CHƯƠNG 8: THẦN HỘ MỆNH CỦA SNAPE.
—o0o—
Slytherin nhanh chóng giữ thái độ im lặng về quyết đấu bên hồ, mà ngay cả đương sự cũng chỉ nhận được một bức thư cảnh cáo từ gia đình, thậm chí chẳng có bức Thư Sấm nào, làm cho các động vật nhỏ Hogwarts khác định xem náo nhiệt cảm thấy vô cùng thất vọng, nhất là bốn sư tử nhỏ nào đó.
Đương nhiên cũng có rắn nhỏ Slytherin tự xưng là quan hệ khá thân với bốn người kia đi lên nói bóng nói gió sự thật.
Có điều vài người đã cố gắng lắm cũng chỉ hoàn toàn không có ký ức gì về chuyện đã xảy ra, thậm chí tiểu thư Prince còn vì nụ hôn kia mà đến nay vẫn giữ khoảng cách trên ba mét với vị tiểu thư Cassandra mà từ chối ở cùng một phòng với cô bé.
Merlin ơi! Rốt cuộc là người nào có thể làm bốn quý tộc trúng bẫy ngay khi mọi người không chú ý chứ? Pháp thuật? Độc dược? Hay là… lời nguyền nào đó? Slytherin đương nhiên là tò mò, nghĩ lại ngày đó nếu nhân vật chính bên hồ Đen là mình, hoặc làm ra chuyện gì quá đáng… Nhóm rắn nhỏ Slyherin thường xuyên liên lạc với gia đình, vô số bùa hộ mệnh gia truyền và dụng cụ pháp thuật hắc ám qua cú mà tiến vào Slytherin, đi cùng nhau dường như trở thành sở thích mới của Slytherin.
Gợn sóng này hoàn toàn không ảnh hưởng gì với sinh hoạt của Snape cả, kỳ thật cho dù là anh đã biết so sánh với hóm rắn nhỏ “không nhiều hơn sên bao nhiêu tế bào não”.
Khi anh cho rằng mình dựa vào cố gắng này mà đạt được cuộc sống trường học yên lặng, Lucius âm thầm cảnh cáo toàn bộ Slytherin.
Snape là người y coi trọng, dù người nào khiêu khích đều sẽ là khiêu chiến với nhà Malfoy!
Ngày đó khi Lucius xác định trên người Snape có giá trị khác liền quyết đoán tuyên bố cảnh cáo, sở dĩ nói nội dung có chút ái muội không rõ là vì mê hoặc những người đối địch với nhà Malfoy, làm họ cho rằng đây chỉ là một cậu chủ nhỏ quý tộc nhất thời hứng lên.
Còn mặt khác, được rồi, Lucius thừa nhận mình có ý, một ngày nào đó khi một vị đàn em tóc đen nghe được tin này không biết sẽ có vẻ mặt nào đây?
Dù sau đó chứng minh Snape cũng không phải có giá trị như trong tưởng tượng, có điều y nói đúng là “coi trọng”, vài năm sau “mất hứng thú” không phải cũng rất bình thường sao? Ác ý đùa bỡn chúng rắn nhỏ trên dưới một lần, Lucius tỏ vẻ không hề áp lực.
Cứ thế, dưới mấy phương hợp lực, rốt cuộc Snape có được cuộc sống vườn trường mà mình tha thiết.
Mỗi ngày viết luận văn, làm độc dược, đi thư viện cùng làm bài tập với Lily hoặc thỉnh thoảng trao đổi vở.
Đương nhiên, nếu như không có Potter và tên chó đần kia liên tiếp khiêu khích thì càng tốt.
Cũng không biết là làm sao, sau mấy tháng yên lặng, tổ bốn người Potter đột nhiên bắt đầu am hiểu đón đầu, mà ngay cả đường hẻo lánh nhất mình đi cũng bị tóm được.
Snape thiệt tình không muốn để ý đến họ, nhưng dáng vẻ anh hừ lạnh quay đầu bước đi càng giống khiêu khích… Nhưng không đợi Snape tự mình ra tay, Lucius sẽ kỳ dị xuất hiện, nhếch môi, ngân nga nói, “Gryffindor trừ năm điểm, vì ngang nhiên bắt nạt bạn học”, “Gryffindor trừ năm điểm, vì tùy ý nói xấu Nhà”…
Mọi việc thế này, biến thành cuối cùng nhóm Potter đều dùng ánh mắt vô cùng quỷ dị nhìn Lucius, cũng mạnh mẽ chen qua hai người họ.
Mà ngay cả khi thấy anh và Lily ở cạnh nhau nhóm Slytherin cũng chỉ khinh thường nhìn, thậm chí không hề nhục mạ.
Đương nhiên, điều này càng làm mắt nhìn của bốn người Potter thêm kỳ quái, khiến Snape rất muốn hô to một câu: tôi không hề có quan hệ gì với con công bạch kim chỉ biết phát hormone kia!
Chính là vì vậy, Snape mới không tin con công bạch kim kia không hề làm gì trong Slytherin, dù sao, tuy con công kia ưa thích cái đẹp, nhưng đầu óc vẫn tốt hơn bao cỏ, nhất là trong cái đám quý tộc hỗn loạn đó.
Nhưng nhìn mình cũng không có thứ gì, mà hiện tại khi kết quả có lợi với mình, Snape quyết đoán mở một con mắt nhắm một con mắt với hành động của Lucius, xem như chấp nhận Lucius cung cấp nhanh và tiện lợi.
Nhưng giáo sư à, chẳng lẽ thầy chưa từng nghe qua sao? Càng không nhận ra ý đồ thì càng nói đối phương có nhiều ý đồ, có điều khi giáo sư thật sự hiểu ra thì đã muộn rồi.
— Tôi là đường ranh giới Lucius vụng trộm —
Năm thứ ba cứ thế chạy như bay tới lễ Giáng sinh, ngoài Thần Hộ mệnh thì Snape vẫn rất hài lòng.
Lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám năm ba bắt đầu học tập thần chú Hộ mệnh, Snape vẫn luôn biểu hiện tốt đẹp nhưng không làm tốt được.
Nhìn gương mặt kiêu ngạo kia của Potter, dưới đũa phép cậu ta chỉ huy, con hươu đực màu bạc như tướng quân hiên ngang nhìn chung quanh, hai cái gạc trên đầu rất phù hợp với mái tóc luôn rối bù của Potter.
Còn con chó đần Black kia nữa, đã nhận hệ thống giáo dục quý tộc luôn hoàn thành đầu tiên trên vấn đề thần chú, có điều xem cậu ta chỉ huy con chó lớn màu bạc khiêu khích nhìn Slytherin, Snape gần như có thể thấy sinh hoạt bi thảm của Regulus trong Slytherin tuần này rồi.
Nhờ kiếp trước, ký ức vui vẻ sớm đã bị màu đen trải lấp.
Đã từng làm giáo sư Snape rất rõ, kích phát thần chú Hộ mệnh không chỉ có ký ức vui vẻ, quan trọng hơn là lòng tin được bảo vệ!
Haha, được bảo vệ! Quả thực là một trò cười với Snape! Nghĩ lại thời thơ ấu mẹ vì người đàn ông kia cũng không phản kháng, nghĩ lại thời thanh niên cố gắng sinh tồn dưới trướng Chúa tể Hắc ám, cuối cùng còn nghĩ tới kiếp sống gián điệp hai mang mười mấy năm của mình… Bảo vệ? Ai có thể bảo vệ anh? Một giáo sư độc dược đầy mỡ, lạnh lùng.
Không, anh cũng không cần bảo vệ, anh dựa vào mình là đủ rồi!
Nghĩ vậy, đừng nói thần chú Hộ mệnh gì, mà ngay cả luồng sương trắng sau “Expecto Patronum” cũng không có.
Snape cố gắng nhớ lại kiếp trước mình làm thế nào để đưa ra thần chú này, rồi bi ai phát hiện hoàn toàn là từ lòng bảo vệ Lily mãnh liệt của mình.
Nhưng hiện tại, tầm mắt Snape lướt qua Lily nửa bên kia, cô bé nghiêm túc vung đũa phép, vì nghiêm túc mà mặt đỏ bừng, mái tóc dài đỏ lửa cũng chói sáng.
“Snivellus, ai cho mày nhìn Lily như vậy!” Mắt Potter chưa từng rời khỏi Lily, nên khi ánh mắt Snape vừa đến Potter lập tức dựng lông.
Snape bình tĩnh không nhìn nữa, anh không muốn nhìn gương mặt ngu ngốc của Potter.
Ngược lại là Lily, vì nghe thấy lời của Potter nhanh chóng ngẩng đầu liếc Snape một cái, khi cúi đầu mặt càng đỏ hơn, vung đũa phép sau màn sương trắng che dấu thần Hộ mệnh kia cũng loáng thoáng có hình.
“Mày Snivellus chết tiệt, cách xa Lily một chút!” Thấy phản ứng của Lily Potter thực giận điên lên, cậu ta không quan tâm đang trên lớp ngang nhiên lấy đũa phép, ném một thần chú mọc lông qua.
Snape gần như khinh thường nhìn cậu ta, chỉ nhẹ nhàng xoay người, thần chú đánh vào không khí.
Slytherin nhìn Potter không hề thiện cảm, Snape đứng trong đám người, Poter có thể cam đoan không làm người khác bị thương sao?
“Ngang nhiên đánh nhau trên lớp, Gryffindor trừ 10 điểm.” Giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám tức giận, trên lớp ông mà lại dám đánh nhau tuyệt đối là khinh thường quyền uy của ông.
Potter vừa định nói gì, Sirius bên cạnh kéo lại, không thể không nói, xuất thân thế gia Slytherin Sirius vẫn hiểu được việc xu lợi tị hại.
Cuối cùng, Potter chỉ có thể trừng Snape một cái, người sau thì khinh thường.
Snape xoay người đối mặt với thần chú Hộ mệnh của mình thì nhíu mày, không có cảm giác, khi mình nhìn Lily hoàn toàn không có cảm giác.
Tình cảm Snape dành cho Lily rất phức tạp, Lily thân thiện yêu cha mẹ, cô ấy rất đáng yêu, tính cách sáng sủa, hòa đồng… Nói ngắn gọn, trên người Lily tổng hợp mọi thứ mà Snape một đứa trẻ muốn có.
Sau Lily vì anh mà chết, loại mong đợi tốt đẹp này bị tự tay mình phá hỏng mà ảo não suy sụp, cũng thành trọng tâm sinh hoạt của anh vài chục năm sau.
Nhưng kiếp trước khi trả nợ xong, anh đột nhiên để lại mọi tình cảm, trực tiếp làm anh mất đi… tình bạn thanh mai trúc mã ngắn ngủi với Lily khi thấy lần nữa – Snape cũng không hiểu xử lý tình cảm.
Mà tình cảm của anh với Lily quá nặng, rất phức tạp, xa xăm anh không thể nhận ra.
Cho nên tạo thành tình trạng hiện giờ, Snape hoàn toàn kết bạn với Lily vì che dấu mọi thay đổi của mình, ngoài điều đó, không hề có… quan hệ khác.
Nghĩ lại kiếp trước, Snape vừa nghĩ vừa không để ý vung đũa phép, anh dã sớm quen thuộc thần chú “Expecto Patronum” này rồi, căn bản không sợ lỗi.
Ngoài Lily, còn ai đã từng được tình cảm của mình? Chậm rãi một bóng dáng mười phần khí thế quý tộc, có mái tóc bạch kim dài hiện ra.
Lucius, tộc trưởng gia tộc Malfoy, bạn tốt duy nhất của anh, kiếp trước là đối tượng mà anh thua thiệt.
Nghĩ vậy, Snape không tự giác nhớ tới Lucius mình quen hiện tại, con công xấu xí, đầu óc trống trơn, ưa cái đẹp! Trước kia sao anh không biết tính chất đặc biệt này khi áp dụng trên người Lucius sẽ làm người ta phát điên như vậy!
Có điều, bảo vệ Lucius để anh ta bình an lớn lên, giúp anh ta sau khi kết thúc chiến tranh vẫn có thể ngẩng cao đầu gõ gậy rắn của anh ta, là điều mình duy nhất có thể làm lúc này.
Nghĩ nghĩ, Snape kiên định, “Con công thật đẹp!” Snape bị tiếng thét kinh hãi bên cạnh cắt ngang.
Giữ đũa phép của mình, con công nhỏ cao khoảng nửa người đang đùa với lông đuôi của nó, khoan thai bước về trước.
Thấy Snape nhìn nó, trên mặt vô tội y hệt Lucius.
“Đáng chết.” Snape cắn răng, vung đũa phép làm con công biến mất trong không khí, “Tôi cho rằng, Slytherin biết cái gì là riêng tư?” Anh quay đầu, sắc bén nhìn rắn nhỏ Slytherin duy nhất chú ý tới.
Cảm ơn Merlin, vì vừa rồi Potter gây một trận làm anh chọn một góc hẻo lánh.
Giờ phút này Snape, khí thế xà vương Slytherin mười mấy năm toàn bộ bùng nổ, thành công dọa con rắn nhỏ kia, “Bạn… bạn học S… Snape, đúng… đúng vậy, tôi sẽ không nói ra.” Rồi lén liếc Snape, “Nhưng con công của cậu thật sự… rất… đáng… yêu…” Vài từ phía sau cậu nhóc gần như ngậm trong miệng, vì sắc mặt Snape theo lời cậu càng ngày càng thay đổi.
Lucius chết tiệt! Snape cố gắng giữ bình tĩnh trên mặt, vành tai giấu trong tóc đỏ bừng.
Con công trắng chết tiệt! Thần Hộ mệnh chết tiệt! Đăng bởi: admin
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...