Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

" Tiết Tình, cô cũng thật là quá đáng!"

Một giọng nói tức giận từ phía sau truyền tới, Tình Tình mặt đang chôn ở
giữa hai đầu gối liền ngẩng lên. Lập tức nhìn thấy gương mặt tức giận
của Mộ Dung Cầm.

Tình Tình cũng không rõ chuyện gì nhìn cô ta tức giận xông lại đây, đang muốn hỏi có chuyện gì thì bị Mộ Dung Cầm hung
hăng ném lên người một quyển tạp chí mà cô ta đang cầm trên tay.

"Mộ Dung Cầm, cô có ý gì?" Tình Tình không có thời gian để xem tạp chí từ
đang trên người mình rơi xuống, cô lui về phía sau hai bước tựa vào
thành cầu.

Kể từ khi kết hôn cùng với Mộ Dung Trần cô tự nhận
thấy là mình chưa từng có đắc tội với cô ta, hai người cho dù có xuất
hiện cùng một lúc, cũng là cô ta chủ động khơi mào trước.

Gần
đây, cô ta không phải đang chuẩn bị đính hôn cùng với Bách Lâm sao? Cô
ta nên thấy vui mừng mới đúng chứ! Tại sao lại mang tức giận không giải
thích được bộc phát trên người của cô.

"Có ý gì? Tiết Tình, cô
không cần phải giả vờ như vậy!" Trên mặt Mộ Dung Cầm vừa nổi giận lại
còn có chút không cam lòng, hơn nữa còn là oán hận cùng với bất mãn.

"Tôi đến cùng là đã làm cái gì?" Tình Tình cũng không sợ Mộ Dung Cầm, chỉ là không muốn cùng với cô ấy có quá nhiều tranh chấp thôi!

"Làm cái gì? Cô trái lại đã quăng mặt mũi của mình đi không còn một mảnh đấy!"
Mộ Dung Cầm cười lạnh nói: "Cô cũng đã kết hôn với anh Tư lâu như vậy,
tại sao còn không bỏ qua cho Bách Lâm? Biết rất rõ ràng chúng tôi lập
tức sẽ đính hôn, tại sao còn cùng anh ấy dây dưa không rõ? Tiết Tình, cô nghĩ rằng người nhà Mộ Dung chúng tôi dễ bị khi dễ như vậy sao ?"

"Cô không được ăn nói lung tung!" Tình Tình mở miệng phủ nhận, cô căn bản
không biết Mộ Dung Cầm nói vậy là có ý gì, cô lúc nào thì cùng với Bách

Lâm dây dưa không rõ rồi hả? Trừ lần trước gặp mặt một lần ở ngoài, bọn
họ ngay cả điện thoại cũng không có gọi bao giờ. Mộ Dung Trần hiểu lầm
cô như vậy cũng coi như xong, tại sao Mộ Dung Cầm cũng nói cô như vậy?

"Tôi nói lung tung? Cô có mắt lại không thấy chuyện của mình làm hay sao?
Chẳng lẽ người bên trong này không phải là cô hay sao?" Mộ Dung Cầm ngồi xuống nhặt quyển tạp chí màu sắc rực rỡ lên đưa tới trước mắt Tình
Tình.

Nhìn vào đó Tình Tình liền trợn to hai mắt, giật mình nhìn
hình ảnh mình và Bách Lâm đang ôm nhau sao lại xuất hiện trên bìa của
quyển tạp chí náy đã thế bên trên còn đề rõ: "Tứ thiếu phu nhân của nhà
Mộ Dung lén lút đi gặp người tình cũ"

Đó không phải là lần trước
cô và Bách Lâm gặp nhau ở trà trang kia hay sao? Tại sao lại có thể bị
chụp ảnh được? Hơn nữa còn lên cả loại tạp chí lá cải này ?

Hình
chụp trông rất thân mật, nhưng mà lúc ấy cô và Bách Lâm chỉ nhẹ nhàng ôm tạm biệt một cái mà thôi. Rốt cuộc là ai đang hãm hại cô?


thật nhanh mở ra trang nội dung, bên trong tường tận ghi chép chuyện
tình của cô và Bách Lâm trước kia như thế nào, cùng với nguyên nhân gả
vào nhà Mộ Dung ra sao. Lại còn dám nói cô vì muốn gả vào nhà Mộ Dung
vừa có tiền tài vừa có gia thế mà đi tính kế tứ thiếu của nhà Mộ Dung
chính là Mộ Dung Trần, từ đó hủy bỏ hôn ước với vị hôn phu Dương Bách
lâm. Sau khi gả vào Hào Môn lại phát hiện không thể dứt bỏ được người
tình cũ nên lén chạy ra ngoài ước hẹn, rất nhiều lời hay ý đẹp miêu tả
cô giống như người đàn bà đang yêu đương vụng trộm vậy.

Thậm chí
còn phỏng vấn thêm mấy người mặc đồng phục làm việc tại trà trang, cô
căn bản đối với những người đó một chút ấn tượng cũng không có, nhưng
mỗi người bọn họ đếu nói với ký giả là mình biết tứ thiếu phu nhân của

nhà Mộ Dung lại còn nói cô thường xuyên cùng Dương tiên sinh kia đến trà trang của bọn họ uống trà.

Có trời mới biết, đó là lần đầu tiên
cô đến chỗ đó, một lần duy nhất lại bị người ta bắt được điểm yếu rêu
rao liên tục không ngừng.

Thậm chí lại còn có người ra ngoài đường nói trước kia cũng đã gặp bọn họ ước hẹn tại chỗ nào đó . . . . . .

Cuối cùng, ký giả trong tạp chí kết luận là tứ thiếu phu nhân của nhà Mộ
Dung chẳng những là thiên kim tiểu thư Tiết gia mà còn là một người phụ
nữ rất có đầu óc cũng rất có tâm cơ cho nên đường đường là Phó Tổng giám đốc cao quý ưu nhã của tập đoàn Mộ Dung mới có thể trong thời gian ngắn như vậy mặc cho cô định đoạt, thậm chí nguyện ý cưới cô vào cửa.

Đây được coi là cái gì?

Cô không muốn phủ nhận chuyện mình gặp mặt Bách Lâm. Tuy nhiên cũng không
muốn giải thích vấn đề này, nếu có nói ra sẽ có mấy ai nguyện tin tưởng
cô chứ? Huống chi còn là Mộ Dung Cầm đang nổi giận đùng đùng đây.

Cô cùng với Bách Lâm gặp mặt là sự thật, bọn họ ôm nhau cũng là sự thật,
nhưng mà sự thật cũng không phải như trên tạp chí viết bọn họ vụng trộm
hẹn gặp nhau như thế.

"Tôi và Bách Lâm thật sự không có cái gì,
chúng tôi chỉ là ở chung một chỗ uống trà mà thôi. Không tin cô có thể
hỏi Bách Lâm." Tình Tình khép lại quyển tạp chí kia, cúi đầu mở miệng
nói, giọng nói thốt ra vô cùng nhỏ.

Giải thích như vậy thật không có bất kỳ ý nghĩa gì? Nhưng mà, dù cho thật không có ý nghĩa, Tình Tình cũng không muốn Bách Lâm phải chịu những tai bay vạ gió này.

Anh cùng với cô cũng được coi như là những người bị hại?

"Không có gì mà lại ôm như vậy? Thế phải làm gì mới gọi là có cái gì? Để cho

tôi tự mình bắt gian tại giường sao? Tiết Tình, tôi chưa bao giờ nghĩ cô là một người phụ nữ không biết xấu hổ như thế. Làm ra chuyện khiến nhà
Mộ Dung mất mặt như vậy? Tôi thật sự đã xem thường cô rồi ! Cô đừng
quên, Bách Lâm sẽ phải lập tức đính hôn với tôi, về tình về lý, về sau
anh ấy đều phải theo tôi gọi cô một tiếng" chị dâu", nhưng mà, các ngươi bây giờ đang làm cái gì?"

"Mộ Dung Cầm, cô đừng có ngậm máu phun người! Tôi nói rồi tôi và Bách Lâm là trong sạch, đó chính là trong
sạch đấy! Có tin hay không thì tùy cô!" Tình Tình cắn môi, không muốn vì chuyện này mà gây gổ với Mộ Dung Cầm vì dù cô có nói gì thì cô ta cũng sẽ không tin tưởng!

"Tiết Tình thái độ cô như vậy là có ý gì?
Nếu quả thật là trong sạch, tại sao cô phải tránh đi? Có bản lĩnh thì
nói cho rõ ràng đi?" Mộ Dung Cầm kéo cánh tay của cô không để cho cô đi!

"Nếu quả thật là trong sạch, tại sao còn có thể có bức ảnh như vậy? Nếu như
Lão Thái Gia thấy được sẽ không biết sẽ nổi cơn thịnh nộ gì! Tứ thiếu
phu nhân, cô thật là được đấy, mới vừa vào cửa nhà Mộ Dung chúng tôi đã
gây ra tin tức lớn như vậy, Tứ thiếu gia thật sự là phí công đi thương
yêu cô rồi!"

Lâm Thục Mẫn vẫn nhìn Tình Tình không vừa mắt nhưng không có cơ hội chế nhạo cũng đi theo đến đây.

Con gái của bà ta chuẩn bị đính hôn trong nay mai, tin tức cũng công bố ra
ngoài rồi, lại xảy ra chuyện như vậy, người mất thể diện lớn nhất không
phải chính là Nhị phu nhân bà đây sao!

"Mộ Dung Cầm, cô buông tôi ra! Tôi nói rồi, chuyện tôi chưa từng làm thì tôi sẽ không thừa nhận!"
Tình Tình không nghĩ tới sức lực của Mộ Dung Cầm lại lớn như vậy, cô đẩy thế nào cũng không ra.

"Chuyện mất mặt như vậy, nếu như không
phải là bị vạch trần rõ ràng thì người bình thường ai cũng sẽ không thừa nhận. Tứ thiếu phu nhân, tôi cũng muốn xem xem Tứ thiếu gia sau khi
biết được sẽ xử lý chuyện này như thế nào?" Lâm Thục Mẫn nhất quyết
không buông tha nói vào.

"Tôi không muốn giải thích với các
người, buông tôi ra, buông tôi ra. . . . . ." Tình Tình hét lớn như vậy
làm người giúp việc trong nhà đứng ở cách đó không xa nhìn mấy vị chủ tử này cũng không biết nên phải giúp người nào.

"Cái người phụ nữ
đê tiện này, Cầm nhi, không được buông cô ta ra, hôm nay nếu cô ta không giải thích cho rõ ràng thì cũng đừng nghĩ trở về phòng." Lâm Thục Mẫn
lần này đã quyết tâm muốn gây khó dễ Tình Tình. Sau khi thấy Mộ Dung Cầm buông tay thì bà ta liền kéo cánh tay kia của Tình Tình lớn tiếng trách mắng.


"Buông tôi ra, tôi không muốn nói với các ngươi, buông tôi ra. . . . . ." Tình Tình cả người lúc này đã đại loạn, lại bị Lâm Thục
Mẫn nắm tay đau như vậy, không kìm được chảy nước mắt.

Còn có cái gì để giải thích đây? Cô đã hiểu được cái gì gọi là "Lời người đáng
sợ", cũng hiểu cái gì gọi là""tam sao thất bản" một đồn mười, mười đồn
trăm" .

Tại sao, tại sao lại muốn cô thừa nhận những chuyện như
vậy? Cô cái gì cũng không có làm, tại sao muốn đối xử với cô như thế?
Chỉ bằng một tấm hình như vậy nhất định phải định tội của cô sao?

"Cô đừng mơ tưởng. . . . . ."

"Mẹ, thôi đi, cũng không nên làm quá." Mộ Dung Cầm thấy Tình Tình khóc, ý
thức được mình và mẹ của mình làm vậy thật sự là quá tùy hứng, vội vàng
muốn khuyên bà ta.

"Cầm nhi, con thật là một đứa nhỏ ngốc! Người ta đã khi dễ trèo lên đầu con như vậy mà con vẫn còn nghĩ cho cô ta?"

"Mẹ, chúng ta làm vậy cũng không hay lắm?"

"Lâm Thục Mẫn, cái người này muốn làm gì?" Sau khi nghe được người giúp việc hồi báo Thái Chi Lan lập tức mang theo Cổ Quản gia đi đến, thấy Tình
Tình bị khi dễ trên mặt đều là nước mắt thì cảm thấy rất tức giận.

"Lập tức buông Tình Tình ra!" Uy nghiêm của bà chủ trong nhà không phải là
giả, Lâm Thục Mẫn không tình nguyện cũng chỉ có thể buông ra.

"Tình Tình, con có sao hay không?" Thái Chi Lan đau lòng nhìn cô gái nhỏ khóc đến mức độ này muốn ôm cô lại bị cô tránh ra.

"Mẹ, thật xin lỗi, con xin phép về phòng trước !" Lấy được tự do Tình Tình
thật không có biện pháp đối mặt với nhiều cặp mắt như vậy, cô bây giờ
chỉ muốn trốn trong mai rùa người nào cũng không muốn nhìn, cái gì cũng
không muốn nói.

Nói xong câu đó, Tình Tình dùng hết hơi sức chạy về, nước mắt tung bay trong không khí rét lạnh. . . . . .

Đầu của cô thật là đau, tâm cũng thấy lạnh. . . . . .

Có phải nguyên nhân bây giờ đang là mùa đông hay không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận