báo anh biết, Tài chính tiền tệ mà được điểm A, anh sẽ về với em ngay.
- Thôi, không cần đâu, nhìn anh vất vả em thương anh lắm. Đi đi về về suốt . Em sẽ treo giải đến Tết âm lịch nhé, Tết về phải dành thật nhiều thời gian cho em.
- Ở nhà phải ngoan ngoãn. Chỉ được nhớ anh thôi, không được “xúc động” khi gặp lại bất cứ “cơn gió lạ” nào, toàn “cơn gió độc” đấy, phải biết bảo vệ trái tim của em, biết chưa? Mà lúc nào nhớ anh quá thì cũng đừng khóc nhé, không bố mẹ lại mắng anh ăn trộm trái tim con gái bố mẹ đấy.
- Em biết mà. Em biết mà!
Minh cười hiền, đưa tay xoa đầu cô người yêu bé bỏng, trong khi nước mắt Gia Hân đã sắp trào ra đến nơi.
- Thôi nào, anh bảo đừng khóc cơ mà.
- Em có khóc đâu.

- Gia Hân…
- Huh?
- Ko được huh, phải “Dạ” chứ! – Minh chau mày.
- Gia Hân…
- Dạ.
- Không có gì đâu, chỉ là anh muốn gọi tên NGƯỜI YÊU ANH thôi.
- Thế em cũng phải gọi. Nhất Minh Nhất Minh Nhất Minh..
- Ơi, sao thế, anh đây?
- Eo ơi sến quá haha.
Gia Hân phá lên cười, hạnh phúc thấy mình nhỏ bé trong vòng tay anh. Cô nhón chân lên, một nụ hôn trượt nhẹ trên má Minh.

20h30’ 25/12/2011 – Facebook Gia Hân update một tấm ảnh chụp anh từ sau lưng, set chế độ private, chỉ mình cô đọc được.
Anh đi rồi... Và em không biết ngày anh trở về... Nhưng em biết, em phải mạnh mẽ. Vì em biết anh đang cố gắng vì điều gì.
Em thực sự rất sợ cảm giác đứng phía sau, nhìn anh đứng một mình như thế Em đã suýt thì không dám đi tiễn, quyết tâm ko đi tiễn, vì em sợ em sẽ khóc, vì em sợ em không kìm lòng được, nên thậm chí em đã sắp xếp kế hoạch đi chơi với chị Phương; nhưng đi được nửa đường, em lại phải quay về. Còn em, bám đuôi anh ra sân bay
Hai đứa đi bên nhau, nhưng thậm chí không biết nói gì nhiều. Vì em không muốn anh "hứa". Nhưng anh à, em biết, cho dù không "hứa", chúng ta sẽ vẫn như bao nhiêu năm qua. À, thật ra trước kia chỉ từ phía anh thôi, nhưng từ giờ trở đi sẽ khác.
Trước giờ em luôn rất thích ra sân bay chơi, nhưng cho đến hôm nay, em mới biết cảm giác "Đi hai về một" nó hụt hẫng như thế nào!!! Một mùa đông không có anh khiến em thấy cô đơn và sợ nhiều lắm, trước kia em không yếu đuối như thế này đâu, anh chiều hư em rồi, bắt đền anh đấy. Ngồi buồn thiu dựa vào cửa kính ô tô, ngồi đúng vị trí nơi anh ngồi, nhìn ra cửa sổ, nghĩ ngợi không biết lúc nãy anh đã nghĩ những gì.
Ở bên ngoài trời lạnh vô cùng!!!
Anh mặc ấm vào nhé *ôm ôm*.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận