Hậu Ái

Chương 102
 
“Nói chuyện gì?”
 
Tư thế nam trên nữ dưới này cộng với ánh đèn tối trở nên có hơi mờ mờ ảo ảo. Văn Trạch Lệ cười lạnh nhìn cô, sau đó buông cô ra, xuống giường đi chân trần ra cạnh cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cạch, dừng sức khoá trái cửa lại.
 
Tiếp đó trở về khuỵu gối xuống giường, lại nghiêng người đè Thẩm Huyền ở dưới thân như trước, Thẩm Tuyền tóc xõa ra, cô nói: “Anh muốn nói chuyện gì?"
 
Văn Trạch Lệ nhìn cô, nói: “Căn nhà bên Thế Mậu đã để thông gió được một thời gian rồi."
 
Thẩm Tuyền gật đầu: "Ừ."
 
Văn Trạch Lệ ấn tay cô nói: "Chúng ta dọn qua đó rồi mang theo hai giúp việc, để con ngủ với giúp việc."
 
Thẩm Tuyền: "Không được."
 
Cô không yên tâm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Văn Trạch Lệ biết chắc chắn cô sẽ phản đối, anh nheo mắt: "Vậy để thằng bé ở nhà họ Thẩm, hoặc đưa về nhà họ Văn, có ông ngoại bà ngoại rồi ông nội bà nội, em đã thấy yên tâm chưa?"
 
Trong lòng trong miệng người đàn ông này chỉ toàn nghĩ cách làm thế nào để bỏ qua con trai. Giọng Thẩm Tuyền lạnh xuống: "Không được, con phải theo chúng ta, em có thể không chăm sóc nhưng chắc chắn phải đi theo."
 
Văn Trạch Lệ cười: "Anh biết em sẽ không đồng ý."
 
Thẩm Tuyền: "Nếu anh đã biết thì còn hỏi làm gì."
 
Văn Trạch Lệ nghiến răng nghiến lợi: "Anh chỉ xem có thể nhặt chút hy vọng nào không thôi."
 
Nhỡ đâu lại đồng ý thì sao.
 
Thẩm Tuyền mặc kệ anh, cô cảm thấy hai người vẫn không thể nói chuyện này cùng nhau. Lúc này Văn Trạch Lệ lại nói: "Còn có một cách."
 
Thẩm Tuyền nhìn anh: "Anh nói xem."
 
"Tạm thời chúng ta cứ ở nhà họ Thẩm trước, sau đó bốn ngày hai tư sáu và chủ nhật con ngủ với mẹ, còn ba năm bảy thì con sẽ ngủ với chúng ta."
 
Nghĩa là hai tư sáu và chủ nhật ngủ với Mạc Điềm.
 
Tách ngày ra như vậy thì con có thể ngủ với họ mà họ cũng sẽ có thời gian riêng để ở bên nhau. Điều này khiến Thẩm Tuyền nhớ việc ban ân huệ ai cũng có phần của hoàng đế ngày xưa.
 
Cô nhìn người đàn ông này, không khỏi cong khoé môi: "Đúng là ý kiến hay."
 
Trong lòng Văn Trạch Lệ thở hắt ra một hơi: "Anh cũng thấy vậy."
 
Thẩm Tuyền theo sát nói: "Nhưng anh chia như vậy thật không công bằng, đến lúc con ngừng bú thì không thể theo em thường xuyên được, ba năm bảy ngủ với chúng ta, vậy thì mới có ba ngày, thời gian ở chung quá ít, cho nên em đề nghị hai tư sáu và chủ nhật con sẽ ngủ với chúng ta, còn ba năm bảy sẽ ngủ với mẹ."
 
Văn Trạch Lệ cắn răng: "Mịa nó anh biết ngay mà, em chắc chắn sẽ tranh thủ cho con trai em, em còn nói em không công bằng à?"
 
Quá bất công.
 
Tức chết mất.
 
Thẩm Tuyền đá nhẹ vào chân anh: "Anh có đồng ý không?"
 
Văn Trạch Lệ không nói gì. Bỗng Thẩm Tuyền chìa tay ra ôm cổ anh rồi kéo anh xuống, cánh tay Văn Trạch Lệ mạnh mẽ chống xuống, anh hơi cúi đầu, Thẩm Tuyền hôn lên cằm anh: "Đừng so đo nữa nhé?"
 
Cô đang làm nũng.
 
Kiểu làm nũng này giống hệt kiểu làm nũng ngày trước, tim Văn Trạch Lệ rung lên, Thẩm Tuyền lại nói: "Đã gần bốn tháng rồi, em cảm thấy cơ thể em có thể rồi."
 
Cô đang muốn làm tình.
 
Văn Trạch Lệ nheo mắt, anh đứng dậy, đè tay cô xuống rồi nhìn cô. Thẩm Tuyền cũng bình tĩnh nhìn anh, hai người nhìn nhau vài lần, Văn Trạch Lệ cúi đầu lấp kín môi cô, Thẩm Tuyền ôm cổ anh thật chặt, tay khác của Văn Trạch Lệ làm loạn theo, anh thấp giọng nói: "Anh đã suy nghĩ về nó lâu lắm rồi."
 
Đôi môi hồng của Thẩm Tuyền bị mút đến đỏ lên, cô trả lời: "Vậy đêm nay thoả mãn cho anh."
 
Văn Trạch Lệ cười: "Được thôi."
 

Anh ấn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Chỉ chốc lát sau giọng nói tinh tế của Thẩm Tuyền truyền đến, hai người nhìn nhau, khi thì anh tàn nhẫn khi thì anh lại dịu dàng, giày vò đến mức Thẩm Tuyền túm cổ áo anh xuống, hôn lên cổ và đôi môi mỏng của anh.
 
Rất nhanh sau đó.
 
Hai người cũng đổ mồ hôi.
 
Văn Trạch Lệ sợ cô bị điều hoà thổi vào nên tắt điều hoà đi, bế cô lên đặt xuống đầu giường, cúi đầu hôn cô rồi lại làm một lần nữa.
 
Một lúc lâu sau.
 
Trong phòng vẫn còn để lại nhiệt độ.
 
Văn Trạch Lệ ôm Thẩm Tuyền vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ sau đó lại ôm cô ra. Tóc của Thẩm Tuyền cũng ướt hết, đầu ngón tay cô khẽ run, Văn Trạch Lệ cầm khăn lông lau tóc cho cô.
 
Anh thì thầm nói trong nháy mắt: "Anh nhẹ nhõm hơn rồi:"
 
Thẩm Tuyền mặc quần áo vào.
 
Phong cảnh bị chắn lại, cô liếc nhìn anh.
 
Văn Trạch Lệ cười cắn vào vành tai cô, khàn giọng nói: "Nó bé có thể uống sữa mà anh cũng có thể chạm vào."
 
Tai Thẩm Tuyền đỏ lên, khó trách vừa nãy người này lại toàn tấn công chỗ đó của cô. Cô liếc mắt nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp như đang hờn dỗi. Hầu kết Văn Trạch Lệ lăn lộn, anh ôm lấy cô.
 
Anh cảm thấy rất hài lòng thỏa dạ.
 
Có lẽ cô không biết, đôi khi cô sẽ toả ra chút nữ tính mà có thể làm anh nhớ thương rất lâu, đặc biệt là những ngày sau sinh. Anh ghen với con trai có thể dựa vào trong ngực cô, nhưng nhìn cô ôm con trai lại có sức hấp dẫn mà trước nay chưa từng có, vào lúc đó anh lại thấy gần như hiềm khích với con trai lúc trước đã tiêu tan.
 
Ngày hôm sau.
 
Hai vợ chồng vừa mới xuống lầu đã nghe thấy tiếng con trai khóc oa oa, mà cẳng chân đá mạnh đến mức Mạc Điềm không thể ôm được, Văn Trạch Lệ thấy vậy thì tiến đến đỡ lấy con trai.
 
Mạc Điềm vô cùng ngạc nhiên, nhìn con rể muốn nói rồi lại thôi.
 
Suýt chút nữa đã nói câu "Sao hôm nay lại tốt thế? Còn chủ động ôm con trai à?", "Cậu Văn không tức giận à? Không đen mặt à?".
 
Văn Trạch Lệ nhìn con trai.
 
Con trai vừa khóc vừa nhìn bố, thật sự hai bố con càng ngày càng giống nhau, đôi mắt không khác nhau lắm. Văn Trạch Lệ thấp giọng dỗ dành: "Khóc cái gì mà khóc, nam tử hán đại trượng phu không được khóc."
 
Câu này bị Thẩm Tuyền nghe thấy, cô từ từ nhìn qua đó.
 
Văn Trạch Lệ bắt gặp ánh mắt của vợ, anh ho khan một tiền rồi tiếp tục dỗ con trai.
 
Chẳng mấy chốc đã dỗ con trai xong.
 
Giúp việc ôm cậu bé, cả nhà ngồi xuống ăn bữa sáng. Khoảng thời gian này cả Thẩm Lẫm lẫn Thẩm Hách đều không có ở nhà nên chỉ có bốn người, Văn Trạch Lệ nói chuyện tối qua anh và Thẩm Tuyền đã bàn bạc xong trên bàn cơm.
 
Sau khi nói xong.
 
Thẩm Tiêu Toàn và Mạc Điềm cũng yên lặng, một lời khó nói hết nhìn Văn Trạch Lệ. Lúc này cũng họ phát hiện vì sao Văn Trạch Lệ lại có thái độ hơi ghét con trai, hoá ra là vì chỗ này.
 
Hóa ra là cảm thấy không có không gian của hai người.
 
Mạc Điềm đang muốn nói với Văn Trạch Lệ vài câu.
 
"Đây là dáng vẻ làm bố của con à?", "Con không biết xấu hổ à."
 
Nhưng mà còn chưa nói thành lời, trái lại Thẩm Tiêu Toàn đã nói trước, ông là đàn ông và có thể hiểu được, ông nói: "Cũng được, sắp xếp như vậy cũng khá ổn, dù gì hai đứa vẫn còn trẻ, không thể bị con cái trói chặt chân được."
 
"Nếu các con thật sự không muốn tự chăm thì để đứa bé lại nhà họ Thẩm, trong nhà có nhiều người có thể chăm sóc."
 
Thẩm Tuyền nói tiếp: “Đôi lúc con cũng muốn chăm sóc, chỉ vất vả cho bố mẹ thôi."
 
Văn Trạch Lệ cũng nói: "Bố mẹ con sẽ sang đây thường xuyên, thỉnh thoảng mẹ có thể thả lỏng tay và thư giãn một chút."
 
Lúc này Mạc Điềm cũng không thể tiếp tục chế nhạo như lúc nãy, bà gật đầu nói: "Không sao, mẹ thật sự rất vui, tình cảm của mẹ và Thân nhi rất tốt, ngày nào ngủ với mẹ cũng được."
 
Nói xong Thẩm Tiêu Toàn bên cạnh khụ một tiếng.
 
Mạc Điềm quay đầu lại trừng mắt nhìn Thẩm Tiêu Toàn.

 
Việc này cứ quyết định như vậy. Hôm nay Thẩm Tuyền cũng chính thức trở lại Thẩm thị để làm việc, ăn xong bữa sáng Văn Trạch Lệ đưa cô đi, vừa đến cửa Thẩm thị đã có một hàng người đang chờ, giống như đang đón tiếp nhân vật lớn nào đó. Thường Tuyết đứng trước với vẻ mặt tươi cười.
 
Thẩm Tuyền hiểu ngay, là nghi thức chào đón mà Thường Tuyết làm.
 
Một tay Văn Trạch Lệ nắm vô lăng, thấy thế thì khẽ cười một tiền: "Giỏi thật đấy."
 
Thẩm Tuyền liếc nhìn anh.
 
Văn Trạch Lệ lại gần cô rồi hôn khóe môi cô: "Tổng giám đốc Thẩm, chúc mừng em trở lại làm việc, anh không tiễn em xuống nữa, để nhân viên của em hết lòng hết dạ vậy."
 
Đôi mắt hẹp dài đầy sự trêu chọc.
 
Thẩm Tuyền cười mộ cái, đẩy anh ra rồi mở cửa bước xuống xe.
 
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài đến đầu gối và khoác áo vest, giẫm giày cao gót đi lên bậc thang, Thường Tuyết cười đón: "Chào mừng cậu trở lại."
 
Thẩm Tuyền liếc nhìn cô ấy rồi đẩy đầu cô ấy ra.
 
Những người khác đi theo cũng cười to, sau đó đồng thanh nói: "Tổng giám đốc Thẩm, chúng tôi nhớ cô chết đi được."
 
Giọng nói chỉnh tề mà có lực.
 
Những người này có trong bộ phận lễ tân, có trợ lý và cũng có giám đốc tài chính.
 
Trừ bộ phận lễ tân, cô thường xuyên tiếp xúc với những người còn lại, nếu nói trước kia các cô ấy cảm thấy Thẩm Tuyền xa cách và mạnh mẽ. Nhưng trải qua lần tiệc buffet miễn phí và tiệc tối cuối năm, sau khi thấy một số ảnh chụp chung của Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ ở nhà, các cô ấy càng cảm thấy có lẽ Thẩm Tuyền không lạnh nhạt như vẻ bề ngoài.
 
Cho nên các cô ấy cũng bắt đầu cố ý thay đổi cách ở chung với Thẩm Tuyền, vậy mới có cảnh chào đón hôm nay.
 
Thẩm Tuyền nhìn thấy mọi người, cô cười nhẹ: "Tôi cũng rất nhớ mọi người, đi vào thôi."
 
Những lời trước đó bỗng chốc làm cho mặt mày của các cô ấy giãn ra, vui vẻ theo sát phía sau Thẩm Tuyền, đoàn người trùng trùng điệp điệp đi vào thang máy.
 
Nữ hoàng của họ đã trở về.
 
Đến tầng trệt, vừa ra thang máy cũng có rất nhiều người chờ Thẩm Tuyền, cả đám cũng đứng dậy chào đón khi nhìn thấy cô.
 
Thẩm Tuyền sửa sang cổ áo, mặt mày mỉm cười đi vào trong phòng làm việc.
 
Thường Tuyết đi vào theo, ló đầu nhìn: "Vui vẻ không?"
 
Thẩm Tuyền trừng mắt nhìn cô ấy: "Là cậu thì có thể đấy."
 
"Ha ha ha trời ơi, nói thật trông cậu không giống người vừa sinh con một chút nào, sao dáng người của cậu vẫn thon thả như vậy." Thường Tuyết cười khoa tay múa chân.
 
Thẩm Tuyền đặt túi xuống, đi ra sau bàn làm việc nói: "Tất cả dựa vào việc rèn luyện, cậu cũng thế, đừng có lười biếng."
 
Thường Tuyết bĩu môi.
 
Nghe Thẩm Tuyền nói làm cô ấy không khỏi nhớ đến lời Nhiếp Tư nói, hai người tập thể dục thôi mà cũng có thể cãi nhau, cậu ấy còn bắt cô ấy chạy bộ vào sáng sớm, cô ấy không thể rời khỏi giường được.
 
Cô ấy cười ha ha, không nói đến chủ đề này nữa.
 
"Tôi đi lấy tài liệu về Thừa Thắng đến." Thường Tuyết nói xong, vội vàng xoay người đi lấy.
 
Việc quan trọng nhất là đưa Thừa Thắng niêm yết, điều mà hai nhà Văn Thẩm đã chờ rất lâu rồi. 
 
Thẩm Tuyền ừ một tiếng, ngồi xuống rồi mở máy vi tính xem.
 
Có phần xa lạ, nhưng mà điều xuất hiện nhiều hơn vẫn là tự tin.
 
Thẩm Tuyền cô luôn thuộc về nơi này, nơi này cũng chưa bao giờ rời xa cô.
 
*
 
Sáu giờ chiều, xe của Văn Trạch Lệ dừng ở dưới lầu, Thẩm Tuyền dọn dẹp một chút rồi xuống lầu. Vào trong xe, Văn Trạch Lệ nhìn cô cười hỏi: "Cảm giác thế nào?"
 
Thẩm Tuyền: "Vẫn như mọi khi."

 
Văn Trạch Lệ cười khẽ, sau đó khởi động xe, duỗi tay nắm lấy tay cô. Đi một đường về nhà họ Thẩm, vì đang là mùa hè nên bầu trời tối đen, con trai đang ngồi trên xích đu kêu a a a. Thẩm Tuyền cởi áo khoác, đi lên trước rồi ngồi xuống cạnh cậu bé, nắm bàn tay nhỏ của cậu nhóc, Văn Trạch Lệ treo áo khoác của cô lên, cụp mắt nhìn cô.
 
Vẫn hơi ghen nhưng không quá rõ ràng, anh đi qua ôm Thẩm Tuyền từ phía sau, cả hai nhìn con trai đang dùng sức đạp chân xuống đất.
 
Rồi lắc lắc xích đu và đung đưa theo nó.
 
Tay nhỏ của cậu nhóc cũng lắc lư theo.
 
Thẩm Tuyền đưa tay bế cậu nhóc lên.
 
Cậu nhóc ghé vào vai Thẩm Tuyền.
 
Văn Trạch Lệ ngay lập tức đối mắt với con trai, hai bố con nhìn nhau, Văn Trạch Lệ duỗi tay xoa mũi cậu nhóc: "Đồ chó con."
 
Thẩm Tuyền nói lại: "Anh gọi thằng bé là gì?"
 
Văn Trạch Lệ thấy sợ ngay: "Không có gì, em nghe nhầm rồi."
 
Thẩm Tuyền đứng dậy: "Anh mới là đồ chó con ấy."
 
Văn Trạch Lệ: "..."
 
Mẹ nó.
 
Mẹ nó.
 
Ăn cơm tối xong, Văn Trạch Lệ và Thẩm Tuyền vào thư phòng để làm việc, con để cho Mạc Điềm chăm. 
 
Gần đây Thẩm Tuyền cần sự giúp đỡ của dư luận quan hệ xã hội nên đã gọi điện cho cô của Cố Trình, hẹn ngày mai gặp mặt, sau đó bỗng nhớ tới điều gì đó, cô đá Văn Trạch Lệ đang nghe điện thoại, Văn Trạch Lệ tựa vào bàn, nghiêng đầu liếc nhìn cô: "Hả?"
 
Thẩm Tuyền: "Anh gọi điện thoại cho Hứa Điện đi, em có việc cần tìm anh ta."
 
Văn Trạch Lệ cúp máy sau đó gọi cho Hứa Điện, chỉ chốc lát sau, cuộc gọi đã được kết nối, Văn Trạch Lệ đưa điện thoại cho Thẩm Tuyền, cô nhận lấy rồi cười nói: "Tổng giám đốc Hứa."
 
Hứa Điện ở đầu bên kia cũng cười: "Tổng giám đốc Thẩm."
 
Thẩm Tuyền cầm bút máy nói: "Có chuyện cần anh hỗ trợ một chút."
 
Giọng nói của Hứa Điện và giọng nói của Văn Trạch Lệ cũng thuộc dạng khá trầm nhưng khi anh ấy nói chuyện luôn luôn có vẻ bất cần, anh ấy cười nói: "Mời tổng giám đốc Thẩm nói."
 
Thẩm Tuyền nhìn tài liệu trong tay, ý chính là cô hy vọng Hứa Điện có thể hợp tác với cô của Cố Trình, hai người cùng nhau giúp cô PR sản phẩm.
 
Gần đây điện thoại của Thẩm thị đối mặt với một số đe dọa, cần phải hướng vào dư luận.
 
Sau khi Hứa Điện ở bên kia nghe xong, nói: "Cái này thì không thành vấn đề, tôi sẽ cử người đến công ty của cô, cô thử tiếp xúc với họ xem, lát nữa bên chúng ta chuẩn bị xong xuôi thì hai công ty sẽ cùng hợp tác."
 
Thẩm Tuyền: "Cảm ơn anh."
 
Hứa Điện cười nói: "Khách sáo rồi."
 
Thẩm Tuyền còn muốn nói gì đó, người đàn ông đang nhìn chằm chằm bên cạnh đã cướp điện thoại đi, Thẩm Tuyền ngẩng đầu, Văn Trạch Lệ liếc nhìn cô một cái để cảnh cáo, rõ ràng là ghen tị.
 
Thẩm Tuyền: "..."
 
Văn Trạch Lệ nói với Hứa Điện: "Cúp đây."
 
Hứa Điện: "Bái."
 
Chưa dứt lời, Văn Trạch Lệ đã cúp máy.
 
Hứa Điện: “......”
 
Thẩm Tuyền cầm bút máy nói: "Thật ra em định nói với giám đốc Hứa một tiếng, lúc trước anh ta theo đuổi vợ thì em cũng cản trở một phần.”
 
Văn Trạch Lệ nhìn Thẩm Tuyền, bỏ điện thoại xuống rồi cúi người nói: "Cậu ta biết mà, cậu ta theo đuổi Mạnh Oánh, có rất nhiều người ngáng chân cậu ta và mẹ cậu ta là trở ngại lớn nhất."
 
Thẩm Tuyền: "Như vậy là đáng đời."
 
Văn Trạch Lệ nghẹn lại, ngay sau đó cười ha ha: "Đúng thế, đáng đời."
 
Sau khi cười xong, Văn Trạch Lệ không cười được nữa, anh nhìn Thẩm Tuyền rồi lại nghĩ đến tên chó má Hứa Điện kia, thật ra trong thời gian này hai người cũng rất thê thảm.
 
Hình như Hứa Điện cũng bị ép đến phát khóc.
 
Anh ngồi thẳng người.
 
Thầm nghĩ không thể nói cho Thẩm Tuyền, nếu không cô sẽ rất đắc ý.
 
Và người đáng đời đó sẽ biến thành anh mất.
 
Sau đó hai vợ chồng tiếp tục làm việc, Thẩm Tuyền xong việc trước, nhìn thời gian rồi cô đi tắm, tắm xong đi ra thì Mạc Điềm bế con trai sang đây.

 
Bà thấp giọng hỏi: "Con vẫn cho uống sữa bột à?"
 
Thật ra mấy ngày nay Thẩm Tuyền có cảm giác không có nhiều sữa như thế, cô đỡ lấy con trai nói: "Để con cho thằng bé thử, bên mẹ chuẩn bị pha sữa bột nhé."
 
Trẻ con càng lớn thì ăn càng nhiều.
 
Mạc Điềm: "Ừ."
 
Bà xoay người đi pha sữa bột, tiện thể để sữa bột ở đó giữ ấm, sau đó bà đi ra ngoài, tối nay là thứ hai nên có thể ngủ bên Thẩm Tuyền.
 
Nghĩ đến lúc này, Mạc Điềm không nhịn được mà định nói Văn Trạch Lệ thật là "thiên tài". Nếu nói chuyện này ra thì không biết bên ngoài có bao nhiêu người chê cười.
 
Bố và con trai tranh giành tình cảm thế này.
 
Sữa của Thẩm Tuyền không nhiều lắm, nhưng có lẽ Văn Thân có thể ăn vui vẻ, vậy nên luôn tỏ vẻ chưa ăn no hoặc không đủ ăn, liên tục ăn vạ trước mặt Thẩm Tuyền.
 
Văn Trạch Lệ xắn tay áo trở về từ thư phòng, vừa rẽ vào đã thấy cảnh tượng Thẩm Tuyền cho con ăn này, anh sững sờ vài giây sau đó thản nhiên liếc mắt nhìn con trai.
 
Nắm tay nhỏ của con trai còn quơ quơ về phía anh như là chào hỏi, nhưng càng giống như đang khiêu khích.
 
Văn Trạch Lệ đi lên nhéo tay của con trai, mắt nhìn con trai xong rồi lại liếc nhìn Thẩm Tuyền, Thẩm Tuyền thấy ánh mắt của Văn Trạch Lệ, cầm một chiếc khăn lông nhỏ từ bên cạnh rồi che trước mặt.
 
Văn Trạch Lệ xuỳ một tiếng: "Anh nhìn à? Anh không nhìn."
 
Thẩm Tuyền hừ lạnh: "Tốt nhất là thế."
 
Văn Trạch Lệ đứng lên, bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, cụp mắt nhìn cô nói: "Nhìn cũng chẳng sao, em cứ làm đi."
 
Nói rất nghiêm túc.
 
Thẩm Tuyền đỏ mặt bảo anh cút.
 
Văn Trạch Lệ khẽ cười một tiếng rồi cầm áo ngủ đi tắm rửa. Tắm rửa xong đi ra, con trai đang nằm sấp trên giường, Thẩm Tuyền nghiêng người nhìn thằng bé.
 
Văn Trạch Lệ đi tới rồi cúi người hôn môi cô, sau đó ôm cô, Thẩm Tuyền chừa chỗ cho anh, cô có thể ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh và cảm nhận được lồng ngực nóng bỏng của anh.
 
Thẩm Tuyền di chuyển con trai qua đây một xíu.
 
Văn Trạch Lệ vẫn nhìn cô, nhìn mặt mày dịu dàng của cô, dù cô không cười nhưng vẫn có thể nhìn ra nét dịu dàng, anh hôn cổ cô, thấp giọng nói: "Chúng ta chụp tấm hình nào."
 
Thẩm Tuyền: "Bây giờ?"
 
"Ừ."
 
Thẩm Tuyền suy nghĩ một chút rồi kề bên con trai.
 
Văn Trạch Lệ nghiêng về trước, giơ điện thoại chụp ảnh ba người.
 
Thẩm Tuyền híp mắt nhìn màn hình, nhìn con trai biến mất khỏi ống kính thì quát: "Đừng lắc lư, di chuyển lại đây một xíu."
 
Văn Trạch Lệ chậc một tiếng, ngoan ngoãn đưa điện thoại trở về, lúc này ba người đã vào ống kính, anh chụp rắc một tấm. Thẩm Tuyền dặn dò: "Không cho phép photoshop xóa con."
 
Văn Trạch Lệ đang định bụng hành động thì anh dừng lại: "Ừ."
 
Thẩm Tuyền nói: "Anh gửi ảnh cho em đi.”
 
Văn Trạch Lệ chụp tổng cộng năm tấm, anh gửi hết cho cô.
 
Sau khi gửi xong.
 
Anh tựa vào đầu giường, khoác tay lên vai Thẩm Tuyền, tay kia cầm điện thoại, bấm vào nhóm WeChat.
 
Văn Trạch Lệ: [ Photoshop thế nào? ]
 
Chu Dương: [ Cậu muốn photoshop cái gì? ]
 
Hứa Điện: [ ? ]
 
Văn Trạch Lệ: [ Photoshop xóa con trai tôi. ]
 
Chu Dương: [ … ]
 
Cố Trình: [ … ]
 
Hứa Điện: [ … ]
 
Tiêu Nhiên: [ Tôi chụp lại rồi. ]
 
Văn Trạch Tân: [ Em cũng cap màn hình lịch sử trò chuyện rồi. ]
 
Nhiếp Tư: [ Cậu có con trai rồi, cậu còn photoshop để xóa đi? ]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận