Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Hai mươi năm này, ông đã để thù hận cho che mắt tất cả tâm trí, ép người
phụ nữ mình yêu phải bỏ đi, để cho bà phải chết thảm sau khi sinh con.
Ông cũng ít khi quan tâm đến đứa con gái duy nhất của bọn họ, lại còn
giúp người khác nuôi dưỡng con gái, hiện tại tất cả cũng sẽ phải kết
thúc, phải kết thúc rồi!

Cha của Trương Trọng Khải là bạn thân
của Tiết Đào cha của Tiết Thiệu Trạch, hai người cùng nhau gây dựng công ty ngày càng phát triển, đáng tiếc sau này cha của Trương Trọng Khải
lại phản bội cha của ông.

Ông ta lợi dụng bạn tốt đối với mình
luôn luôn tin tưởng bèn tìm kế lấy được dự án hợp tác khai phá sau đó
liên thủ với công ty khác đóng băng một lượng tiền mặt lớn của công ty
bọn họ. Mấy lần âm mưu phá hoại dự án, cuối cùng đem toàn bộ tiền bạc
lấy đi làm công ty không có cách nào nhúc nhích. Sau đó lại đem những
thứ kia ra quang minh chính đại tiếp tục khai thác. Lần lượt từng chuyện một giống như quả bom nổ dây chuyền, nổ cho cha ông thương tích đầy
mình, thân là người sáng lập công ty Tiết Đào không thể nào tiếp tục
chống đỡ.

Ngân hàng không ngừng hối thúc cùng với các đại cổ đông trong Hội đồng quản trị ngày ngày muốn rút vốn về, thậm chí còn phải
đối mặt với kiện cáo. Tiết Đào gọi điện cho Tiết Thiệu Trạch lần cuối
sau đó mang theo vợ mình từ trên lầu cao nhất của công ty nhảy xuống.

Không còn hy vọng, vô cùng thê thảm. Chỉ để lại người con trai còn chưa hiểu
chuyện trên nhân thế. Tương lai phải chống đỡ với bao nhiêu hung ác trên đường đời.

Những năm này, cố gắng của ông rốt cuộc đều là vì báo thù cho cha mẹ , những gì Trương gia lấy đi từ Tiết gia toàn bộ cũng
trở về trên tay của ông. Năm đó chỉ cần những gì có liên quan đến Trương Trọng Khải ông đều muốn đoạt lấy, kể cả người tình gái làng chơi xinh
đẹp là Lữ Bích Viện, từ đó ép vợ của ông phải bỏ đi. Từ khi người phụ nữ này bước chân vào Tiết gia ông cũng chưa từng chạm vào người bà ta, ông từng bước một đem những gì vốn thuộc về bọn họ đoạt lại, nhưng hình như cái mà ông mất đi còn nhiều hơn. . . . . .

Cuối cùng những khúc mắc kia cũng đã phơi bày rõ ràng, nhưng sao trong lòng ông một chút vui sướng cũng không có?

Tim của ông cảm thấy trống rỗng vô cùng khó chịu.

Người rời đi luôn là người hạnh phúc, bi thảm nhất vẫn là người bị lưu lại kia.

Cha mẹ ông tuyệt tình ra đi bỏ lại một mình ông năm đó chưa được mười tuổi, người đàn bà mà ông yêu mến nhất cũng bỏ lại ông buông tay với nhân
gian, con gái của ông hôm nay cũng đã lấy chồng, trên đời này thực sự

chỉ có một mình ông đơn độc.

Mà con rối ông dùng hai mươi năm là
mẹ con Lữ Bích Viện cũng đã mất đi giá trị lợi dụng. Cuộc đời của ông
còn đọng lại những thứ gì đây?

"Tiết Thiệu Trạch, ông đứng lại."
Nghe được ông vô tình đuổi đi, Lữ Bích Viện giùng giằng từ dưới đất đứng dậy, từ phía sau bắt được tay của Tiết Thiệu Trạch hỏi: "Ông nói vậy là có ý gì?"

"Có ý gì? Lữ Bích Viện, người thông minh như bà làm
sao lại không hiểu?" Tiết Thiệu Trạch trực tiếp hất tay Lữ Bích Viện ra: "Bà không phải sẽ thật muốn để tôi sai người tới đuổi đi đấy chứ?"

"Tiết Thiệu Trạch, ông không thể đối xử với tôi như vậy, tôi đã theo ông
nhiều năm như vậy ông không thể nhẫn tâm như thế được." Hung ác trong
mắt ông khiến chân của Lữ Bích Viện lần nữa nhũn ra, đôi tay cố gắng
chống đỡ vào cửa phòng."Lữ Bích Viện, những gì cần nói tôi cũng nói rồi, tự mình giải quyết cho tốt đi!" Tiết Thiệu Trạch không để ý tới bà ta
nữa xoay người không có một tia lưu luyến nào đi xuống lầu.

"Tiết Thiệu Trạch, người đàn ông không có lương tâm này. . . . . . Thẩm Quân
Hoa chết cũng muốn rời đi ông cũng thật chính xác. . . . . ." Nhìn bóng
lưng đoạn tuyệt đó của ông Lữ Bích Viện liền gào to lên.

"Bà nói
cái gì?" Thân thể cao lớn chợt chấn động mạnh một cái, Tiết Thiệu Trạch vốn đang bước xuống lầu chợt dừng lại, đi đến chỗ của Lữ Bích Viện, bàn tay thon dài dùng sức bóp cổ của bà: "Lữ Bích Viện, tôi cảnh cáo bà, bà còn dám nói những lời như vậy lần nữa để cho tôi nghe được, tôi sẽ
khiến cho bà sống không bằng chết!"

Cho đến khi mặt bà ta bởi vì
khó thở mà xanh tím tái thì Tiết Thiệu Trạch mới buông tay, mặc cho cả
người Lữ Bích Viện từ từ trượt trên đất.

"Mẹ. . . . . ." đồng
thời lúc ông buông tay, một bóng dáng đi tới. Tiết Tinh Tinh không thể
tin được người cha mà cô ta luôn luôn kính trọng lại muốn động thủ giết
mẹ của cô, hơn nữa những lời mà bọn họ nói vừa rồi rốt cuộc có mấy phần
là thật, mấy phần là giả?

Khi chuẩn bị đi ngủ cô nghe thấy tiếng

ồn ào liền len lén mở cửa phòng ra, không nghĩ tới bọn họ không có khóa
cửa phòng chính, lời nói kia cô nghe được rất rõ ràng, nhưng mà cô lại
bị chân tướng này làm cho hoang mang kinh sợ.

"Tinh Tinh, nhanh lên một chút, đi cầu cầu xin ba con, để cho ông ấy thủ hạ lưu tình, không cần phải quá tuyệt tình như thế!"

"Mẹ, mẹ! Mẹ nói cho con biết, mới vừa rồi lời mà các người nói có phải thật
vậy hay không?" Bóng lưng của Tiết Thiệu Trạch làm cho cô ngừng bước, cô vẫn luôn luôn không dám đến gần ông.

"Tinh Tinh, Tinh Tinh, con
họ Tiết, vĩnh viễn là con gái của Tiết Thiệu Trạch. Tiết Thiệu Trạch,
Tinh Tinh là của con gái của ông!" Lữ Bích Viện bà làm sao có thể thất
bại? Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không!

Tiết Thiệu Trạch lạnh lùng
liếc nhìn Lữ Bích Viện, ánh mắt lạnh lẽo khiến cho bà ta cứng lại. Ông
biết, từ đầu đến cuối chân tướng sự tình đều biết rất rõ, người đàn ông
kinh khủng này tất cả mọi chuyện đều do một tay ông ta bày ra. Bà cho là mình đã giăng bẫy được ông ta không nghĩ tới bản thân mình mới chính là con cờ bị ông ta lợi dụng.

"Cha. . . . . . Cha. . . . . ." Tiết
Tinh Tinh đứng lên, lần đầu tiên dũng cảm thế này nhìn vào người đàn ông hai mươi ba năm cô gọi là cha.

"Cô rốt cuộc là họ Tiết hay là họ Trương, chỉ cần hỏi mẹ cô sẽ biết." Sau khi nói ra những lời này, Tiết
Thiệu Trạch không để ý tới hai mẹ con này nữa, không chút lưu tình đi ra ngoài.

"Không thể nào, con là Tiết Tinh Tinh, là Tiết Tinh Tinh. . . . . ." Tiết Tinh Tinh chân nhũn ra ngã ngồi trên mặt đất.

"Tinh Tinh. . . . . ." Lữ Bích Viện không nhịn được ôm con gái đau khóc lên
thành tiếng! Bà ẩn nhẫn nhiều năm như vậy cuối cùng cũng bị ông tính
toán.

"Mẹ, con họ Tiết có đúng hay không? Có đúng hay không?"

Lữ Bích Viện nhìn con gái khóc ròng ròng, nó vô tội mà? Tiết Thiệu Trạch,
ông thật là quá đáng, chó nóng nảy cũng sẽ nhảy tường đấy!


Những
ngày này, nhà Mộ Dung từ trên xuống dưới đều biết rõ Tứ thiếu gia của
bọn họ người luôn luôn đem bà xã của mình ngậm trong miệng mà thương yêu đã trở nên thay đổi rồi.

Chiến tranh của bọn họ làm cho người khác phải rùng mình!

Tứ thiếu gia chẳng những đi sớm về trễ, ở trước mặt mọi người cũng không
có tâm tình trêu chọc cho thiếu phu nhân nói chuyện. Lúc ăn cơm cũng là
một mình ăn xong trước.

Ngược lại Tứ thiếu phu nhân vẫn bình
thường không khác biệt lắm. Nhưng chuyện này mọi người nhìn vào cũng
biết, thật ra thì sắc mặt của thiếu phu nhân tái nhợt đi rất nhiều, mỗi
ngày trừ thời điểm xuống dùng cơm sẽ phải đi xuống lầu dưới thì những
thời gian khác đều nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa, lời nói cũng càng ngày càng ít đi, thậm chí có thời điểm hỏi cô cái gì có khi một
lúc lâu sau cô cũng không nói một câu!

Điều này cũng thật là kỳ quái!

Nhưng mà, bọn họ không người nào dám ở trước mặt mọi người bàn tán chuyện
này, hơn nữa chuyện đính hôn của tiểu thư Cầm nhi cũng làm mọi người bận rộn tối tăm mặt mày.

Hôm nay thời tiết đặc biệt tốt, ánh nắng ấm áp chiếu khắp nơi, quét đi cái giá lạnh của mùa đông. Tình Tình sau khi ăn sáng xong lại vào trong vườn hoa, đơn độc ngồi ở trên cầu gỗ, nhìn
xuống mặt nước mà ngẩn người.

Người kia giống như thật sự bị cô làm cho tức giận không nhẹ!

Mấy ngày nay, đối với cô chẳng thèm quan tâm khi trở về phòng cũng không có ngủ cùng cô trên giường lớn, một mình ngủ thẳng trên ghế sofa.

Mỗi khi anh trở về phòng, cô nằm ở trên giường không dám mở mắt nhìn
anh, chỉ có thể nhắm hai mắt lại giả vờ ngủ. Sau đó nghe được tiếng anh
đi vào trong phòng tắm, sau khi cửa phòng tắm mở ra cô cho là anh sẽ
giống như trước đây, trở lại trên giường, mặc kệ cô có lạnh nhạt ra sao
cứ thế mà ôm cô ngủ.

Nhưng mà bây giờ lại không như vậy, anh không trở về giường ngủ với cô!

Ban đêm như vậy luôn khó ngủ! Đã không ngủ được lại không dám để cho mình
có động tĩnh quá lớn. Mỗi lần thật vất vả mới ngủ được hình như lại cảm
thấy bên giường có người đứng ở nơi đó trầm ngâm nhìn mình. Nhưng cô lại nhát gan không dám mở mắt ra nhìn xem có phải thật vậy hay không. Nếu
quả như thật vậy, cô cũng không biết lấy phương thức gì để đối mặt với
anh.


Anh không mở miệng nói với cô, theo cá tính của cô dĩ nhiên
cũng không thể nào chủ động nói chuyện với anh. Thế nhưng chung đụng như vậy thật sự rất kỳ quái, mọi người trong nhà mỗi lần nhìn bọn họ ngồi
chung một chỗ khi ăn cơm lại không ai nói lời nào cũng dùng ánh mắt tò
mò để nhìn bọn họ.

Thái Chi Lan thậm chí còn nhân lúc Mộ Dung
Trần không ở nhà vào phòng bọn họ hỏi cô rằng có phải bọn họ lại cãi
nhau hay không? Thậm chí còn dùng giọng điệu uy hiếp nói nếu quả thật là cãi nhau, bà nhất định sẽ không bỏ qua cho tên tiểu tử hỗn đản đó.

Bao nhiêu người sau khi kết hôn có thể lấy được quan tâm như thế của mẹ
chồng? Mặc dù cô đối với hắn vẫn còn có chút oán giận, nhưng mà đối với
quan tâm trưởng bối tựa như quan tâm của mẹ cô làm cho cô không thể nói
ra miệng là mình đang cùng Mộ Dung Trần tranh cãi được.

Những
ngày như vậy còn tới khi nào? Mặc kệ cô có muốn hay không muốn tiếp nhận chuyện đính hôn của Bách Lâm và Mộ Dung Cầm thì chuyện này đã được định chắc như đinh đóng cột.

Chỉ là, cuộc sống về sau nên dùng phương thức gì để đối mặt đây?

Cô không phải nên cùng anh mà nói chuyện một chút, nhưng mà nói chuyện gì
đây? Nói như thế nào? Người không hay tiếp xúc cùng người khác như cô
thì khi đối mặt với vấn đề lại cảm thấy muốn lùi bước.

Buồn bực
của cô không có ai để giãi bày thậm chí ngay cả em trai đang online gặp
mặt cô cũng không nói ra miệng được. Thẩm Diệu Dương nói mẹ gần đây tinh thần càng ngày càng kém, cho nên ngay cả điện thoại của cô cũng không
nguyện ý nhận.

Hỏi em trai đến cùng là có chuyện gì xảy ra, khuôn mặt đang ở trước máy vi tính ở đầu bên kia nhăn nhó ngập ngừng như muốn nói rồi lại thôi.

Nếu như không phải là hiện tại đang chiến
tranh với Mộ Dung Trần cô thật rất muốn ra khỏi nước đi gặp mẹ một chút
xem tình hình của bà ra sao. Dĩ nhiên không phải Mộ Dung Trần hạn chế tự do của cô, mà là cô sợ mình ra khỏi nước sẽ làm người khác sinh nghi.

Hiện tại cũng không biết cha cô đã xử lý mẹ con Lữ Bích Viện ra sao rồi!
Tình Tình chợt nhớ tới ngày đó ở cửa quán trà cô nghe được đối thoại của Lữ Bích Viện và người đàn ông kia, không biết tình hình Tiết gia hiện
tại như thế nào?

Những ngày qua của cô cũng không dễ dàng gì?
Thậm chí còn không quan tâm đến cả chuyện của cha? Tình Tình đối với bản thân mình cười khổ.

Có lẽ là có người thấy cuộc sống của cô quá tốt nên luôn muốn tìm chút chuyện để gây ra sóng gió.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận