Chương 103
Bình thường dậy sớm hơn chút cũng là Văn Trạch Lệ, Thẩm Tuyền sẽ làm biếng nằm trên giường, sáng sớm hôm nay con trai lẩm bẩm vài tiếng, Thẩm Tuyền đã tỉnh rồi, cô chống dậy, sờ gáy con trai xem có đổ mồ hôi không, đúng là sờ thấy một đầu ướt át, cô ôm đứa bé lên rồi định gọi Văn Trạch Lệ, lại thấy người đàn ông nghiêng người đối diện với đứa con, một tay gối đầu, khuôn mặt anh tuấn đang ngủ ngon lành.
Thẩm Tuyền nhìn thêm vài lần, sau đó cũng hành động nhẹ nhàng hơn, nghiêng người ôm con trai vẫn đang lầm bầm để cho bú.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong phòng mở điều hòa khá lạnh, Thẩm Tuyền lấy điều khiển, tăng nhiệt độ cao một chút, chờ con trai bú xong, cô kéo áo và tiện tay chỉnh chăn cho Văn Trạch Lệ.
Nhìn đồng hồ, mới sáu giờ sáng, hèn gì người đàn ông này còn chưa tỉnh giấc.
Cô ôm đứa bé ra ngoài đưa cho dì giúp việc, trở về cột tóc rồi tiện tay lấy điện thoại lướt xem một chút. Cả tối hôm qua Văn Trạch Tân gửi rất nhiều tin nhắn cho cô.
Cô ấn vào WeChat.
Tất cả toàn là ảnh chụp màn hình lịch sử cuộc trò chuyện.
Văn Trạch Lệ: [ Xóa con trai anh. ]
Văn Trạch Lệ: [ Hình ảnh. ]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Văn Trạch Lệ: [ Xem đi, chỉnh ảnh trông thật không? ]
Anh gửi ảnh chụp đã chỉnh sửa vào cho người trong nhóm xem, cả buổi tối cũng lo làm cái này, mấy người Chu Dương bị anh quấy rầy quá nhiều. Thẩm Tuyền càng nhìn càng đen mặt, ở một vài phương diện nào đó thì người đàn ông này thật sự trẻ con quá đáng. Những tấm hình vốn là ba người kia, xóa mất con trai không chừa tấm nào.
Sau khi Thẩm Tuyền xem xong, cô đặt điện thoại xuống, đứng bên giường nhìn người đàn ông vẫn đang còn ngủ, một giây sau cô cúi người túm cổ áo của Văn Trạch Lệ.
Còn miết mạnh cằm anh rồi nhéo cái mũi cao thẳng của anh.
Văn Trạch Lệ tỉnh ngủ trong nháy mắt, đôi mắt hẹp dài có phần bực mình và khó chịu, sau khi nhìn thấy Thẩm Tuyền, những khó chịu và bực mình khi bị đánh thức lập tức giảm đi rất nhiều.
Anh nhướn mày: "Làm gì đó."
Thẩm Tuyền kéo anh vài cái rồi đánh anh: "Tối qua nói với anh thế nào."
Văn Trạch Lệ tỉnh táo đôi chút, một tay anh bắt lấy hai bàn tay đang làm loạn của Thẩm Tuyền, cố sức kéo cô xuống, Thẩm Tuyền chỉ đành bổ nhào trên người anh.
Một bàn tay khác của anh ôm eo cô.
"Tối qua? Tối qua anh làm gì sao? Ừm?"
Mũi chạm mũi.
Thẩm Tuyền cũng bình tĩnh hơn, đang định nói chuyện. Đột nhiên Văn Trạch Lệ bật cười, anh nhìn đầu tóc rối bời của Thẩm Tuyền, đồ ngủ cũng có chút lộn xộn, còn nhớ đến hình ảnh anh bị cô kéo tỉnh ngủ khi nãy.
Thẩm Tuyền: "Anh cười cái gì?"
Văn Trạch Lệ ôm chặt cô, cười nói: "Dáng vẻ đánh anh vừa nãy của em đáng yêu quá."
Thầm Tuyền im lặng trong nháy mắt.
Cô không sao ngờ được bản thân sẽ có ngày này, nhìn anh là đánh, không dùng sức mà là kiểu con gái đánh yêu giận cá chém thớt với người đàn ông.
Mặt cô đỏ bừng lên, ánh mắt cũng không bình tĩnh nữa.
Văn Trạch Lệ: "Vẫn là tổng giám đốc Thẩm của chúng ta sao?"
Anh còn cố ý cười hỏi ngược.
Tay Thẩm Tuyền giãy dụa vài cái, hung hăng nhìn anh: "Không phải do anh sao, anh chỉnh ảnh xóa mất con trai rồi."
Từ nãy Văn Trạch Lệ đã thấp thoáng đoán được lý do sáng nay cô bỗng không quan tâm hình tượng mà cãi nhau với anh, anh cười nói: "Thì xóa chơi thôi, ảnh gốc vẫn còn đấy."
Thẩm Tuyền lại giãy vài cái: "Dậy đi thôi."
Bởi vì bản thân gây rối như vậy, cô đã mất đi quyền chủ động. Cho nên phụ nữ vừa tức giận là trở thành cố tình gây sự, không chịu nói mà cứ dùng dằng, từ có lý cũng thành vô lý. Sao Văn Trạch Lệ có thể không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô lúc này chứ, anh cười hôn khóe môi cô, nói: "Như vậy tốt lắm."
Thỉnh thoảng dùng dằng với anh, là vinh hạnh của anh.
Thẩm Tuyền cắn khóe môi anh một chút, vẻ mặt bình tĩnh trở lại: "Dậy đi."
Thật ra nói trắng ra, cũng chỉ người đàn ông này có thể khiến cô lộ ra khía cạnh đó, hai người chung sống lâu rồi sẽ vô thức nương tựa vào anh.
Dần dần cô cũng trở nên nữ tính hơn.
Văn Trạch Lệ buông tay cô ra rồi chống giường ngồi dậy, tay vẫn cứ ôm eo cô, anh sáp lại ngửi mùi hương trên người cô: "Em rửa mặt xong rồi?"
Thẩm Tuyền: "Ừm."
"Sao hôm nay tỉnh dậy sớm vậy?"
Thẩm Tuyền thản nhiên nói: "Con trai tỉnh giấc sớm."
Văn Trạch Lệ ồ một tiếng: "Hèn gì trên người hơi coa mùi sữa."
Vành tai Thẩm Tuyền ửng đỏ rồi đẩy anh, giây sau quần áo bị kéo, người đàn ông cúi đầu ậm ờ hỏi cô: "Khóa cửa chưa?"
Thẩm Tuyền cắn răng: "Khóa rồi."
Sau đó nhiệt độ trong phòng tăng cao, Văn Trạch Lệ quyến luyến không rời chỗ ấy. Thẩm Tuyền chỉ cảm thấy mặc hơi ít quần áo, ngoại trừ mát mẻ, còn có một chút nguy hiểm bị đánh úp.
Sau một lúc.
Văn Trạch Lệ hôn môi cô: "Em có nghe thấy tiếng gì không?"
Mặt Thẩm Tuyền đỏ bừng, nắm lấy ga giường: "Anh nghe thấy gì?"
Văn Trạch Lệ lại gần bên tai cô nói: "Có lẽ là tiếng mẹ bế Thân nhi gõ cửa, tụi mình đến bên cửa trả lời mẹ?"
Thẩm Tuyền lập tức đá chân: "Anh dám."
Văn Trạch Lệ cười ha ha, sau đó Thẩm Tuyền cũng nói không nên lời, về chuyện cái cửa bên kia, quả thật vang lên vài tiếng, là Mạc Điềm bế đứa bé đến gõ cửa, chủ yếu là nhắc nhở bọn họ, bảy giờ hơn rồi nên dậy thôi.
Chờ hai người thu dọn xong xuống lầu đã tám giờ rưỡi. Mạc Điềm ôm Thân nhi đứng đong đưa trong phòng khách nhỏ, thấy bọn họ đi xuống thì nói: "Không phải nói mấy ngày này phải dậy sớm sao?"
Mạc Điềm không quan tâm chuyện công ty, nhưng từ cuộc trò chuyện biết được rằng những ngày này bọn họ phải chuẩn bị chuyện niêm yết Thừa Thắng, có lẽ sẽ khá bận, vậy mà hai người này còn ngủ quên mất.
Thẩm Tuyền uống sữa bò nói: "Hôm nay quả thật muộn mất rồi."
Văn Trạch Lệ cười nhìn Thẩm Tuyền, thoáng thấy dấu hôn dưới cổ áo cô, anh cười trả lời Mạc Điềm: "Do con ngủ nướng."
Mạc Điềm chép miệng một tiếng, lại không nói thêm gì. Hai người đều là chủ công ty, ngủ quên thì ngủ quên thôi, cũng không ai có thể nói gì bọn họ.
Ăn sáng xong.
Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền ra ngoài.
Vừa đến công ty, Thẩm Tuyền bận mở họp, đến mười giờ hơn, cô của Cố Trình đến, người Hứa Điện cử đi cũng tới rồi, ba người ngồi xuống lập kế hoạch.
Quả nhiên người bên Hứa Điện rất có kinh nghiệm, ý của anh ta là muốn lợi dụng chuyện niêm yết của Thừa Thắng.
Mẫu máy mới ra mắt lần này không có quá nhiều thay đổi về mẫu mã, chỉ thay đổi hệ thống và chip, cho nên bên ngoài có rất nhiều người điều hướng dư luận nói rằng máy mới của tập đoàn Thẩm thị là chuột bạch, lại còn tăng giá cao như vậy để triệt đầu cơ, có rất nhiều người bắt đầu nói xấu, khiến cho những sản phẩm khác ế hàng trong hai tháng này.
Lại thêm việc Thừa Thắng sắp niêm yết, phía đối thủ biết được chuyện gì, thậm chí còn loan tin tập đoàn Thẩm thị sắp bỏ ngành nghề cũ này, chuyển hướng sang ngành tài chính.
Cộng lại tất cả, có lẽ cuộc chiến PR phải đánh rất lâu.
Bởi vì máy mới thay đổi nhiều như vậy, đại diện cho một thị trường mới, để đứng vững ở thị trường này thì cần phải chuyển hướng dư luận.
Thảo luận xong đã đến trưa, Thẩm Tuyền mời bọn họ ăn cơm, cô của Cố Trình mang giày cao gót, khí thế cũng rất mạnh mẽ, nhưng mà bà ta thích son môi màu đỏ thuần, dùng màu này thì có vẻ tính hiếu thắng của bà ta tăng lên rất nhiều, Thẩm Tuyền đi chung với bà ta, mặc dù không thua về khí thế, nhưng Thẩm Tuyền lại xinh đẹp trẻ trung hơn một xíu.
Ba người ngồi xuống ở nhà hàng Tây.
Cô của Cố Trình liếc mắt nhìn rồi cười nói nhỏ với Thẩm Tuyền: "Tình cảm của cháu với Văn Trạch Lệ vẫn tốt chứ?"
Thẩm Tuyền đưa thực đơn cho bà ta để bà ta gọi món, cười nói: "Vẫn ổn ạ."
"Đúng không?" Cô của Cố Trình cười nhìn bên kia.
Thẩm Tuyền biết bà ta đang nhìn gì, vừa nãy vào cửa đã nhìn thấy Văn Trạch Lệ lười biếng dựa vào lưng ghế ở vị trí gần cửa sổ, phía trước đặt một ly cà phê, tay đeo đồng hồ đặt trên tay ghế, vẻ mặt lười nhác, bên cạnh anh là Lâm Tập đang nói chuyện với một người phụ nữ trẻ tuổi, bên cạnh người phụ nữ trẻ tuổi kia cũng có một trợ lý, trên bàn đặt hai bản hợp đồng.
Vừa nhìn là thấy đang bàn chuyện công việc.
Thẩm Tuyền mới im lặng không nói.
Cô của Cố Trình cười nói: "Cháu xem, có khi người đàn ông này càng lớn tuổi lại càng hấp dẫn, ném cậu Văn đây vào giới giải trí, chỉ mấy ngày thôi là có thể nổi tiếng."
"Này, làm trai bao chắc giá cũng trên trời."
Thẩm Tuyền nhìn cô của Cố Trình, hờ hững nói: "Cô nói như vậy, cháu hời không ít?"
Ngủ với anh nhiều đêm như vậy.
Cô của Cố Trình cười ha ha, xua tay không nói nữa. Dáng vẻ bình tĩnh này của Thẩm Tuyền quả nhiên là người làm sếp, vào cửa cũng không nhìn bên kia nhiều thêm vài lần.
Vậy nên bà ta mới nhắc nhở.
Bọn họ đến muộn hơn Văn Trạch Lệ, nhưng ăn nhanh hơn mấy người Văn Trạch Lệ, bên kia vẫn luôn nói chuyện, không biết đã đặt món ăn chưa, dù sao thấy toàn là cà phê, ăn trưa xong cô của Cố Trình và vị tổng giám đốc Ninh kia phải đi, Thẩm Tuyền đứng dậy tiễn bọn họ ở cửa nhà hàng, cô nhìn hai chiếc xe rời đi.
Thẩm Tuyền ngắm nghía điện thoại, vài giây sau cô trở lại nhà ăn, giày cao gót nện trên mặt đất, phát ra âm thanh cộp cộp, không quá rõ ràng trong nhà ăn nhộn nhịp.
Nhưng người phụ nữ trước mặt Văn Trạch Lệ cũng khá xinh đẹp, quan trọng nhất là đôi mắt long lanh kia, cô ta ngẩng đầu nhìn qua thì trông thấy Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền không nhìn người phụ nữ đó, thậm chí không chạm mắt với cô ta, cô đến bên cạnh Văn Trạch Lệ, đầu ngón tay vén cổ áo anh.
Áo ngoài của anh khoác trên tay ghế, buổi sáng ra ngoài vẫn còn thắt cà vạt, lúc này đã tháo ra, cổ áo rộng mở. Văn Trạch Lệ đang chỉ Lâm Tập sửa hợp đồng, đột nhiên bị người khác vén cổ áo, khuôn mặt anh trở nên lạnh lùng, ngước mắt: "Ai..."
Lời nói phía sau nghẹn cứng khi nhìn thấy Thẩm Tuyền.
"Vợ à? Sao em ở đây?"
Thẩm Tuyền buông tay nhưng không duỗi tay về, Văn Trạch Lệ nắm lấy: "Ừm? Em ăn cơm chưa?"
Thẩm Tuyền: "Ăn rồi, mấy người các anh đang nói chuyện gì vậy?"
Văn Trạch Lệ đứng dậy, kéo cổ áo Lâm Tập: "Đi ra."
Lâm Tập ngơ ngác một chút rồi hiểu được này là muốn anh ta nhường ghế, bởi vì đây là chỗ cho bốn người, thế là anh ta nhanh chóng đứng dậy, nói với Thẩm Tuyền: "Mời vợ sếp ạ."
Kính cẩn nghiêng mình.
Thẩm Tuyền nhăn mày: "Em không tính ở đây lâu."
"Vậy ngồi một lát thôi." Văn Trạch Lệ cười chạm mũi cô, hiếm khi gặp cô ở ngoài trong thời gian làm việc, nói cũng lạ, nếu không phải vợ chồng hai người hẹn trước, về cơ bản là rất khó gặp nhau ở nơi công cộng. Thẩm Tuyền bị Văn Trạch Lệ ôm vào chỗ ngồi bên trong, trên bàn còn có một bản hợp đồng đang chờ sửa.
Thẩm Tuyền tùy ý liếc nhìn.
Nhà họ Liễu.
Là nhà họ Liễu ở Lê Thành.
Văn Trạch Lệ ngồi xuống theo, thấp giọng nói với Thẩm Tuyền: "Bên Liễu Yên tính rót vốn vào công ty của tổng giám đốc Tưởng, cho nên đang thảo luận."
Thẩm Tuyền nhướng mày: "Vậy à."
Cô ngước mắt, thản nhiên nhìn người đối diện: "Đã gặp qua chị Yên, còn vị này là?"
Người phụ nữ kia bật cười chìa tay và muốn bắt tay với Thẩm Tuyền, nói: "Tôi là em gái họ của chị Yên, tên tôi là Nguyên Lam."
"Xin chào." Thẩm Tuyền bắt tay với cô ta rồi rút về. Trực giác của người phụ nữ thường hay đến vừa khéo như vậy, lúc Thẩm Tuyền thấy Nguyên Lam dời tầm mắt, còn nhìn qua Văn Trạch Lệ một cái.
Bắt tay với cô, tại sao phải nhìn người đàn ông của cô?
Thẩm Tuyền cười cười, này thật sự không đi vội được.
Sau đó bọn họ tiếp tục thảo luận, Thẩm Tuyền lấy laptop của Văn Trạch Lệ, làm việc thẳng trên đó. Lâm Tập lại dời một chiếc ghế qua, Nguyên Lam nhìn Thẩm Tuyền rồi lại nhìn Văn Trạch Lệ, nhanh chóng dời tầm mắt, nói trợ lý bên cạnh nhanh chóng sửa sang hợp đồng. Văn Trạch Lệ nói chuyện với Nguyên Lam bằng giọng lạnh nhạt, liên quan đến giải quyết công việc, anh nói với Lâm Tập nhiều hơn, sau khi thảo luận xong thì đến bên Thẩm Tuyền, khóe môi anh mỉm cười, đầu ngón tay đùa nghịch sợi tóc cô: "Tài liệu của Thừa Thắng ở bên trong, khóa lại rồi."
Thẩm Tuyền trả lời anh: "Em biết rồi."
Đây là laptop của Văn Trạch Lệ, nhưng cô dùng không ít lần. Văn Trạch Lệ cười sáp lại gần, đang định hỏi cô không phải nói không ở lâu sao? Sao giờ còn lấy laptop của anh để làm việc.
Rồi lại suy nghĩ, quyết định không hỏi nữa.
Hỏi rồi cô đi mất thì làm sao.
"Buổi trưa em ăn gì rồi?" Văn Trạch Lệ mỉm cười hỏi.
Thẩm Tuyền: "Ăn đại vài món Tây."
"Vậy cần anh gọi thêm chút đồ ngọt không?"
Thẩm Tuyền: "Không cần, em vừa ăn no."
"Ăn thêm chút đi? Anh đút cho em..."
Vừa dứt lời, ba người còn lại trên bàn đồng loạt nhìn qua. Thẩm Tuyền cũng ngước mắt nhìn Văn Trạch Lệ, bây giờ Văn Trạch Lệ mới ngộ ra, anh cười dựa ra sau, đầu ngón tay chạm khóe môi: "Xin lỗi, anh quên mất chúng mình đang thảo luận, vợ à em làm việc tiếp đi."
Lâm Tập: "..."
Tổng giám đốc Thẩm vừa đến, anh giống như mất hồn vậy, còn cần thảo luận nữa không.
Nguyên Lam ở phía đối diện nhìn thấy cảnh này, lại nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng chỉ bàn chuyện công việc vừa nãy của Văn Trạch Lệ khi Thẩm Tuyền chưa đến, thậm chí anh chỉ nói chuyện làm ăn, không hề hỏi cô ta đã ăn cơm chưa...
Cô ta dời tầm mắt.
Rất nhanh, Văn Trạch Lệ đã thảo luận xong, Nguyên Lam rời đi cùng trợ lý, Lâm Tập đi tiễn họ. Thẩm Tuyền nhìn người phụ nữ kia đi mất, cô hờ hững dời tầm mắt, tiếp tục nhìn tài liệu trên màn hình.
Văn Trạch Lệ kéo cổ áo, cảm giác điều hòa chỗ này lạnh hơn nhiều, thế là phủ áo khoác cho Thẩm Tuyền, thấp giọng nói: "Em có lái xe không?"
Thẩm Tuyền: "Không."
"Lát nữa anh đưa em về."
Thẩm Tuyền: "Ừm."
Nếu người phụ nữ kia đi rồi, Thẩm Tuyền cũng lười làm việc tiếp ở đây, cô đóng laptop lại rồi nói với Văn Trạch Lệ: "Đi đây, em phải về công ty, buổi chiều phải mở họp."
Văn Trạch Lệ nhướn mày: "Mấy giờ?"
"Hai giờ rưỡi." Thẩm Tuyền uống hớp cà phê cuối cùng, ly cà phê này là của Văn Trạch Lệ. Văn Trạch Lệ cười đứng dậy nói với Lâm Tập đang đi đến: "Cậu dọn dẹp một chút."
Lâm Tập: "Đã rõ."
Văn Trạch Lệ nắm tay Thẩm Tuyền, dắt cô ra khỏi bàn ăn, Thẩm Tuyền che miệng khẽ ngáp một cái, Văn Trạch Lệ thấy thế thì buông tay, ôm eo cô rồi kéo cô vào lòng nói: "Chờ lát nữa lên xe ngủ chút? Ở đây rất dễ kẹt xe, đặc biệt là vào giờ này."
Thẩm Tuyền: "Ừm."
Cô vùi mặt vào cổ áo anh, ngửi thấy mùi sữa tắm.
Chốc lát sau Lâm Tập đã lái xe đến, hai người lên xe, Thẩm Tuyền dựa vào trong lòng anh, xe khởi động và đúng như dự đoán, không lâu sau đã kẹt xe.
Thẩm Tuyền ngủ chập chờn trong lòng anh.
Đến tập đoàn Thẩm thị đã gần hai giờ, Thẩm Tuyền ngồi dậy từ trong lòng anh, Văn Trạch Lệ nhân lúc cô đang mơ màng, cúi đầu lấp kín đôi môi cô, trở người hôn lấy.
Đầu lưỡi Thẩm Tuyền toàn là vị cà phê, vừa đắng chát vừa mềm mại, đầu lưỡi anh cũng vậy, Thẩm Tuyền cảm thấy cà phê cũng sẽ khiến người ta say, cô đẩy nhẹ anh ra, giọng điệu lười biếng: "Đừng có hứng."
Văn Trạch Lệ buồn cười, lại kéo cô qua lấp kín đôi môi cô.
Lâm Tập ước gì có thể thu nhỏ bản thân.
Lâu sau.
Cô xuống xe và bước lên bậc thềm, đúng lúc Thường Tuyết đang đợi trong sảnh lớn, nhanh chóng chạy tới kéo tay Thẩm Tuyền: "Cậu trở về rồi, vừa nãy chủ tịch Liêu qua đây tìm cậu đấy."
Thẩm Tuyền nhăn mày: "Vừa đến sao?"
"Đúng rồi đấy."
Thẩm Tuyền tăng tốc bước chân, rất nhanh hai người đi vào trong thang máy.
*
Văn Trạch Lệ lau chất lỏng ở khóe môi, nhìn cô đi vào sảnh lớn, sau đó nói Lâm Tập lái xe, Lâm Tập nhìn điện thoại một cái, vừa khởi động xe vừa nói: "Trợ lý Thường còn hỏi tôi này, sao tổng giám đốc Thẩm lại làm việc ở nhà ăn, không giống phong cách của cô ấy chút nào."
Có điều vài giây trước lại thêm dòng tin nhắn, Thường Tuyết nói có vị khách đến tìm tổng giám đốc Thẩm.
Văn Trạch Lệ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe đến đó thì mở mắt, đôi mắt hẹp dài nheo lại.
Vài giây sau.
Anh cong khóe môi, đầu ngón tay gõ ghế trước: "Cậu nói xem, có phải vợ tôi ghen rồi không?"
Lâm Tập ngơ ngác: "Hả?"
Mơ màng một hồi, Lâm Tập mới nhận ra: "Chắc là vậy?"
Văn Trạch Lệ khẽ cười: "Thôi, không thể vạch trần cô ấy."
Lâm Tập: "..."
Anh mà không thể vạch trần sao? Anh không dám vạch trần, sợ sau đó tổng giám đốc Thẩm nói không phải...
Là thành tự anh nghĩ nhiều đấy...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...