Hãy Nắm Lấy Tay Anh

- Uh. – Minh thơm lên trán Gia Hân.
Đêm hôm ấy, hai người ngồi bên nhau, nói chuyện suốt đêm. Có lẽ đây là đêm giáng sinh tuyệt vời nhất mà Gia Hân từng trải qua trong suốt 20 năm cô có mặt trên đời. Cô thì thầm bên tai anh rằng anh chính là món quà giáng sinh ý nghĩa nhất, ấm áp nhất, an lành nhất đối với cô trong mùa giáng sinh năm nay. Minh bật cười, với tay mở laptop, click một file chương trình mang tên cô. Từng bông tuyết bay nhảy trước mắt Gia Hân, thật và sống động đến nỗi Gia Hân đưa tay lên màn hình trong vô thức, cố gắng cảm nhận hình thù của bông tuyết. Những bông hoa tuyết trắng tinh, nhỏ xíu dần dần xếp thành tên hai người trên màn hình, khiến mắt Gia Hân ươn ướt. Chưa hết, Minh còn cho cô xem một video clip anh làm cho riêng cô, cầu kỳ đến mức làm Gia Hân không thở được.
Cứ qua thêm một ngày mới biết thế nào là yêu
Một ngày trôi qua vội vã nhưng trong anh rất nhiều điều
Những suy nghĩ trong anh cứ lớn lên từng phút
Cứ lớn theo từng ngày khi anh được ấm áp bên em
Những suy nghĩ trong anh, giờ đang chia làm hai

Một nửa trong anh từng nghĩ chúng ta sẽ bên nhau trọn đời
Nhưng nếu lỡ một ngày, em nói lời chia tay
Anh sẽ thế nào đây? Anh sống thế nào đây?
Hãy để cho anh được yêu, yêu em trong từng suy nghĩ
Dù là tưởng tượng thôi nhưng anh cũng thấy vui rồi
Đừng nói chi em ơi, tình yêu ko cần nói
Chỉ cần cảm nhận thôi nhưng anh cũng thấy đủ rồi
Nhiều khi anh từng mơ, ngồi một mình cười ngẩn ngơ
Chúng ta sẽ được sống trong ngôi nhà đầy trẻ thơ
Có khó ko em ơi, nếu giấc mơ này xa xôi
Thì anh xin được giữ giấc mơ đó
Ở trong suy nghĩ anh mà thôi

Gia Hân thích thú khi nhìn thấy một nhân vật hoạt hình nam – có kiểu tóc siêu giống Minh, ngồi ngốc nghếch cầm đàn guitar hát Suy nghĩ trong anh. Anh thì thầm bên tai cô: từng câu, từng chữ trong lời bài hát đều là những gì anh nghĩ trong nhiều năm nay, kể từ lần đầu tiên phát hiện ra tình cảm đặc biệt của mình dành cho Gia Hân. Màn hình lần lượt hiện ra những kỷ niệm giữa hai người trong suốt 20 năm, từ những bức ảnh khi Gia Hân hai tuổi, ba tuổi, lớn dần, rồi tốt nghiệp cấp hai, tốt nghiệp cấp ba. Bây giờ Gia Hân mới nhận ra, mỗi chặng đường cô đi qua đều có sự góp mặt của Minh, nhưng anh luôn âm thầm, lặng lẽ “chờ-cô-lớn”. Gia Hân cứ sụt sùi mãi, cô không muốn khóc trong một dịp như thế này, nhưng những giọt nước mắt nào có nghe lời cô, cứ nhất định phải rơi xuống. Minh ôm chặt Gia Hân vào lòng, giữa ánh đèn ban đêm le lói hắt từ ngoài cửa sổ, anh cúi xuống đặt lên môi Gia Hân một nụ hôn ngọt ngào và say đắm.
***
- Em có biết tại sao anh lại chọn ngành Công nghệ thông tin, trong khi đam mê từ hồi cấp ba của anh là Nhiếp ảnh không?
- Không ạ. Em tưởng máy tính là đam mê số một của anh chứ?
- Uh, lúc học đại học, đã chọn xong ngành thì tất nhiên là anh thích Công nghệ thông tin, nhưng Nhiếp ảnh mới là tình yêu đích thực của anh – như khi em chọn giữa Kinh tế và tiếng Trung vậy. Em có nhớ tại sao anh chọn Công nghệ thông tin không?
- Em không nhớ.
- Bởi vì năm ấy, khi anh bắt đầu chọn ngành để học, có một cô bé ngốc nghếch đã buột miệng nói với em rằng, cô bé hy vọng chồng mình sau này sẽ học Công nghệ thông tin, sẽ sáng tạo ra thật nhiều game cho em trai cô ấy chơi, sẽ kiếm ra thật nhiều tiền để đi du lịch vòng quanh thế giới. Chỉ vì một câu nói của cô ấy, anh đã quyết định con đường đi cho cả cuộc đời. Em thấy đáng không?
- Em đã từng nói như thế sao, hihi, chắc lúc đấy chỉ là buột miệng thôi. Em cứ nghĩ là đến lúc học cấp ba em mới bắt đầu thích con trai học Công nghệ thông tin chứ, sau khi trót fall in love với Nhất Tiêu Nại Hà của Yêu em từ cái nhìn đầu tiên.
- Uh, em thích từ ngày xưa đấy. Mà tại sao ngần ấy năm mà em chưa bao giờ liên tưởng đến việc anh cũng “yêu em từ cái nhìn đầu tiên” nhỉ, anh cũng học máy tính mà?

- Không biết, không dám tưởng tượng mà, hihi. Bây giờ, anh có hối hận vì quyết định năm ấy không? Còn Nhiếp ảnh thì sao?
- Thì nhiếp ảnh vẫn là sở thích của anh mà, và em chính là người mẫu tuyệt vời nhất. Thật ra, nếu anh chọn nhiếp ảnh thì bố mẹ chắc chắn cũng không đồng ý. Thế nên cũng không hẳn là quyết định của anh bị ảnh hưởng 100% từ câu nói vu vơ của em đâu, chỉ một phần khá-to thôi.
Suốt đêm hôm ấy, hai người ôn lại không biết bao nhiêu chuyện cũ. Nói chuyện với Minh, chưa bao giờ Gia Hân thấy chán. Mãi đến gần sáng, Minh mới dỗ Gia Hân nằm xuống chợp mắt một lúc, còn anh vẫn ngồi bất động bên đầu giường, nhẹ nhàng nắm tay cô thật chặt, trong thứ ánh sáng tờ mờ, yên lặng ngắm nhìn cô ngủ.
Anh đã ngắm cô ngủ suốt nhiều năm, nhưng đây là thời khắc khiến anh hạnh phúc nhất.
Cô ấy đã thực sự là người yêu của anh rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận