Trần Hạo bị giam ở phòng số 15. Hào trưởng là Nghiêm Đông, cũng rất nổi tiếng ở Bình Sơn, bị giam vì tội cố ý gây thương tích, phỏng chừng bị phán từ tám đến mười năm tù.
Quản giáo mang Trần Hạo vào, đặc biệt đem Nghiêm Đông gọi đến, chăm sóc hắn: “Người này là tự thú, không thoát khỏi tử hình. Cậu dám sát chặt chẽ chút cho tôi, hắn có yêu cầu gì, tận lực thoả mãn. Tư tưởng hắn nếu vừa có gì đó gió thổi cỏ lay, lập tức báo cho tôi.”
“Ai, tôi hiểu rồi, quản giáo.”
Nghiêm Đông mặt ngoài đáp ứng lưu loát, trong lòng hủng hùng hổ hổ không thoải mái. Tử tù đều không tin vào người khác, khả năng thừa nhận kém, vừa vào liền lập tức tự làm hại mình, gặp trúng tên biến thái, còn muốn lôi kếu mấy tên bạn tù cùng chết. Dù sao cũng đã bước nửa chân vào quỷ môn quan, không cần cố kỵ chỗ nào nữa.
Nếu trong phòng giam có chuyện gì, hào trưởng cũng bị xui xẻo theo. Cho nên Trần Hạo cùng mấy tên phạm nhân khác không giống, căn bản không phải chịu tội, vừa đến liền được Nghiêm Đông và mấy tên thân thiết của y nâng lên trời.
Phòng giam dộng khoảng ba mươi mấy bình, ở đến hơn hai chục người, nghe nói đây đã là phòng tốt nhất trong tù. Giường dành cho Trần Hạo được đặt gần cửa sổ, Nghiêm Đông tiếp đón hắn, cho hắn ở một nơi sạch sẽ.
“Cậu chính là Trần Hạo a. Là cùng với bọn Chu Toàn đi, đã từng nghe rồi.” Nghiêm Đông lấy ra từ dưới gối một gói thuốc lá, rút một cây cho Trần Hạo, nói: “Kêu tôi Đông Tử là được, về sau chính là huynh đệ rồi. Đừng suy nghĩ áp lực quá, có yêu cầu gì cứ nói tôi sẽ làm cho.”
Trần Hạo cười cười, nói: “Đông ca yên tâm đi, trong lòng tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, sẽ không gây phiền toái cho mọi người.” Lời hắn nói là thật, vừa nghĩ tới Hàn Tiểu Bằng không sao nữa, trong lòng hắn cũng đã bình tĩnh lại.
Một lát sau đó, một thằng nhóc mập mạp đem thau nước đến, đặt trước mặt Trần Hạo, nịnh nọt nói: “Hạo ca, rửa mặt lau người đi.”
Nghiêm Đông chỉ vào nó nói: “Đây là Tiểu Hoà, chuyên môn hầu hạ chúng ta. Cậu ngày hôm qua không ngủ được đúng không, thôi đừng làm gì nữa, cứ nằm trên giường nghỉ ngơi đi.”
Nói xong quay đầu đạp người què bên cạnh một cước: “Này, phần công việc của Hạo Ca ngươi làm, nhanh tay nhanh chân chút, làm không xong đừng nghĩ tới việc ăn cơm.”
“Vâng, vâng.” Người què kia cúi đầu khom lưng đáp.
Cả ngày hôm đó, Trần Hạo đều nằm trên giường, vắt chân nhìn Nghiêm Đông bên dưới mang theo một đám người làm việc trong phòng giam. Nói đúng là, Nghiêm Đông cùng anh em tốt của hắn ngồi trên giường chỉ huy, còn lại mười mấy người kia làm việc. Trong những người này, có người thì ít việc hơn, chẳng hạn như Tiểu Hoà kia, nửa buổi sáng đã làm xong việc, thời gian còn lại, an vị bên chân Nghiêm Đông, mát xa chân cho y.
Mà có vài người, giống như người què kia, một mình làm không biết bao nhiêu phần việc của người khác, như thế nào cũng không thể làm xong, đến giờ ăn cơm chiều, Nghiêm Đông mới ném nửa cái bánh mì ngô bẩn hề hề cho hắn, nói: Hôm nay coi như biết điều.
Dăm ba bảy loại lưu manh ra oai trong này, vừa xem liền hiểu ngay.
Qua giờ cơm chiều, đám đại gia bắt đầu xem tin tức trên radio, đang nói đến “Người nước ngoài đều sinh hoạt trong…”, bỗng nhiên bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân hỗn tạp, tiếp liền nghe mấy tên phạm nhân ở phòng khác đứng dậy làm loạn, có người còn kêu lên: “Mẹ nó, nhìn tiểu bạch kiểm mới đến kìa! Ngon lành hết sức!”
Trần Hạo vừa nghe đến ba chữ ‘Tiểu Bạch Kiểm’ không khỏi rùng mình một phát, nghiêng người từ trên giường nhảy xuống.
Mà Nghiêm Đông bên này cũng đã hết sức hưng trí, vọt ra đến cạnh cửa, nắm chặt mấy song sắt.
Tiếng bước chân ngày càn gần, không bao lâu sau liền nghe một tiếng rống to: “Tránh ra, mẹ nó một đám bẩn thỉu hỗn loạn.”
Nghiêm Đông nhanh chóng được nhường ra vị trí cạnh cửa.
Cửa mở, Hàn Tiểu Bằng bị đẩy mạnh vao bên trong. Y nghe tiếng quản giáo ở phía sau nói: “Đông Tử, tên này mới đến, đừng khi dễ người ta.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...