Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng
“À phải rồi, cho em xem cái này” – Tôi sức nhớ ra hộp nhẫn đang ở trong túi. Tôi lấy nó ra đặt lên bàn. Cứ nghĩ em sẽ mỉm cười thích thú. Nhưng không, em chau mày nhìn tôi.
“Anh không biết trao nhẫn cho nhau thì sẽ không đến được với nhau sao?” – Em chớp chớp mắt hỏi tôi. Có dụ này nữa sao? Tôi sống đến từng này chưa nghe thấy điều này bao giờ.
“Anh không tin những chuyện đó” – Tôi nói chắc nịch và giọng nói đầu nghiêm túc.
Em mỉm cười và xòe bàn tay ra để tôi đeo nhẫn cho em.
“Sao lại là ngón út?” – Em ngơ ngác nhìn tôi.
“Ngón tay này để dành khi nào anh cầu hôn em thì mới được đeo nhẫn lên đó” – Tôi nói và chỉ tay vào ngón áp út của em. Em mỉm cười nũng nịu.
“Anh này, em qua đây sống luôn nhé! Em sẽ không uống máu Olia nữa, không tiếp xúc với ông ta nữa” – Em nói.
Giọng nói của em rất tự nhiên. Em không biết điều em đang nói đến nghiêm trọng thế nào đâu. Nếu em biết em sẽ chết nếu thôi uống máu Olia thì em sẽ thế nào nhỉ? Tôi cố che đi ánh mắt lo lắng trong khi một hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu tôi. Tâm trạng tôi đột nhiên tuột dốc. Liệu tôi có thể dấu em đến lúc nào đây?
“Tử Đinh Hương này, anh muốn danh chính ngôn thuận đưa em về nhà sau khi cưới xin đàng hoàng. Anh thì không sao nhưng anh không muốn người khác nhìn vào em và đánh giá em”
“Vậy chúng mình cưới nhau là được mà” – Em nhún vai như nói “mọi chuyện thật quá đơn giản”.
Haizzz! Tôi cũng muốn lắm chứ nhưng bây giờ cưới em tức là hại chết em.
“Sao em lại phải vội vàng như thế?”
Em không trả lời câu hỏi của tôi chỉ nhìn tôi một cái thật khẽ rồi cúi đầu nhìn vào đĩa mỳ trước mặt.
“Em hãy học xong đã rồi chúng ta sẽ làm đám cưới. Anh sẽ đợi em. Anh hứa đấy!” – Tôi nói chắc nịch. Sao tôi có cảm giác giống như đang gạt em thế này? Tôi yêu em và muốn em là vợ của tôi nhưng tôi chưa nghĩ ra cách gì để giải quyết vấn đề giữa tôi – em – Olia – thế giới bóng đêm. Mọi chuyện hoàn toàn bế tắc.
Em không nói gì nữa chỉ nhìn tôi rồi cười. Em cố cười thật tươi nhưng tôi có thể nhận ra nét buồn trong đó.
Sau đó em không nói gì nữa và có vẻ trầm lặng hơn. Em đang buồn thì phải. Cầu trời cho em đừng nghĩ là tôi không muốn cưới em.
“Tử Đinh Hương này, chúng ta ra ngoài một chút nhé!” – Tôi đề nghị khi chúng tôi vừa dọn dẹp xong mọi thứ.
“Đi đâu vậy anh?” – Em nhìn tôi tò mò.
“Đi rồi sẽ biết” – Tôi tỏ ra bí ẩn.
“Vậy để em về thay đồ” – Em nói rồi đi về nhà mình. Nhìn em vẫn rất buồn. Em đi rồi mà tôi còn nhìn theo bóng em bằng ánh mắt bất lực. Nhìn người mình yêu buồn nhưng lại chẳng thể làm được gì. Tôi vô dụng quá đúng không?
Xin lỗi em! Tôi không thể làm cho em điều em muốn nhưng tôi sẽ luôn ở bên em. Hãy cười với tôi như em vẫn làm đi! Vì nụ cười của em là điều duy nhất có thể đẩy lùi lo lắng và bế tắc trong lòng tôi.
Trong khi em còn thay đồ trong nhà, tôi lấy xe ra và đứng đợi em trước cổng nhà. Chờ đợi em luôn là một việc làm thú vị nhưng sao hôm nay cảm giác bất an lại chen vào thế này? Không thể biết được em đang nghĩ gì, cũng không thể nói rõ cho em biết. Mỗi phút trôi qua, cảm giác lo lắng lại tăng thêm trong tôi.
Cuối cùng em cũng xuất hiện. Nhìn em tươi tỉnh hơn nhiều. Cũng như những lần trước, nhìn thấy em thì mọi lo lắng trong tôi lập tức tan biến.
Tôi đưa em đến một shop quần áo khá lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...